Tôi Từng Gặp Người Khi Ở Đáy Thẳm Vực Sâu

Chương 19




Cuối cùng tôi đồng ý với điều kiện của Lục Diễn Trạch.

Anh mới hài lòng để tôi ra khỏi phòng vệ sinh, lúc đi xuống lầu, tôi vừa đúng chạm mặt với thím Lưu đang định đi lên.

Ánh mắt thím Lưu nhìn tôi vẫn rất ôn hòa, xem ra lúc nãy Lục Diễn Trạch thật sự chỉ hù dọa tôi, thím Lưu sao có thể đoán được quan hệ của chúng tôi cơ chứ? Cho dù có thấy gì, chắc cũng sẽ không nghĩ theo hướng đó. Dẫu sao tôi với Lục Diễn Trạch có nhìn thế nào cũng không giống một cặp đôi.

Tôi đã từ chối lời mời ở lại tôi ăn cơm của Tống Nguyệt và cha mẹ nuôi của Tống Khởi Minh, tôi thành thật nói với họ rằng, tôi còn phải bắt xe lửa về thành phố B chăm sóc mẹ tôi, nên họ cũng ngại giữ tôi lại.

Lúc tôi định rời đi, Lục Diễn Trạch vẫn chưa từ trên lầu đi xuống, tôi cảm thấy nhẹ người, liền giả vờ phải vội đi để kịp chuyến xe lửa, túm lấy ba lô chào tạm biệt họ vài câu rồi rời khỏi, ở trước cửa nhà họ Tống, tôi dễ dàng bắt được một chiếc taxi, nhanh chóng phóng thẳng về căn hộ tôi đang thuê.

Thật ra tôi không hề vội đi đón xe lửa, hôm nay cũng chẳng phải cuối tuần, tôi không cần phải về thành phố B, tôi viện lý do như vậy, chẳng qua là sợ phải tiếp tục đối mặt với người nhà họ Tống và Lục Diễn Trạch thôi.

Vừa về tới nhà, tôi đã nhận được điện thoại của Tống Khởi Minh, anh ta bày tỏ sự cảm kích với tôi về ngày hôm nay: “Cám ơn em đã hợp tác với anh, bữa khác anh mời em ăn cơm.”

Tôi nói, “Không cần đâu.” Rồi lại nhắc nhở, “Anh mau đi ăn cơm đi, đừng để họ đợi.”

Tống Khởi Minh mới nói với tôi rằng, “Thật ra Lục Diễn Trạch cũng không có ở lại ăn cơm, Tống Nguyệt cũng đi ra ngoài rồi, bây giờ tôi đang định ra ngoài ăn cơm một mình.”

Tôi ừ một tiếng, Tống Khởi Minh lại hỏi: “Em thấy con người Lục Diễn Trạch thế nào?”

Tôi hoảng hốt, tưởng anh ta phát hiện điều gì, nên hơi úp úp mở mở không nói ra được từ nào.

Tống Khởi Minh thở ra một hơi dài và nói: “Hiện giờ Tống Nguyệt đang rất thích anh ta, còn muốn kết hôn với anh ta, nhưng đối phương đến giờ vẫn chưa chính thức nói là sẽ cưới chị ấy, ngay đến gặp mặt gia đình, đây cũng là lần đầu tiên, chắc là Tống Nguyệt nghe nói anh sắp dẫn em về, gây áp lực cho anh ta, nên anh ta mới chịu đến.”

Tôi ngại ngùng trả lời lại: “Vậy à?”

Tống Khởi Minh dường như cũng nhận thấy nói như vậy với tôi không ổn, vội vàng nói, “Thật ra cũng không có gì, anh chỉ muốn hỏi cách nghĩ của em, có phải con gái đều thích kiểu đàn ông như Lục Diễn Trạch không?”

Trông có vẻ như thật sự đang hỏi quan điểm của tôi.

Tôi đành nói: “Tạm được, thật ra anh cũng không tệ, còn Lục Diễn Trạch thì giống kiểu đàn ông xấu xa hơn.”

“Có lẽ phụ nữ bây giờ chính là thích đàn ông xấu? Chẳng phải có câu, đàn ông không xấu phụ nữ không yêu sao?” Tống Khởi Minh đột nhiên hỏi tôi, “Cửu Nhi, em thì sao? Cũng thích kiểu đàn ông xấu sao?”

Tôi cảm thấy chủ đề này càng nói càng quái lạ, thậm chí nghĩ phải chăng anh ta đã phát hiện ra điều gì, nên bây giờ mới ra vẻ cố tình hay vô ý đưa ra những lời trộn lẫn thực hư này để gài bẫy tôi.

Tôi đề cao tính cảnh giác trả lời lại: “Còn phải tùy duyên, chuyện sau này ai biết được?”

Anh ta cười cười, rồi không nói gì nữa.

Cúp máy xong, tôi tìm tới một quán mì thịt bò để ăn mì, mà quên dặn ông chủ tiệm đừng bỏ hành, nên ông ấy đã bưng lên cho tôi một tô mì bỏ đầy hành lá.

Tôi cầm đũa lên, từng miếng từng miếng vớt hành ra, lúc này điện thoại bỗng nhận được tin nhắn của Lục Diễn Trạch, đó là một thông tin định vị, nhìn vị trí hiển thị có vẻ là ở một tầng lầu cao của một tòa nhà hành chính nào đó, anh bảo tôi sáng mai chín giờ mang theo bản thiết kế tới chỗ này tìm anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.