Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 73: Lòng tốt của Đường Tiểu Mạn




Sau khi ba người Đường Tiểu Mạn rời khỏi phòng học theo Trương Phong, vẻ mặt bọn họ đều rất khó hiểu.

Bởi vì họ thực sự không thể hiểu tại sao Diệp Mị, người luôn coi thường Trương Phong, lại chủ động đòi lên giường với Trương Phong.

Mặc dù hôm nay Diệp Mị không trực tiếp thừa nhận sự việc này nhưng từ lời nói và việc làm của Diệp Mị, có thể thấy sự việc này rất có thể là sự thật, nếu không cô ta đã không nóng lòng để Trương Phong rời đi.

Điều này cũng cho thấy từ phía cô ta đã thừa nhận tất cả những điều này!

"Trương Phong, giữa cậu và Diệp Mị đã xảy ra chuyện gì thế?"

Vương Hùng thật sự không nhịn nổi nữa, đi đến trước mặt Trương Phong, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy, Trương Phong, tại sao Diệp Mị lại chủ động muốn lên giường với cậu?” Nhãn Kính cũng tò mò hỏi.

Trương Phong quay đầu lại liếc nhìn hai người họ, sau đó giải thích ngắn gọn về việc lúc trước Diệp Mị bị đám người Diệp Tiểu Long bắt cóc, sau đó gọi điện thoại cho Trương Phong và yêu cầu Trương Phong lấy tiền để cứu họ.

Mặc dù Trương Phong không muốn tiết lộ thân phận của mình trước mặt đám người Vương Hùng Nhãn Kính ngay bây giờ, nhưng Trương Phong cảm thấy nói với họ về chuyện này cũng không có vấn đề gì.

Sau khi nghe Trương Phong giải thích, Vương Hùng nhất thời vỡ lẽ, vội vàng nói: "Thực ra Diệp Mị muốn trả lại cho cậu một trăm năm mươi triệu nên mới chủ động muốn lên giường với cậu đúng không?"

"Ừm, nhưng tôi không có hứng thú với Diệp Mị, nên tôi không đụng vào cô ta. Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc nói cho ai biết chuyện này, nhưng hôm nay Diệp Mị ép người quá đáng, trong lúc nhất thời tôi không khống chế được nên bèn nói chuyện này ra."

Trương Phong nhẹ giọng giải thích.

"Thì ra là vậy à!"

Nhãn Kính khẽ gật đầu, nghi ngờ trong lòng cũng được hóa giải.

Cách nói của Trương Phong vẫn rất đáng tin trong mắt Vương Hùng, Nhãn Kính.

Bởi vì nếu không phải như thế này thì làm sao Diệp Mị, người luôn kiêu căng ngạo mạn lại chủ động muốn lên giường với Trương Phong?

"Nhưng Trương Phong, một trăm năm mươi triệu của cậu ở đâu ra?"

Vào lúc này, Đường Tiểu Mạn dường như cảm giác được có gì đó không ổn, khẽ cau mày hỏi Trương Phong.

"Đúng vậy, Trương Phong, lần trước cậu nói cậu có tiền mời mọi người ăn tối vì trúng số, nhưng không phải cậu đã tiêu gần hết rồi sao? Vậy một trăm năm mươi triệu này từ đâu ra vậy?" Vương Hùng cũng phản ứng lại mà hỏi Trương Phong.

"Ặc…"

Sau khi Trương Phong nghe câu hỏi của hai người, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Thật ra lúc đó tôi không nói thật với các cậu. Tôi trúng số được bốn trăm năm mươi triệu, ăn uống hết gần ba trăm triệu, một trăm năm mươi triệu còn lại được tôi dùng để cứu hai người Diệp Mị, Tôn Lị, cho nên bây giờ mới tiêu hết tiền..."

Ba người Đường Tiểu Mạn, Vương Hùng, Nhãn Kính lập tức trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào Trương Phong, biểu cảm trên mặt hết sức kinh hãi.

Bởi vì họ không bao giờ nghĩ rằng Trương Phong, người luôn bị người ta nói là thằng nghèo, lại may mắn đến mức một lần đã trúng được bốn trăm năm mươi triệu.

Phải biết rằng sinh viên của Đại học Giang Thành đến từ nhiều loại gia đình khác nhau, chi phí sinh hoạt hàng tháng của sinh viên từ các gia đình bình thường chỉ khoảng sáu triệu.

Chỉ một số rất ít sinh viên từ các gia đình giàu có mới có thể nhận được hơn chín triệu chi phí sinh hoạt một tháng.

Vì vậy, Trương Phong nói ra con số bốn trăm năm mươi triệu vào thời điểm này, có vẻ như là một con số thiên văn đối với đám người Vương Hùng.

Điều khiến họ càng không thể hiểu nổi là sau khi trúng được giải thưởng lớn bốn trăm năm mươi triệu, Trương Phong đã tiêu hết số tiền đó vào những việc vô bổ như mời mọi người đi ăn tối và cứu Diệp Mị Tôn Lị!

