Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 74: Người quen cũ




Vài phút sau, Trương Phong đến cổng phía Tây Bắc của trường đại học Giang Thành.

Bởi vì có tương đối ít sinh viên ra vào nên Tạ Hoa Cường cố tình đậu xe ở đây, để tránh cho các sinh viên khác nhìn thấy Trương Phong tiếp xúc với mình.

Mặc dù Tạ Hoa Cường có vẻ cao lớn thô kệch, nhưng tâm tư của anh ta rất tinh tế.

Chuyện Trương Phong luôn cố ý che giấu thân phận, từ lâu anh ta đã biết.

Đến cổng trường phía Tây Bắc, Trương Phong nhanh chóng tìm được chiếc Bentley của Tạ Hoa Cường, mở cửa bước vào.

"Cậu chủ Trương!"

Sau khi Tạ Hoa Cường nhìn thấy Trương Phong thì gọi một tiếng với vẻ vô cùng cung kính.

"Người mà tôi nhờ anh điều tra thế nào rồi?"

Trương Phong vô cảm hỏi.

"Cậu chủ Trương, trước tiên chúng ta nói về cậu Diệp của Livestream Đấu Sa đi. Người này có chút thú vị, hơn nữa cậu Trương chắc cũng nên biết người này."

Tạ Hoa Cường vừa nói vừa lấy tài liệu ra và đưa cho Trương Phong.

"Tôi còn biết người này?"

Trương Phong nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, sau đó duỗi tay nhận lấy tập tài liệu.

Sau khi Trương Phong nhìn thấy ảnh chụp trên tài liệu, nhất thời sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ cười cười, nhẹ giọng nói: "Tôi thật sự biết người này..."

Trương Phong nhìn thông tin về cậu Diệp Giang Thành mà Tạ Hoa Cường đưa cho anh, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, trong lòng âm thầm cảm thán mình và cậu Diệp Giang Thành này thật sự rất có duyên.

Bởi vì cậu Diệp Giang Thành này không phải ai khác mà chính là Diệp Tiểu Long lúc trước có mâu thuẫn với Trương Phong.

Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ cần bảo Tạ Hoa Cường đánh tiếng, Diệp Tiểu Long sẽ không dám tiếp tục làm Mễ Na khó xử nữa.

"Cậu chủ Trương, hiện tại có muốn tôi đưa cậu đi tìm Diệp Tiểu Long không?"

Tạ Hoa Cường nhẹ giọng hỏi Trương Phong.

"Không cần lãng phí thời gian với loại người này. Anh giúp tôi giải quyết chuyện này thì tốt rồi. Anh giúp tôi chuyển lời cho anh ta, sau này đừng tiếp tục làm khó xử một nữ streamer tên Mễ Na nữa, nếu không anh ta sẽ biết hậu quả!" Trương Phong nhẹ giọng dặn dò.

"Được ạ."

Tạ Hoa Cường nhanh chóng đồng ý.

“Đúng rồi, đừng để lộ thân phận của tôi, anh hiểu ý của tôi không?” Trương Phong do dự một hồi rồi tiếp tục dặn dò.

“Cậu chủ Trương, cậu yên tâm đi, tôi biết chuyện này!” Tạ Hoa Cường nhanh chóng trả lời.

"Ừ!"

Trương Phong khẽ gật đầu, sau đó nói tiếp: "Đúng rồi, Hoàng Phong mà tôi kêu anh điều tra như thế nào rồi?"

"Về cơ bản đã điều tra ra rồi, tuy nhiên..."

Tạ Hoa Cường do dự một chút, sau đó lấy ra một tập tài liệu dày cộp đưa cho Trương Phong, nhẹ giọng nói: "Tuy nhiên, có hơn một nghìn người ở thành phố Giang Thành tên là Hoàng Phong, cuộc điều tra này thật sự sẽ hơi khó khăn."

Trương Phong nghe Tạ Hoa Cường nói thế thì lập tức tuyệt vọng.

