Tôi tiến tới trước cửa phòng, dùng thẻ từ trong tay để mở cửa, Tống Khởi Minh cũng nhanh chóng theo sau tôi, phòng của Lục Diễn Trạch và Tống Nguyệt ở ngay đối diện, Tống Nguyệt mở cửa phòng để Lục Diễn Trạch bước vào xong, liền đóng cửa lại, tôi không còn nhìn thấy tình hình của phòng đối diện nữa.
Tống Khởi Minh hỏi tôi: “Có ngại nếu tôi đóng cửa không?”
Tôi lắc lắc đầu, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi cảm thấy khắp người mỏi mệt, mang theo khăn tắm và đồ ngủ đi vào phòng tắm, lúc sau bước ra, trông thấy Tống Khởi Minh đã mang một bộ chăn mền trải trên ghế sofa, trông có vẻ như anh ta định tối nay sẽ ngủ trên sofa.
Tống Khởi Minh ngại ngùng giải thích với tôi: “Cửu Nhi, em đừng hiểu lầm, anh không có ý gì khác, chỉ là anh nghĩ, em là con gái, thứ quý giá nhất nên để đến khi chúng ta chính thức thành hôn ….”
Tôi cười cười, rồi nhanh chóng ngắt lời của Tống Khởi Minh. “Khởi Minh, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Cả ngày hôm nay không tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với Tống Khởi Minh, tôi biết bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để ngả bài với anh ta.
Tôi thẳng thắn nói: “Khởi Minh, chúng ta chia tay đi.”
Tống Khởi Minh lộ vẻ kinh ngạc, rồi thấp thỏm hỏi tôi: “Tại sao? Cửu Nhi, có phải em nghĩ là chúng ta không nên chia giường ngủ không? Nếu em cảm thấy không nên, bây giờ anh sẽ mang chăn mền về lại…”
Tôi ngăn anh ta lại ngay, “Không phải như vậy, Khởi Minh, có những chuyện không cần phải nói quá rõ, thật ra anh không thích tôi, cho dù một ngày nào đó chúng ta thật sự kết hôn, anh cũng sẽ không thích tôi, chứ đừng nói là ngủ chung giường, tôi đoán anh đang né tránh gì đó, nhưng người đàn ông mà tôi muốn tìm là một người có thể trao cả trái tim cho tôi, rất hiển nhiên anh không phải là người đàn ông tôi cần. Hôm nay tôi đi ra ngoài với anh, vốn dĩ là muốn nói rõ với anh những lời này, nhưng mãi không có cơ hội.”
Tống Khởi Minh nghe lời tôi nói, không biết là chột dạ hay sao, trên mặt lộ vẻ bất an, lắp ba lắp bắp hỏi tôi:
“Em, em … Cửu Nhi, có phải em biết chuyện gì rồi không?”
Tôi không muốn khiến anh ta khó xử, nên nói dối, “Không có, chỉ là trực giác của phụ nữ thôi, tôi biết anh không thích tôi, nếu đã như vậy, anh không cần phải miễn cưỡng bản thân mình. Với lại, tôi cũng quả thật chưa sẵn sàng để tiếp nhận anh. Nói chung là, chuyện này không phải lỗi của một mình anh, tôi cũng có vấn đề, cho dù chúng ta chia tay, vẫn có thể tiếp tục làm bạn, anh không hề có lỗi với tôi, đừng tự trách mình.”
Tống Khởi Minh là người đàn ông ôn hòa nho nhã, nghe thấy tôi nói vậy, anh ta đã hiểu rất rõ ý của tôi, anh không làm phiền tôi nữa, cũng đồng ý là sau này sẽ giữ mối quan hệ bạn bè với tôi, nhưng từ ánh mắt của anh ta tôi vẫn đọc ra được đôi chút bất an, có lẽ anh ta cho rằng tôi đã biết được gì đó, cũng lo sợ người khác sẽ phát hiện ra bí mật của anh ta và Tống Nguyệt. Dẫu cho xã hội hiện nay văn minh, nhưng không phải ai cũng có thể chịu đựng được tội danh “loạn luân” to lớn này.