Ba người bọn họ không biết Trương Phong đang nghĩ gì, chẳng lẽ Trương Phong đã quen sống cuộc sống nghèo khó, một lần trúng được nhiều tiền như thế nên không biết tiêu tiền hay sao?

Mặc dù không biết tại sao Trương Phong lại lãng phí tiền như vậy, nhưng trong lòng bọn họ vẫn rất đồng tình với câu nói của Trương Phong.

"Trương Phong, nếu đã trúng nhiều tiền như thế, tại sao lại không gửi tiết kiệm? Ngay cả một chút lãi cũng có thể cải thiện cuộc sống của cậu mà..."

Đường Tiểu Mạn có vẻ rất đau lòng vì Trương Phong đã tiêu phí hết tiền như thế này, cau mày nói với Trương Phong.

"Tiền này đối với tôi vốn là một số tiền ngoài ý muốn, cho dù có lãng phí cũng không có ảnh hưởng gì với tôi!"

Trương Phong nhẹ giọng giải thích.

"Nhưng số tiền này rất có ích đối với cậu. Nếu không lãng phí số tiền này, cậu không cần phải giao đồ ăn, còn có thể mua quần áo mới để mặc, như vậy mọi người sẽ không coi thường cậu nữa." Đường Tiểu Mạn vội vàng nói tiếp.

"Đổi một bộ quần áo khác, mọi người sẽ coi trọng tôi hơn sao?"

Trương Phong nghe xong lời nói của Đường Tiểu Mạn thì không nhịn được cười khổ, sau đó nói tiếp: "Cậu nhìn mọi chuyện quá đơn giản, bọn họ coi thường tôi không phải vì quần áo trên người tôi, mà là từ trong tận tâm khảm, bọn họ đã mặc định tôi là một kẻ nghèo rồi."

"Nếu tôi dùng tiền để mua cho mình một bộ quần áo đắt tiền, họ sẽ nghĩ tôi nhặt được hoặc trộm được, thậm chí nếu tôi trưng ra bằng chứng cho thấy tôi đã tự mua nó, họ sẽ nghĩ tôi là đồ ngốc, vẫn không thay đổi được sự thật rằng họ coi thường tôi!"

Đường Tiểu Mạn nhìn Trương Phong trước mặt, nháy mắt ngây ngẩn cả người, cô ấy đột nhiên cảm thấy Trương Phong nói những lời này cũng có lý.

"Có thể làm cho người khác để mắt đến bạn hay không, trọng điểm là người khác chứ không phải chính mình. Cậu xem hiện tại tôi mặc quần áo rách rưới này, các cậu vẫn sẽ lựa chọn ở bên cạnh tôi, làm bạn bè của tôi. Còn những kẻ coi thường tôi, ngay cả khi tôi mặc toàn hàng hiệu, bọn họ vẫn sẽ xem thường tôi!"

Trương Phong dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Tôi cảm thấy bộ quần áo hiện tại của tôi khá tốt. Tôi không cần phải thay đổi bất cứ điều gì vì ánh mắt của người khác cả!"

"Thực ra, tôi nghĩ những gì Trương Phong nói rất có lý. Quần áo gì đó chỉ cần mình thích là được rồi, không cần ép bản thân phải thay đổi vì ánh mắt của người khác." Vương Hùng có vẻ cũng đồng tình với cách làm của Trương Phong, cười ha ha nói.

“Ôi trời, cho dù Trương Phong không muốn đổi quần áo mới, cũng có thể dùng tiền làm việc khác, cũng không phải lãng phí như thế này.” Đường Tiểu Mạn có chút xót xa nói.

Trương Phong biết sở dĩ Đường Tiểu Mạn nói nhiều như vậy đều vì muốn tốt cho mình.

Vì vậy, anh không phản bác gì cả, mà lấy điện thoại ra xem giờ, nói tiếp: "Vậy nhé, lát nữa tôi có việc nên đi trước đây."

Nói xong, Trương Phong trực tiếp đi về phía cổng trường đại học Giang Thành.

Lúc này Trương Phong cũng không có tâm trạng tiếp tục tán gẫu với đám người Đường Tiểu Mạn, dù sao Trương Phong cũng không quan tâm tới bốn trăm năm mươi triệu nho nhỏ kia.

Phải biết rằng anh hiện là người giàu nhất thế giới với tài sản thừa kế ba mươi triệu tỷ. Chỉ bốn trăm năm mươi triệu thì chẳng là gì với anh cả.

Vả lại bây giờ, Trương Phong vẫn đang lo lắng cho chuyện của Mễ Na.

Về phần có nên đổi quần áo hay không, thật ra trước đó Trương Phong đã mua vài bộ quần áo mới.

Nhưng sau này Trương Phong cảm thấy quần áo lúc trước của mình thật ra khá tốt, ít nhất có thể nhìn ra bộ mặt thật của một người khi đối xử với mình.

Đây cũng là lý do tại sao Trương Phong đã mua quần áo mới nhưng vẫn ăn mặc xuề xòa đến vậy.

Không muốn xem quảng cáo?

Xem video miễn quảng cáo banner cả ngày


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.