Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 41: Được vợ giàu bao nuôi




Sau khi nghe Trương Phong nói vậy, Lâm Phỉ Nhi không khỏi ngẩn người một hồi.

Cô ấy không ngờ rằng Trương Phong lại thông minh đến thế, mới một chút mà anh đã hiểu ra.

“Trương Phong à, tôi cũng biết tình hình của anh, có lẽ bây giờ anh rất thiếu tiền đúng không?”

“Chỉ cần anh đồng ý với ba điều kiện của tôi thì mỗi tháng tôi có thể cho anh ba mươi triệu đồng phí sinh hoạt, đây cũng xem như là bồi thường cho anh nhé!”

Lâm Phỉ Nhi khẽ nói với Trương Phong.

“Cô đang định bao nuôi tôi hay sao?” Trương Phong cười khoái chí nói.

“Anh nghĩ sao thì tùy!”

Lâm Phỉ Nhi khinh miệt trả lời một câu sau đó nói tiếp: “Với điều kiện kinh tế của anh bây giờ mà nói thì một tháng ba mươi triệu cũng không phải con số nhỏ nhặt gì, anh có thể suy nghĩ một chút, chỉ cần anh có thể đồng ý với ba điều kiện của tôi thì chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn bất cứ lúc nào!”

Lâm Tiểu Mạn ngòi ở bên cạnh nghe Lâm Phỉ Nhi nói xong thì hình như đã hiểu ra điều gì đó.

Ba điều kiện Lâm Phỉ Nhi đưa ra khi nãy đều vô cùng vô lý.

Dù Trương Phong có thật sự đồng ý thì khi kết hôn với Lâm Phỉ Nhi anh cũng chẳng khác gì thái giám cả.

Khó khăn lắm mới cưới được một cô gái đẹp như Lâm Phỉ Nhi những Trương Phong lại không thể làm gì cả, vả lại khi Lâm Phỉ Nhi ra ngoài tìm đàn ông Trương Phong cũng không có quyền can thiệp.

Đây rõ ràng là đang sỉ nhục Trương Phong, nhưng nếu là đàn ông thì đều sẽ không đồng ý khi nghe thấy những điều kiện như vậy!

Vả lại mỗi tháng Lâm Phỉ Nhi còn đưa cho Trương Phong ba mươi triệu phí sinh hoạt, một người đàn ông trưởng thành mà lại đi lấy tiền sinh hoạt từ tay phụ nữ, chuyện này càng mất tôn nghiêm hơn.

“Nhất định là chị họ đã không còn sự lựa chọn nào khác nên mới chịu kết hôn với người nghèo khó này, bây giờ chị họ đang cố ý sỉ nhục Trương Phong để anh ta biết khó mà lùi!”

“Ba điều kiện mà chị họ đưa ra khi nãy quá đáng như vậy, nhất định Trương Phong sẽ không chịu đồng ý đâu, chị họ đứng là quá thông minh rồi!”

Lâm Tiểu Mạn đứng ở một bên không khỏi âm thầm khen ngợi Lâm Phỉ Nhi.

“Tôi thấy ba mươi triệu một tháng có phải hơi ít rồi hay không?”

Chính vào lúc này, giọng nói của Trương Phong đã ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Tiểu Mạn.

“Cái gì? Tên khốn nạn này lại đồng ý thật hay sao? Anh ta còn cần thể diện không chứ?”

“Vả lại không chỉ đã đồng ý mà còn chê một tháng ba mươi triệu quá ít nữa? Trương Phong này rốt cuộc là người như thế nào vậy trời!”

Lâm Tiểu Mạn trừng to đôi mắt long lanh khó tin nhìn sang Trương Phong.

Có thể nói lúc này trong lòng Lâm Tiểu Mạn đã vô cùng xem thường Trương Phong, lúc trước cô ấy chỉ cảm thấy lâm phong có hơi vô sỉ chút thôi.

Nhưng mà bây giờ cô thấy Trương Phong là một người không cần mặt mũi, căn bản không có chút tự trọng nào.

