Người ngồi trên ghế phụ lái không phải ai khác, chính là Tống Nguyệt.
Tôi đành phải mở cửa sau, ngồi vào ghế ngồi phía sau.
Vừa ngồi xuống, tôi nghe thấy giọng nói áy náy của Tống Nguyệt:
“Cửu Nhi, xin lỗi, hay là tôi với cô đổi chỗ nhé? Cô ngồi ra phía trước đây?”
Tôi thầm nghĩ trong lòng, nếu cô ta thật lòng muốn đổi chỗ cho tôi, vậy lúc nãy tôi đứng ngoài xe, chẳng phải cô ta nên chủ động bước xuống sao? Bây giờ xe đã chạy rồi, làm sao tôi còn có thể đổi chỗ với cô ta nữa chứ? Chẳng phải là không có chuyện đi kiếm chuyện rồi ôm rơm rặm bụng sao?
“Không cần đâu.” Tôi cười rồi nói. “Ngồi phía sau cũng không tệ.” Tôi hoàn toàn không để tâm chút nào.
Giọng nói của Tống Nguyệt khựng lại, có lẽ là muốn nhìn thấy vẻ mặt bại trận của tôi, nhưng tiếc lại không thấy được, chỉ còn sót lại vẻ kinh ngạc, trong cuộc chiến của phụ nữ, dù là những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng không được bỏ sót.
Tôi không biết hiện tại Tống Nguyệt đang có tâm trạng gì với tôi, là thù ghét? Hay là đố kị? Hoặc nhiều hơn là không muốn tôi sống yên ổn?
Nhưng thật ra cho dù cô ta đang nghĩ gì tôi cũng chẳng để bụng, bởi vì sau ngày hôm nay, tôi sẽ dứt sạch với “em trai” của cô ta.
Từ nay về sau, dù cô ta có muốn tiếp tục loạn luân với em trai, hay là kết hôn với Lục Diễn Trạch, tôi cũng không muốn quan tâm.
Trên xe, Tống Khởi Minh nhiệt tình trò chuyện với tôi, tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng anh ta vẫn đối xử với tôi chân thành như trước, anh ta hỏi về bệnh tình của mẹ tôi, lại hỏi công việc của tôi có thuận lợi không, rồi còn giải thích vì sao gần đây không liên lạc với tôi nữa. “Hai tháng trước anh rất bận, có đi Mỹ vài chuyến, vừa về lại phải làm quen với múi giờ, rồi lại bận chuyện trong nước, đợi xong chuyện rồi, lại phải thu xếp thời gian đi nước ngoài, đảo qua đảo lại anh bận như xoay chong chóng, nên không có thời gian tìm em, Cửu Nhi, chắc em không có giận anh chứ?”
Tôi vừa định mở miệng, Tống Nguyệt đã nói gìùm tôi một câu.”
“Đúng đấy, Cửu Nhi, cô phải thông cảm cho Khởi Minh, trong lòng em ấy có cô, chỉ là do công việc làm ăn bên nhà họ Tống thật sự rất cần em ấy, nên bây giờ em ấy cố gắng làm việc, cũng là vì tương lai của hai người.”
Tôi đành đợi Tống Nguyệt nói xong mới cười và lên tiếng: “Không sao, thật ra công việc của tôi cũng rất bận.”
Lời tôi vừa dứt, sắc mặt của Tống Nguyệt hơi biến đổi, chắc là cô ta cho rằng tôi không biết điều, nghĩ là cô ta đã nói đến nước này, chí ít tôi phải đáp lại một câu nói khách sáo như “không sao, tôi có thể thông cảm”, đáng tiếc tôi đã không làm vậy.
Loại người như Tống Nguyệt rõ ràng là tính khí tiểu thư, vừa muốn người khác nịnh hót, lại không cho người khác phản kháng, càng không cho phép người khác phớt lờ cô ta.
Đương nhiên, hành động phớt lờ đại tiểu thư của hạng tép riu như tôi, đã chọc giận tiểu thư Tống Nguyệt.
Mặc dù Tống Nguyệt không để lộ trên mặt, nhưng những lời cô nói ra bắt đầu cay nghiệt.