Tôi cũng học theo giọng điệu ban nãy của anh, cười mỉm mai, “Ngay đến anh cũng không biết yêu là gì, nhân vật nhỏ bé như tôi đây làm sao biết? Lục tổng, giao lộ tiếp theo là tới rồi.”
Anh thẫn người ra trong giây lát, rồi xe từ từ dừng lại, Lục Diễn Trạch không giữ tôi lại, chúng tôi chia tay ở giao lộ tiếp theo.
Sau khi bước xuống xe, tôi đứng bên cửa sổ nhìn vào trong xem gương mặt nghiêng của anh, anh ngạo mạn đeo kiếng đen vào, không thèm nhìn tôi một lần, nổ máy chạy đi.
Tôi đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo xe anh rời khỏi, cho tới khi hình bóng anh biến mất ở phía chân trời, tôi nhẹ nhàng nói thầm trong lòng với anh một câu: “Tạm biệt.”
Khoảng thời gian tiếp theo, tôi lại chuyên tâm vào công việc, về những tấm hình liên quan tới Tống Khởi Minh và Tống Nguyệt mà tôi được nhìn thấy trong xe của Lục Diễn Trạch, tôi xem như chưa từng thấy, cũng không nói với bất kỳ ai.
Lục Diễn Trạch cũng không tìm tôi nữa, thoáng chốc, mùa động sắp qua đi.
Lúc chuyển mùa, có một lần tôi cùng đồng nghiệp đi mua sắm, đã gặp được Tống Nguyệt. Ánh mắt của Tống Nguyệt không có bất thường gì, chỉ là hơi bất mãn với việc tôi từ chối công việc của Lục Diễn Trạch, có lẽ cô ta nghĩ rằng khó khăn lắm mới bắt được mối này cho tôi, mà tôi lại không biết trân trọng nên cảm thấy tiếc, tôi đành viện cớ là do mẹ tôi sống ở thành phố B, tôi phải sẵn sàng về chăm sóc cho bà bất kỳ lúc nào, không có thời gian để kiêm cả hai công việc. Tống Nguyệt rõ ràng không tin lời tôi nói, ánh mắt của cô vẫn mang ý dò xét, nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn không nói gì, ngay đến quan hệ hiện tại giữa tôi và Tống Khởi Minh như thế nào cô cũng không hỏi, chỉ lãnh đạm nói lời tạm biệt với tôi.
Thật ra giữa phụ nữ với nhau, có những chuyện không cần nói trong lòng cũng biết rõ, tôi đoán lúc ấy Tống Nguyệt đã nhận ra gì đó từ ánh mắt của tôi.
Tôi và Tống Khởi Minh đã không liên lạc với nhau vài tháng, thỉnh thoảng anh ta có gọi cho tôi, tôi vẫn lạnh nhạt trả lời, anh ta là một người nhạy bén, chắc là đã hiểu được ý đồ của tôi.
Lúc xuân đến hoa nở rộ, quan hệ giữa tôi và Tống Khởi Minh đã đóng băng tới âm độ, sau mùa tết, tôi vẫn luôn tìm cơ hội để chính thức chia tay với anh ta, chúng tôi đã lâu không gặp mặt, tôi vốn tưởng rằng cuộc tình không mấy sâu đậm này, cứ để trôi theo thời gian, rồi từ từ quên nhau sẽ là kết quả tốt nhất.
Nhưng không ngờ rằng, Tống Khởi Minh dường như không hề tỏ ra thông suốt trước sự cố ý lạnh nhạt của tôi.
Sau mùa tết không bao lâu, khi tôi vẫn còn ở lại thành phố A với mẹ, Tống Khởi Minh bỗng nhiên gọi điện hỏi thăm tôi, trong điện thoại anh ta nói rằng hôm nay vừa đúng cũng đang ở thành phố A, muốn hẹn tôi ra chơi, xem như đi dạo xuân.
Bây giờ tôi làm gì còn tâm trạng gì dạo xuân với anh ta, nhưng nghe cách nói chuyện thân mật của anh, dường như anh ta còn chưa ý thức được tôi đã đơn phương muốn chia tay.