“Nếu như ba mươi triệu mà anh còn chê ít vậy sáu mươi triệu thì sao?”

Hình như đến Lâm Phỉ Nhi cũng không ngờ Trương Phong lại đồng ý với mấy yêu cầu vô lý của mình, cô ấy ngẩn ngơ một hồi rồi khẽ lên tiếng hỏi.

“Được, vậy thì một tháng sáu mươi triệu nha, tôi có thể đồng ý với điều kiện của cô!”

Trương Phong thản nhiên nói.

“Anh… anh thật sự đồng ý sao?”

Lâm Phỉ Nhi thấy Trương Phong sảng khoái như vậy thì liền thấy khó tin lên tiếng hỏi anh.

“Đúng vậy, một tháng sáu mươi triệu cũng không ít gì! Tôi phải giao rất nhiều đồ ăn thì mới có thể kiếm được sáu mươi triệu ấy!”

Trương Phong cười khà khà trả lời.

“Tôi ngủ chung với người đàn ông khác anh cũng không để ý sao?” Lâm Phỉ Nhi tiếp tục hỏi.

“Tôi không để ý đâu, dù sao tháng nào cô cũng lấy sáu mươi triệu để bao nuôi tôi, cô muốn làm gì cũng được…” Trương Phong thích thú nói.

Nhìn thấy dáng vẻ vô lại của Trương Phong, Lâm Phỉ Nhi cũng rất cạn lời, gương mặt cô ấy tràn ngập sự thất vọng.

Bởi vì thật sự cô ấy không thể hiểu nổi sao một người đàn ông lại có thể kém cỏi đến vậy chứ.

Nhưng suy nghĩ của Trương Phong lúc này lại rất đơn giản, nếu như Lâm Phỉ Nhi không thích anh thì anh cũng không cần phải ép Lâm Phỉ Nhi phải gả cho mình.

Tuy rằng thân hình Lâm Phỉ Nhi rất nóng bỏng, gương mặt cũng rất đẹp, nhưng miễn cưỡng thì không hạnh phúc.

Trương Phong muốn kết hôn với Lâm Phỉ Nhi chẳng qua chỉ vì muốn hoàn thành các yêu cầu trong di chúc mà thôi, còn Lâm Phỉ Nhi muốn kết hôn với Trương Phong chỉ vì muốn cứu giúp nhà họ Lâm.

Hai bên đều có được thứ mình cần, cùng nhau đóng một vở kịch.

Khi nãy Trương Phong tỏ ra ham tiền chỉ vì muốn che giấu thân phận của mình.

Sau khi Lâm Phỉ Nhi và Lâm Tiểu Mạn thấy Trương Phong đồng ý với ba điều kiện thì trong lòng họ lại càng khinh thường Trương Phong hơn.

Lúc này, trong mắt hai người bọn họ Trương Phong hoàn toàn là một thứ đồ bỏ đi, nếu không sao Trương Phong lại có thể đồng ý với những yêu cầu như vậy chứ.

“Đây là danh thiếp của tôi, bên trên có cách thức liên lạc với tôi, tới lúc đó anh gửi số tài khoản ngân hàng cho tôi thì mỗi tháng tôi sẽ gửi phí sinh hoạt cho anh!”

Sau khi Lâm Phỉ Nhi do dự một hồi, cô ấy lấy danh thiếp từ trong túi ra rồi đưa đến trước mặt của Trương Phong.

“Được thôi, cảm ơn bà chủ nha!”

Trương Phong chìa tay nhận lấy tấm danh thiếp rồi cười hì hì nói.

“Sao con người anh lại không biết xấu hổ như vậy hả, một người đàn ông trưởng thành đi tiêu tiền của phụ nữ, anh thấy như vậy có phù hợp hay không?”

Khi nhìn thấy cảnh này, Lâm Tiểu Mạn không chịu nổi nữa, cô ấy đứng ra hét vào mặt Trương Phong.

