Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 81: Không cầm theo thẻ ngân hàng




Chỉ một lát sau, Phan Diễm đã cầm một bản hợp đồng vội vàng chạy tới chỗ Trương Phong.

Cô ta nhẹ giọng nói: “Anh Trương, hợp đồng chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, anh xem xem thanh toán tiền nhà bằng phương thức nào?”

“Quẹt thẻ đi!”

Trương Phong hờ hững đáp.

“Được…”

Phan Diễm vội vàng gật đầu, sau đó làm động tác mời Trương Phong, cười nói: “Anh Trương, mời anh đi theo tôi sang bên này thanh toán ạ.”

“Ừm!”

Trương Phong đứng dậy đi theo hai người Phan Diễm và Lưu Thần Vy, đi về phía quầy lễ tân trước phòng bất động sản.

Mà những cô gái còn lại trong phòng bất động sản, lúc này ai nấy cũng vô cùng tò mò, nên tất cả cùng đi theo sau đám người Trương Phong.

Lúc này Trương Phong có cảm giác mình thật giống hoàng đế thời cổ đại, bị vô số phi tử vây quanh, cảm giác này thật sự khiến người ta cực kỳ thoải mái.

Nếu Trương Phong không được kế thừa tài sản kếch xù kia, vậy thì đời này của anh làm gì có cơ hội được trải nghiệm cảm giác như vậy.

“Anh Trương, mời anh ngồi…”

Phan Diễm chủ động nhấc một cái ghế đem đến cho Trương Phong ngồi.

Mà Trương Phong cũng không hề khách sáo, ngồi xuống vô cùng tự nhiên.

“Anh Trương, cái biệt thự mà anh muốn sở hữu vừa rồi, có giá bán là hơn 150 tỷ, anh muốn quẹt thẻ thanh toán đúng không?”

Cô gái đừng quầy lễ tân khẩn trương nhìn về phía Trương Phong hỏi.

“Đúng vậy, quẹt thẻ!”

Trương Phong khẽ gật đầu, sau đó duỗi tay sờ sờ túi, chuẩn bị lấy tấm thẻ đen của mình ra.

Nhưng thời điểm Trương Phong duỗi tay sờ vào túi, trên mặt anh lập tức hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Bởi vì Trương Phong đột nhiên nhớ ra, đêm qua lúc anh tắm rửa, anh đã thay quần mới.

Mà cái thẻ đen đó của anh đã ở trong một cái quần khác, nói cách khác là hiện tại Trương Phong không cầm theo thẻ ngân hàng trong người.

“Anh Trương, anh có thể quẹt thẻ ngay bây giờ!”

Sau khi Phan Diễm thấy Trương Phong ngồi im trên ghế không có động tĩnh gì, cô ta không nhịn được nhẹ giọng nhắc nhở Trương Phong một câu.

“…”

Trương Phong quay đầu liếc mắt nhìn Phan Diễm một cái, sau đó lại nhẹ giọng nói: “Cái này, có thể để ngày mai tôi quay lại rồi thanh toán tiền sau được không, căn biệt thự này cô cứ giữ lại cho tôi.”

Sau khi mọi người nghe thấy mấy lời này của Trương Phong, ai nấy cũng đều hoang mang.

Tất cả mọi người đều nhìn Trương Phong bằng vẻ mặt khó hiểu, đến cả đôi mắt Lưu Thần Vy đang nhìn anh cũng hiện vẻ khó hiểu.

“Anh Trương, sao anh lại muốn mai trả tiền?”

Phan Diễm sửng sốt nhìn Trương Phong, mở miệng hỏi.

“Bởi vì hôm nay tôi quên cầm theo thẻ ngân hàng.” Trương Phong hờ hững đáp lại một câu.

Sau khi Phan Diễm và mấy nhân viên phòng bất động sản nghe được những lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, bọn họ bắt đầu dùng ánh mắt như thể đang nhìn kẻ lừa đảo nhìn Trương Phong.

“Anh Trương, không phải anh đang nói giỡn với tôi đấy chứ? Một chuyện lớn như mua nhà, vậy mà giờ anh lại nói với tôi là anh quên mang thẻ ngân hàng theo, có phải anh đang nói giỡn với tôi không đấy?”

Sắc mặt Phan Diễm lúc này cực kỳ khó coi, giọng điệu cũng dần trở nên lạnh băng.

“Mua nhà là một chuyện rất lớn sao?”

Trương Phong ngồi trên ghế, trả lời với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh như cũ.

Trong mắt Phan Diễm và những người này, một căn biệt thự hơn 150 tỷ có thể nói là ảo tưởng cả đời khó có thể với tới.

Nhưng mà trong mắt Trương Phong thì khác, chút tiền ấy vốn chẳng tính là gì, cho nên Trương Phong chưa bao giờ xem trọng việc mua biệt thự.

Hơn nữa hôm nay Trương Phong vốn không định xem nhà, chẳng qua giữa đường Lưu Thần Vy gọi điện thoại, mà Trương Phong thấy chiều nay mình cũng không có việc gì, cho nên miễn cưỡng đồng ý với cô ta.

“Anh Trương, chuyện mua biệt thự này có thể đối với anh không phải vấn đề gì lớn, nhưng đối với tất cả chúng tôi và những nhân viên vừa rồi đều bận rộn vì anh thì khác, hiện tại hợp đồng đã chuẩn bị xong, mà anh lại nói với chúng tôi anh không cầm theo thẻ ngân hàng, để hôm nào lại đến mua, vậy thì tổn thất ai chịu đây?”

Phan Diễm nhìn Trương Phong, nhẹ giọng chất vấn.

Lúc này, thái độ của Phan Diễm đối với Trương Phong cũng hoàn toàn thay đổi, khôi phục lại thái độ khinh thường trước đó.