Có hơn một ngàn người, chờ khi Trương Phong tìm thấy Hoàng Phong chân chính, có lẽ Mễ Na đã sớm bị Hoàng Phong chơi đùa hết lần này đến lần khác rồi.

Đến lúc đó, cho dù Trương Phong vạch trần bộ mặt thật của Hoàng Phong thì có thể làm gì đây?

"Tuy nhiên, cậu chủ Trương, dựa theo thông tin mà cậu cung cấp, tôi đã sàng lọc cho cậu thông tin về những người có tên Hoàng Phong khoảng hai mươi tuổi ở thành phố Giang Thành của chúng ta. Có khoảng năm mươi người. Cậu có thể xem qua những người này xem có người mà cậu muốn tìm không!” Tạ Hoa Cường nhìn Trương Phong và nói tiếp.

"Năm mươi người thì còn tạm được."

Trương Phong thở phào nhẹ nhõm, Tạ Hoa Cường này đúng là rất biết đùa giỡn, khiến anh cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Trương Phong vội vàng lấy thông tin từ Tạ Hoa Cường và bắt đầu đọc kỹ.

Ở một nơi khác.

Sau khi Trương Phong rời khỏi lớp học, các sinh viên khác cũng lần lượt rời khỏi.

Dù gì thì nhân vật chính của sự việc cũng đã rời đi rồi, nên vở kịch này cũng chẳng có gì để xem nữa, họ ở lại cũng vô nghĩa.

Sau khi thấy tất cả sinh viên trong lớp đã rời đi, đám người Trần Văn Văn, Dương Uy, Mã Hoành Lượng đều tập trung xung quanh Diệp Mị.

"Diệp Mị, rốt cuộc cậu và Trương Phong có chuyện gì thế? Có phải Trương Phong uy hiếp cậu không? Hay là Trương Phong nắm nhược điểm gì của cậu?"

Trần Văn Văn chất vấn Diệp Mị, cô ta không hiểu tại sao hôm nay Diệp Mị lại bất thường như vậy, cứ thế mà để Trương Phong rời đi.

"Trương Phong không uy hiếp tôi, tôi cũng thật sự nợ cậu ta một trăm năm mươi triệu!"

Diệp Mị đang nằm trên bàn và đáp lại với vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

“Cậu thực sự nợ Trương Phong ư?” Trần Văn Văn ngạc nhiên nhìn Diệp Mị, cô ta tự hỏi tại sao Diệp Mị lại nợ tiền Trương Phong.

"Diệp Mị, tại sao cậu nợ tiền Trương Phong?"

Lúc này, Dương Uy cũng cau mày hỏi.

"Dương Uy, tại sao ư, trong lòng cậu không biết ư?"

Lúc này, Tôn Lị luôn không nói chuyện, rốt cuộc không chịu nổi nữa, đứng lên quát mắng Dương Uy.

"Tôn Lị, cậu nói như vậy là có ý gì? Diệp Mị vay tiền Trương Phong, liên quan gì đến tôi?" Dương Uy xấu hổ hỏi ngược lại.

"Lúc đầu, Văn Văn đắc tội Diệp Tiểu Long, hai chúng tôi bị cô ta liên lụy, bị Diệp Tiểu Long bắt vào phòng bao, phải cầm một trăm năm mươi triệu mới có thể cứu Diệp Mị và tôi ra. Nhưng sau khi cậu lấy tiền để giải cứu Văn Văn thì hoàn toàn mặc kệ sống chết của hai người chúng tôi. Diệp Mị biết Trương Phong trúng số được chút tiền, cho nên mới gọi điện thoại cho Trương Phong, vay tiền Trương Phong để cứu hai người chúng tôi, thế nên mới có những chuyện tiếp theo, các cậu hiểu chưa?"

Tôn Lị trừng đôi mắt to và quyến rũ của mình mà hét lên đầy kích động.

Dương Uy và Trần Văn Văn trông hơi xấu hổ sau khi nghe những lời phía sau của Tôn Lị, trong lúc nhất thời họ không biết phải đối mặt với Diệp Mị như thế nào.

