Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 45: Tôi mua cái biệt thự đó




Tuy trong lòng Lưu Thần Vy có hơi không cam tâm, nhưng cô ta cũng không dám làm trái ý của Triệu Vĩnh Thái, cô ta dẫn Trương Phong đi đến chỗ trưng bày bên trong bộ phận bán nhà.

Triệu Vĩnh Thái biết chắc Trương Phong sẽ không mua nổi nhà, nên ông ta cũng không ở lại lâu, quay người đi ra khỏi bộ phận bán nhà.

Lúc này Từ Lộ đang căng thẳng đứng im tại chỗ, ánh mắt cô ấy tràn ngập sự bất lực.

Bởi vì cô ấy biết rằng hôm nay cô ấy dẫn Trương Phong vào đây cũng đồng nghĩa với việc cô ấy đã đắc tội với Lưu Thần Vy, một khi Trương Phong rời khỏi đây thì nhất định cô ấy sẽ bị Lưu Thần Vy đuổi việc.

Bởi vậy bây giờ Từ Lộ không biết phải làm gì, cô ấy chỉ biết cúi đầu nghịch vạt áo của mình.

Lưu Thần Vy dẫn Trương Phong đến trước chỗ trưng bày, rồi chỉ tay vào căn biệt thự ở sâu trong góc nhất, cô ta tức giận nói: “Đây là căn biệt thự cuối cùng nằm trong khu biệt thự của chúng tôi đó, diện tích bốn trăm mét vuông, tính luôn cả cái sân vườn rồi, giá của một mét vuông là sáu mươi triệu đồng, tính luôn thuế và phí làm thủ tục các thứ thì phải trả tổng cộng là hai mươi bốn tỷ!”

“Hai mươi bốn tỷ?”

Sau khi Trương Phong nghe thấy con số này thì không khỏi ngẩn người.”

“Đúng vậy, vì vị trí của căn biệt thự này có hơi xa nên giá cả đã rẻ hơn chút rồi đó, nếu như đổi lại là mấy căn biệt thự khác thì một mét vuông cũng phải hơn một trăm hai mươi triệu lận.”

Lưu Thần Vy lạnh lùng trả lời một câu, sau đó cô ta nhìn Trương Phong một cái rồi nói tiếp: “Có điều, tôi cảm thấy dù đây có là căn biệt thự rẻ nhất thì anh cũng không mua nổi đâu nhỉ?”

Sau khi nghe vậy thì Trương Phong liếc nhìn Lưu Thần Vy một cái rồi cũng không nói gì thêm.

“Được rồi, anh đừng có giả vờ với tôi nữa, suy cho cùng thì người nghèo như anh đây sao lại có thể mua nổi biệt thự chứ?”

“Tôi cũng không muốn lãng phí thêm thời gian với anh, anh phải làm gì thì đi làm đó đi, tôi cũng không tính toán chuyện trước đây với anh nữa!”

Sau khi nhìn thấy Triệu Vĩnh Thái rời đi thì giọng điệu của Lưu Thần Vy lại beiesn thành giọng điệu châm chọc.

Lúc này Trương Phong đã ở rất gần Lưu Thần Vy, nên Trương Phong có thể cảm nhạn thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người của Lưu Thần Vy.

Không nói đến tính cách của Lưu Thần Vy, thạt ra cơ thể của cô ta cũng khá đẹp, cũng thuộc hàng cực phẩm của cực phẩm.

Đặc biệt là bộ ngực đầy đặn núp mình sau chiếc áo sơ mi màu trắng kia.

“Sao cô biết tôi không mua nổi căn biệt thự này chứ?”

Trương Phong ngẩng đầu nhìn Lưu Thần Vy rồi lạnh lùng nói.

“Anh có mua nổi hay không trong lòng anh không biết rõ hay sao?”

“Đừng nói là hai mươi bốn tỷ, hôm nay anh lấy ra được số tiền hai trăm bốn mươi triệu thì tôi thấy anh giỏi lắm rồi đó!”

Lưu Thần Vy trợn tròn mắt, giọng điệu vô cùng khinh thường nói với Trương Phong.

“Ha ha!”

Sau khi nghe Lưu Thần Vy nói vậy, Trương Phong chỉ lạnh lùng bật cười mà không nói gì thêm, quay người định rời đi.

“Tên nghèo khổ! Tôi biết ngay là anh mua không nổi, đúng là lãng phí thời gian mà!”

Lưu Thần Vy thấy Trương Phong chuẩn bị rời đi thì nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu, vẻ mặt cô ta vô cùng khinh thường.

Trương Phong cũng không còn tâm trí để tâm tới cô Lưu Thần Vy này nữa, anh quay người đi ra khỏi bộ phận bán nhà.

Thật ra không phải Trương Phong không mua nổi căn biệt thự này, mà do Trương Phong thấy vị trí căn biệt thự này không đẹp lắm.

Suy cho cùng thì bây giờ bản thân anh đã thừa kế khối tài sản ba mươi triệu tỷ đồng rồi, nếu như anh thật sự muốn mua nhà thì phải mua ngôi nhà có vị trí đẹp, mua cái biệt thự tốt nhất.

Nhưng mà kh nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt lúc đó đều cảm thấy Trương Phong là một người không có tiền, không xứng với căn biệt thự kia.

Nhưng thứ bọn họ không biết chính là thật ra căn biệt thự kia không xứng với Trương Phong.

“Từ Lộ, cô còn đứng đó để làm gì? Bây giờ cô cũng đi được rồi!”

Sau khi thấy Trương Phong chuẩn bị rời đi thì Lưu Thần Vy liền trợn tròn mắt hét vào mặt Từ Lộ.

