Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 42: Hợp tác thất bại




Ở một diễn biến khác, sau khi hai người Lâm Tiểu Mạn và Lâm Phỉ Nhi đã rời khỏi phòng riêng.

Giám đốc của nhà hàng Tân Thế Kỷ - Tôn Cường đã đi vào trong căn phòng riêng mà Trương Phong đang ngồi.

“Đổng sự trưởng Trương, khi nãy là do tôi có mắt không tròng đắc tội với anh, xin anh đừng đuổi việc tôi nha! Hôm nay tôi thật sự không cố ý mà…”

Sau khi bước vào trong phòng riêng, Tôn Cường gào lên với Trương Phong, anh ta vô cùng căng thẳng.

Sau khi nghe Tôn Cường nói vậy, Trương Phong chầm chậm ngẩng đầu lên liếc nhìn anh ta một cái rồi bình tĩnh nói: “Chuyện hôm nay không có liên quan đến anh, anh yên tâm đi tôi sẽ không đuổi việc anh đâu!”

“Cảm ơn Đổng sự trưởng Trương, cảm ơn cậu Trương!”

Tôn Cường vô cũng phấn khích nói.

“Anh có nói cho ai biết thân phận của tôi nữa hay không?”

Trương Phong gõ gõ bàn hỏi.

“Không có! Khi nãy Phương tổng đã đặc biệt dặn dò tôi không được để lộ thân phận của anh, cả cái nhà hàng này chỉ có một mình tôi biết, những người khác đều không biết!”

Tôn Cường lễ phép nói.

“Ừm!”

Trương Phong khẽ gật gật đầu, sau đó nói tiếp: “Đúng rồi, hai người khi nãy cười nhạo tôi cũng là hội viên của nhà hàng các anh hay sao?”

“Hai người đó không phải, họ đi theo bạn họ vào đây đó!”

Tôn Cường suy nghĩ một hồi rồi trả lời.

“Vậy anh đi đuổi hay người bọn họ ra ngoài cho tôi, tiện tay tước luôn tư cách hội viên của bạn họ luôn, nhưng mà không được để lộ thân phận của tôi, anh hiểu ý tôi nói hay không?”

“Cậu Trương à, anh cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này!”

Tôn Cường trả lời vô cùng thận trọng.

Trương Phong hài lòng gật gật đầu, sau đó anh không nói gì thêm nữa trực tiếp quay người đi ra ngoài phòng riêng.

Sau khi thấy Trương Phong rời đi, Tôn Cường như thể buông bỏ được gánh nặng, anh ta thở phào một hơi.

Sau đó anh ta móc bộ đàm ra hét: “Bảo vệ, bây giờ đi đến phòng riêng số tám rồi đuổi hết mấy người khách trong đó đi ra ngoài cho tôi!”

“Nghe rồi!”

Sau khi nghe Tôn Cường nói vậy, trưởng đội bảo vệ nhanh chóng trả lời.

Vốn dĩ trong lòng Tôn Cường đã bực bội hai người Dương Uy và Trần Văn Văn, nếu như không có hai người bọn họ nhảy ra làm chứng thì sao Tôn Cường lại đắc tội với Trương Phong được chứ?

Nếu như bây giờ Trương Phong đã tự mình mở lời thì dĩ nhiên Tôn Cường cũng không khách sáo với hai người bọn họ nữa.

Không bao lâu sau, mấy người Trần Văn Văn và Dương Uy đang ngồi ăn cơm thì bị bảo vệ đuổi hết ra ngoài.

“Các người dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi ra ngoài hả? Các người có biết tôi là ai hay không? Tôi là hội viên VIP của nhà hàng các anh đó, giám đốc của các anh đâu rồi? Mau bảo anh ta cút ra ngoài gặp mặt tôi!”

Sau khi bị bảo vệ đuổi ra khỏi phòng riêng, bạn của Dương Uy thấy mất mặt vô cùng, anh ta kích động hét lên.

“Tôi chính là giám đốc nhà hàng này, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng với tôi!”

Tôn Cường từ từ bước ra khỏi đám người.

“Giám đốc Tôn, anh đến đúng lúc lăm! Mấy người bảo vệ của các anh bị làm sao vậy hả? Tôi với bạn tôi đang ngồi trong phòng riêng ăn cơm, sao đột nhiên lại đuổi chúng tôi ra ngoài này? Anh đang lo tôi không có tiền trả hay sao?” Phú nhị đại trừng mắt hét lớn nói.

“Cậu Trâu à, tại sao bảo vệ nhà hàng chúng tôi đuổi anh ra ngoài, anh phải hỏi lại hai người bạn bên cạnh anh rồi!”

Tôn Cường quay đầu nhìn sang hai người Dương Uy và Trần Văn Văn rồi nói.

“Hỏi hai người bọn tôi làm gì chứ?”

Dương Uy cau mày nói.

Khi nghe vậy thì Tôn Cường không khỏi nở nụ cười lạnh lùng, sau đó anh ta bình tĩnh nói: “Lúc nãy hai người đổ oan cho vị khách khác ở trong nhà hàng, gây ảnh hưởng không tốt với các khách hàng khác bởi vậy nên tôi mới gọi bảo vệ đuổi hai người ra ngoài!”

Sau khi nghe vậy thì Dương Uy liền sững sờ, sau đó anh ta mới hiểu ra là vì chuyện của Trương Phong.