Bởi vì cô ta nghi ngờ, không biết liệu Trương Phong có phải diễn viên mà Lưu Thần Vy mời tới hay không, và mục đích chính của họ là trêu chọc cô ta.

Xét cho cùng, nếu không phải vì mấy lời nói vừa rồi của Lưu Thần Vy thì sao Phan Diễm có thể cho rằng, một người thoạt nhìn rất tầm thường như Trương Phong có thể mua nổi căn biệt thự hơn 150 tỷ chứ?

“Tôi có từng nói là tôi không mua chưa?”

Trương Phong nhìn Phan Diễm, nhẹ giọng hỏi ngược lại.

“Nhưng mà hiện tại anh không trả tiền, ngày mai tôi biết đi đâu tìm anh chứ?” Phan Diễm đáp lại bằng vẻ mặt không cảm xúc.

“Chẳng phải chỉ có hơn 150 tỷ thôi sao? Tôi lại chạy trốn chỉ vì chút tiền này à?”

Bởi vì hôm nay Trương Phong đã bị Mễ Na hiểu lầm mấy lần, nên tâm trạng vốn dĩ đã không được tốt lắm, giờ lại bị Phan Diễm châm chọc mỉa mai, cho nên giọng điệu lúc nói chuyện không tránh khỏi có chút cứng ngắc.

“Nếu anh khinh thường 150 tỷ như vậy, thì giờ hãy đào số tiền đó ra ngay lập tức đi!”

Sau khi Phan Diễm thấy giọng điệu nói chuyện của Trương Phong trở nên nóng nảy, trong lòng lại càng thêm chắc chắn suy đoán trước đó của mình là đúng, lúc này Trương Phong rõ ràng là bị mình vạch trần, cho nên giọng điệu mới không được bình tĩnh như trước nữa.

“Phan Diễm, sao cô lại nói chuyện như vậy với anh Trương hả?”

Ngay lúc này, Lưu Thần Vy đứng một bên nhìn không được nữa, lập tức trừng đôi mắt to ngập nước mắt về phía Phan Diễm hô.

Ở đây, những người khác có lẽ cũng không thực sự hiểu biết về thân phận của Trương Phong, nhưng Lưu Thần Vy thì cực kỳ rõ ràng.

Vì lúc trước Trương Phong đã vào phòng bất động sản chỗ cô ta, tùy tiện chọn mua một căn biệt thự, sau đó còn tặng lại căn biệt thự đó cho Từ Lộ.

Lúc này chỉ có một mình Lưu Thần Vy là tin tưởng Trương Phong thật sự không mang thẻ ngân hàng theo, cho nên mới chọn trả tiền vào ngày mai.

“Lưu Thần Vy, là cô đưa người này tới đây, không phải là đang cố ý trêu chọc chúng tôi sao? Vừa rồi lúc tiến vào đến giá cả cũng không thèm hỏi một câu, mở miệng liền nói muốn mua biệt thự, hợp đồng đều đã chuẩn bị xong xuôi cho anh ta rồi, nhưng giờ lại quay ra nói với tôi là không mang thẻ ngân hàng theo, cô định biến chúng tôi thành kẻ ngốc có phải không?”

Lúc này Phan Diễm đã trở nên táo bạo hơn, trực tiếp chỉ thẳng mặt Lưu Thần Vy hét.

“Nếu anh Trương đã nói muốn mua căn biệt thự này, vậy chắc chắn anh ấy sẽ mua, cả kể hôm nay anh Trương không cầm theo thẻ ngân hàng, thì cũng có thể trả tiền cọc trước, rồi ngày mai lại tới thanh toán nốt số tiền còn lại là được không phải sao?” Lưu Thần Vy lạnh giọng đáp lại.

“Được rồi, nếu cô đã nói như vậy thì tôi đây sẽ tin tưởng anh ta thêm một lần nữa, mau kêu anh ta trả tiền cọc trước đi!”

Lúc này Phan Diễm đã nhận định Trương Phong chính là kẻ lừa đảo Lưu Thần Vy tìm tới, nên cô ta không tin Trương Phong thật sự có tiền trả tiền cọc.

“Tiền cọc cần phải trả là bao nhiêu?”

Phan Diễm ôm vai, lạnh giọng đáp.

“Anh Trương, hay là giờ anh thanh toán tiền cọc trước đi, ngày mai chúng ta tới thanh toán nốt khoản còn lại là được, sao hả?” Lưu Thần Vy vội vàng nhìn Trương Phong, thấp giọng nói.

“Hiện tại tỷ rưỡi cũng không có…”

Trương Phong ngồi trên ghế, hờ hững đáp một câu.

Bởi vì ngày hôm qua, lúc tắm Trương Phong đã thay quần mới.

Cho nên cả hai cái thẻ ngân hàng đều cất trong túi quần khác, giờ đến một xu tiền Trương Phong cũng không có.

Mà sau khi Lưu Thần Vy nghe được những lời này của Trương Phong, cô ta cũng sừng sờ tại chỗ, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Cô ta có thế nào cũng không ngờ được, một Trương Phong trước đó còn đứng trước mặt cô ta vung tiền như rác, thế nhưng giờ lại không thể trả nổi tiền cọc.

Nếu nói Trương Phong quên mang thẻ ngân hàng, không có cách nào trả thẳng một lúc được hơn 150 tỷ, chuyện này mọi người vẫn có thể chấp nhận.

Vì dẫu sao hơn 150 tỷ cũng là một số tiền lớn, không phải nói lấy ra là có thể lấy luôn được.

Nhưng nếu bản thân là một người có tiền, lúc này đến tỷ rưỡi cũng không thể lấy ra, vậy thì thật sự không thể nói đỡ nổi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.