“Giám đốc Lưu à, tôi… tôi có thể tan ca rồi sao?”

Sau khi nghe Lưu Thần Vy nói vậy thì Từ Lộ ngây người một hồi, cô ấy mím môi thấp giọng hỏi.

“Tan ca á?”

Lưu Thần Vy lạnh lùng bật cười, sau đó thích thú nói: “Đúng rồi, bây giờ cô tan ca được rồi đó, vả lại còn vĩnh viễn tan ca luôn, sau này cô không cần đến đây nữa!”

Từ Lộ dẫn Trương Phong vào trong bộ phận bán nhà khiến lưu thần vị bị Triệu Vĩnh Thái tức giận mắng cho một trận.

Trong lòng Lưu Thần Vy thấy rất khó chịu, nên bây giờ cô ta chuẩn bị xả cục tức này lên người của Từ Lộ.

Sau khi nghe Lưu Thần Vy nói vậy, Từ Lộ lập tức đứng im tại chỗ, vẻ mặt cô ấy vô cùng ấm ức.

“Giám đốc Lưu à, tôi…”

Từ Lộ mở miệng muốn giải thích.

“Cô cái gì mà cô hả? Cô nghe không hiểu tiếng người nói hay sao? Tôi nói là cô đã bị đuổi việc rồi, mau chóng cút đi cho tôi!”

Lưu Thần Vy lạnh lùng hét lên.

Từ Lộ đứng yên tại chỗ chần chừ một hồi rồi nước mắt liền tuôn ra khỏi khóe mắt.

Hoàn cảnh gia đình nhà Từ Lộ không khá giả, mấy năm trước bố của Từ Lộ còn mắc bệnh nặng, nên tiền nhà cô ấy tích góp đã bị xài hết sạch.

Học phí học đại học của Từ Lộ là tiền do mẹ cô ấy đi làm kiếm được.

Khi lên đại học, Từ Lộ phải vừa đến lớp vừa đi làm, một mặt là vì tự mình đóng học phí, một mặt là giúp đỡ gia đình mình.

Đối với Từ Lộ mà nói, công việc này vô cùng quan trọng.

Khi nghe thấy tiếng động phía sau lưng, Trương Phong quay đầu lại liếc nhìn Từ Lộ.

Sau khi thấy Từ Lộ đang khóc thì Trương Phong không nhịn được khẽ lên tiếng hỏi: “Cô sao vậy, cô không sao chứ?”

“Không… không sao…”

Từ Lộ giơ tay lau nước mắt trên khóe mi, quay người chuẩn bị rời đi cùng Trương Phong.

Sau khi Trương Phong do dự một hồi, anh lập tức dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Lưu Thần Vy đang đứng, khẽ cất giọng hỏi cô ta: “Sao cô lại đuổi việc cô ấy?”

“Tôi là giám đốc bộ phận bán nhà này, tôi muốn đuổi việc ai thì đuổi việc người đó, có liên quan gì đến anh hay sao?” Lưu Thần Vy vô cùng khinh thường trả lời một câu.

“Anh Trương à, không cần nói gì nữa đâu, chúng ta đi thôi.”

Từ Lộ chìa tay kéo kéo Trương Phong rồi khẽ nói.

Trương Phong dùng ánh mắt đồng cảm liếc nhìn sang Từ Lộ, anh không hề có ý định rời đi.

Ngược lại anh lại đi sang chỗ Lưu Thần Vy đang đứng, rồi bất bình nói với cô ta: “Hôm nay Từ Lộ đâu có làm sai chuyện gì, cô dựa vào đâu đuổi việc cô ấy chứ?”

“Anh nghĩ anh là ai hả? Tại sao tôi đuổi việc cô ấy tôi phải giải thích cho anh hiểu hết hay sao?”

Lưu Thần Vy tỏ vẻ vô cùng chán ghét nói.

“Cô không cần phải giải thích với tôi, nhưng cô phải giải thích với Từ Lộ, nếu không thì bây giờ tôi sẽ đi tìm người phụ trách bộ phận bán nhà của các cô!” Trương Phong nhìn Lưu Thần Vy nói.

“Anh muốn tôi giải thích đúng không?”

Lưu Thần Vy lạnh lùng bật cười một tiếng sau đó nói: “Vậy để tôi giải thích cho anh nghe, lý do tôi đuổi việc cô ấy là do năng lực làm việc của cô ấy không được, cô ấy không có chút mắt nhìn nào cả, ai cô ấy cũng kéo vào trong bộ phận bán nhà của chúng tôi được, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của bộ phận bán nhà chúng tôi!”

“Nên biết rằng, thứ chúng tôi bán chính là các dinh thự có giá trị cả mấy chục nghìn tỷ, nếu như để khách hàng nhìn thấy có người nghèo khó như anh vào đây xem nhà, thì không phải sẽ thành trò cười hay sao? Anh cảm thấy tôi giữ lại nhân viên như cô ấy ở đây làm gì hả?”

“Cô thấy cô ấy không có mắt nhìn hả?”

Trương Phong khẽ lên tiếng hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, đến người nghèo như anh mà cũng có thể dẫn vào trong bộ phận bán nhà của chúng tôi thì không phải không có mắt nhìn thì là…”

“Tôi mua cái biệt thự khi nãy!”

Lưu Thần Vy còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Trương Phong trực tiếp cắt ngang.

“Anh… anh nói cái gì?”

Lưu Thần Vy mở to hai mắt rồi ngạc nhiên hét vào mặt Trương Phong.

“Tôi nói, tôi mua cái biệt thự khi nãy!”

Trương Phong bình tĩnh lặp lại một lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.