“Vả lại, cậu Trâu cũng bị chuyện của hai người liên lụy, nhà hàng chúng tôi đã tước bỏ tư cách hội viên của anh ấy, bởi vậy bây giờ anh ấy cũng không còn tư cách ăn cơm ở đây nữa!” Tôn Cường nói tiếp.

“Giám đốc Tôn, anh nói cái gì vậy? Tư cách hội viên của tôi bị tước bỏ rồi sao?”

Sau khi nghe Tôn Cường nói vậy thì vẻ mặt của cậu Trâu lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Dù gì thì thẻ hội viên của nhà hàng Tân Thế Kỷ rất khó lấy được, lúc đầu cậu Trâu pahir đi nhờ cậy mấy người thân thích thì mới lấy được một tấm thẻ hội viên, bây giờ tự nhiên lại bị tước bỏ, trong lòng cậu Trâu rất không cam tâm.

“Cậu Trâu à xin lỗi nha, đây là ý của cấp trên không liên quan gì đến tôi!”

Vẻ mặt Tôn Cường không cảm xúc, anh ta trả lời một câu.

Sau khi nghe Tôn Cường nói vậy thì vẻ mặt của Dương Uy liền u ám hẳn đi.

Dương Uy với cậu Trâu mà nói biết tấm thẻ hội viên này quan trọng biết chừng nào, Dương Uy cũng biết với bản thân anh ta thì cậu Trâu quan trọng biết chừng nào.

Hôm nay Dương Uy đến tham dự tiệc sinh nhật của cậu Trâu, chủ yếu là đến để làm cậu Trâu vui.

Suy cho cùng nhà của cậu Trâu đang có một dự án đấu thầu rất lớn, mà bố của Dương Uy cũng đang chuẩn bị đấu thầu.

Khi nãy ở trong phòng riêng, Dương Uy đã nói chuyện này với cậu Trâu, cậu trâu cũng đã vui vẻ đồng ý rồi

Nhưng mà bây giờ, vì chuyện Dương Uy và Trần Văn Văn bôi nhọ Trương Phong mà tư cách hội viên của cậu Trâu đã bị tước bỏ ngay lập tức.

Bây giờ Dương Uy không biết nên giải thích với cậu Trâu như thế nào mới phải!

“Cậu Trâu à, anh đã không còn tư cách đi vào nhà hàng nữa, hy vọng anh có thể hợp tác một chút! Tôn Cường khẽ nói với cậu Trâu.

“Dương Uy, rốt cuộc anh đã đắc tội với ai rồi? Anh đắc tội với người ta thì cũng đừng liên lụy tới tôi chứ?”

Cậu Trâu vô cùng tức giận mắng vào mặt Dương Uy.

“Cậu Trâu, anh nghe tôi giải thích đi!”

Dương Uy nhanh chóng lên tiếng nói.

“Giải thích? Giờ tư cách hội viên của tôi cũng bị tước mất bà nó rồi, anh còn giải thích gì với tôi nữa? Anh nhanh chóng cút đi cho tôi, sau này đừng để tôi thấy mặt anh nữa!”

Tự nhiên cậu Trâu lại bị tước bỏ tư cách hội viên, trong lòng anh ta vô cùng bực bội, anh ta lớn tiếng mắng chửi rồi quay người rời đi.

“Vậy chuyện đấu thầu đó cậu Trâu, anh xem thử…” Dương Uy vội vàng hét lên.

“Đấu thầu con mẹ anh ấy! Ông đây gặp phải anh là xui xẻo!”

Cậu Trâu mắng chửi không thương tiếc.

Dương Uy sứng sờ đứng im tại chỗ, vẻ mặt anh ta vô cùng thất vọng.

Anh ta bận rộn lâu như vậy cuối cùng lại thất bại vì một câu nói, bây giờ Dương Uy thậm chí còn muốn chết đi cho xong.

“Rốt cuộc là Trương Phong này có bản lĩnh gì vậy chứ? Cứ coi như khi nãy hai chúng ta sỉ nhục anh ta thì giám đốc Tôn cũng không tới nỗi phải làm quá như vậy chứ?” Trần Văn Văn cau mày nói.

“Trương Phong này nhất định đã cho giám đốc Tôn lợi ích gì đó, rõ ràng hai người này cùng một bọn mà!”

Dương Uy nghiến răng trả lời một câu sau đó nói tiếp: “Lúc trước anh đã xem thường Trương Phong quá rồi, đợi khi quay về trường anh nhất định phải xử lý đẹp cậu ta một trận!”

Dương Uy phát hiện ra từ sau khi anh ta và Trần Văn Văn đến với nhau thì anh ta vô cùng xui xẻo, đặc biệt là khi gặp phải Trương Phong thì anh ta lại xui rủi vô cùng.

Bởi vậy nên Dương Uy đang rất hy vọng có thể tìm thấy cơ hội để giải tỏa những cơn lửa giận ngút trời ở trong lòng ra ngoài.

“Chồng à, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Có cần đổi chỗ khác để ăn cơm hay không?” Sau khi Trần Văn Văn do dự một hồi, cô ta khẽ lên tiếng hỏi Dương Uy.

“Mẹ nó, chuyện anh hợp tác với cậu Trâu cũng đã thất bại rồi vậy mà em còn muốn ăn cơm hả? Bộ em là heo hay sao?”

Dương Uy nhìn sang Trần Văn Văn đang đứng bên cạnh rồi khó chịu lên tiếng mắng.

Lúc này trong đầu Dương Uy toàn nghĩ đến việc sau khi về nhà phải làm sao để giải thích với bố anh ta.

Sau khi bị mắng cho một trận thì Trần Văn Văn lập tức ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.