“Có thể được vợ giàu bao nuôi là bản lĩnh của tôi, còn cô, cô muốn được người ta bao nuôi thì có ai chịu bao nuôi cô hay không?”

Trương Phong quay đầu liếc nhìn Lâm Tiểu Mạn một cái rồi khinh thường nói.

“Anh… anh là người đàn ông vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp đó!”

Khi nghe Trương Phong nói vậy, Lâm Tiểu Mạn liền tức giận đến đỏ mặt.

“Được rồi Tiểu Mạn, đừng làm ồn nữa!”

Lâm Phỉ Nhi cau mày trách mắng Lâm Tiểu Mạn một câu rồi nhìn sang Trương Phong nói: “Anh còn muốn nói gì nữa hay không?”

“Tôi có thể hỏi cô một câu hay không?”

Sau khi Trương Phong do dự một hồi, anh bình tĩnh nói.

“Câu gì?”

“Rốt cuộc cô không muốn gả cho tôi là vì tôi không có tiền hay vì cô không thích tôi?” Trương Phong khẽ lên tiếng hỏi.

“...”

Sau khi nghe Trương Phong nói vậy, ánh mắt Lâm Phỉ Nhi có chút khó hiểu, cô ấy khẽ lên tiếng nói: “Hai chuyện này không phải là một hay sao?”

“Không phải…”

Trương Phong khẽ lắc lắc đầu.

“Vậy thì tại tôi không thích anh!”

Lâm Phỉ Nhi quả quyết trả lời một câu, sau đó đứng dậy nói: “Về chuyện bao giờ cử hành lễ cưới thì tới lúc đó tôi sẽ thông báo cho anh nhé!”

“Ừm!”

Trương Phong gật đầu trả lời.

Lâm Phỉ Nhi cầm cái túi của mình lên rồi quay người đi ra khỏi phòng riêng.

Lâm Tiểu Mạn tức giận trừng mắt nhìn lâm phong rồi chạy theo Lâm Phỉ Nhi ra khỏi phòng riêng.

Sau khi rời khỏi phòng riêng, Lâm Tiểu Mạn vô cùng thắc mắc hỏi Lâm Phỉ Nhi: “Chị họ à, lẽ nào chị định gả cho tên nghèo kiết xác như Trương Phong thật hay sao? Nếu như chị gả cho loại người đó thật thì cả đời này của chị coi như xong rồi, chị biết không hả?”

“Tập đoàn Lâm Thị đã gặp vấn đề tài chính, chị phải gả cho Trương Phong thì mới có thể giải quyết chuyện này được!” Lâm Phỉ Nhi khẽ trả lời một câu.

“Nhưng chị họ à, chị tài giỏi như vậy sao lại có thể gả cho tên nghèo hèn như kia được chứ, em thật sự không cam tâm!” Lâm Tiểu Mạn vô cùng kích động nói.

“Chỉ cần anh ta có thể đồng ý với ba điều kiện của chị thì chị có gả cho anh ta cũng có làm sao đâu chứ?”

“Như vậy cũng đúng, nhưng mà Trương Phong đúng là rất kém cỏi, ba điều kiện quá đáng như vậy mà anh ta lại có thể đồng ý ngay. Vả lại anh ta còn cảm thấy tiền chị cho anh ta ít nữa, em lớn tới chừng này rồi chưa bao giờ gặp được người không biết xấu hổ như vậy!” Lâm Tiểu Mạn tỏ vẻ vô cùng khinh thường nói.

“Hai người bọn chị đều lấy được thứ mình cần, đợi khi tình hình tài chính của tập đoàn Lâm Thị đồng vốn rồi thì chị có thể ly hôn với Trương Phong, anh ta cũng chưa chạm vào chị, chị cũng không có thiệt thòi gì!” Lâm Phỉ Nhi khẽ nói.

“Chị họ à, chị đúng là thông minh quá đi, Trương Phong này đúng là một tên ngốc, điều kiện như vậy mà anh ta cũng đồng ý được!”

Lâm Tiểu Mạn đột nhiên hiểu ra, cô ấy lập tức nở nụ cười vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.