Còn Mã Hoành Lượng thì cực kỳ kích động hét lớn: "Diệp Mị, lúc đó cậu cần tiền, sao không gọi cho tôi?"

"Tìm cậu có ích lợi gì? Cứu tôi cần có một trăm năm mươi triệu, cậu có nhiều tiền như vậy ư?"

Diệp Mị cười khẩy và đáp lại.

Mã Hoành Lượng nghe những lời này của Diệp Mị thì lập tức ngây ngẩn cả người, không biết phải nói gì.

Mặc dù điều kiện gia đình của Mã Hoành Lượng rất tốt, nhưng một trăm năm mươi triệu là một số tiền lớn đối với anh ta, anh ta căn bản không có nhiều tiền như vậy.

"Tôi thật sự không lấy được tiền, nhưng thằng bần cùng Trương Phong kia làm sao lại có thể có nhiều tiền như vậy?"

Mã Hoành Lượng hét lên đầy bất mãn.

“Vừa rồi không phải tôi nói rồi à, Trương Phong trúng số nên có tiền mời mọi người ăn cơm, còn có tiền cứu hai người chúng tôi nữa!” Tôn Lị bất đắc dĩ đáp.

"Nếu Trương Phong thật sự trúng được nhiều tiền như vậy, các người có cảm thấy cậu ta sẵn lòng dùng số tiền này để mời mọi người đi ăn tối không? Có sẵn lòng dùng số tiền này để cứu hai người không?"

Vào lúc này, Trần Văn Văn đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Sau khi mọi người nghe những lời của Trần Văn Văn, tất cả đều lộ ra một chút nghi ngờ.

"Tôi đã ở với Trương Phong hai năm, tôi vẫn hiểu rất rõ tính cách của cậu ta. Nếu Trương Phong thực sự trúng số, cậu ta sẽ không bao giờ hào phóng như vậy!" Trần Văn Văn nói tiếp.

“Văn Văn, cậu nói vậy là có ý gì?” Dương Uy do dự hỏi.

“Ý của tôi rất đơn giản, đó là số tiền này nhất định không phải của Trương Phong!” Trần Văn Văn nói với giọng điệu rất chắc chắn.

"Không phải của cậu ta?"

Mọi người lại một lần nữa lộ ra vẻ khó hiểu.

"Ôi trời, sao các cậu ngốc thế? Không phải trước đó không lâu trường chúng ta có nhiều vụ trộm cắp lắm sao? Rất nhiều sinh viên đã bị trộm tiền. Lần trước cảnh sát còn đến trường chúng ta để điều tra, nhưng vẫn không tìm được tên trộm kia...” Trần Văn Văn chậm rãi nói.

"Văn Văn, ý cậu là Trương Phong là kẻ trộm sao?"

Diệp Mị ngạc nhiên thốt lên.

"Không biết Trương Phong có phải là ăn trộm hay không, nhưng tôi nghĩ Trương Phong gần đây có gì đó không đúng, hơn nữa cậu ta còn nói ra chuyện Diệp Mị chủ động đòi lên giường với cậu ta. Nếu chúng ta không chỉnh đốn Trương Phong này một trận thì tôi cảm thấy sau này cậu ta có thể sẽ càng thêm kiêu ngạo."

Trần Văn Văn lạnh lùng nói.

Mấy người Dương Uy nhìn nhau và có vẻ đồng ý với ý kiến của Trần Văn Văn.

"Nhưng chúng ta nên đối phó với Trương Phong như thế nào bây giờ?"

Mã Hoành Lượng sững sờ hỏi.

“Mã Hoành Lượng, nếu tôi nhớ không lầm thì ngày mai lớp chúng ta có tiết thể dục đúng không?” Trần Văn Văn nheo mắt hỏi.

“Ừ, sao vậy?” Mã Hoành Lượng nhẹ gật đầu.

"Mấy người chúng ta có thể..."

Trần Văn Văn ghé sát tai mấy người, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận về cách đối phó với Trương Phong vào ngày mai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.