“Anh Hổ à, bọn… bọn em trả tiền!”
Diệp Mị nghe Diệp Thiên Hổ nói vậy thì hết hồn đến run hết cả người, cô ta nhanh chóng lắp ba lắp bắp nói một câu, sau đó móc điện thoại ra để gọi.
Tôn Lị ngồi co ro một bên cũng bắt đầu liên lạc cho bạn bè mình.
Tuy rằng gia cảnh của Diệp Mị và Tôn Lị cũng không tệ, nhưng vẫn không đến mức rất giàu có.
Bởi vậy với bọn họ mà nói, một trăm năm mươi triệu cũng làm một con số lớn.
Mười phút sau, hai bọn họ liên hệ hết tất cả bạn bè trong Wechat của mình.
Nhưng lại không có một ai chịu cho bọn họ mượn tiền.
“Diệp Mị à, bây giờ làm sao đây? Bạn bè mình đều không chịu cho mình mượn tiền…”
Lúc này Tôn Lị sốt ruột đến mức muốn bật khóc, cô ta nức nở nói.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================
“Sao mình biết nên làm gì chứ, bạn của mình đều nói là không có tiền…” Diệp Mị cau mày bất lực nói.
Tôn Lị do dự một hồi, sau đó thấp giọng nói: “Diệp Mị, hôm nay mình nghe Đường Tiểu Mạn nói hình như gần đây Trương Phong mới vừa trúng xổ số nên hôm qua mới có tiền mời mọi người ăn cơm, hay là cậu gọi điện thoại cho cậu ấy, bảo cậu ấy cho hai tụi mình mượn tiền được không?”
“Hôm qua tụi mình sỉ nhục cậu ấy như vậy, cậu ấy có cho tụi mình mượn tiền không?” Diệp Mị hơi do dự nói.
“Nhưng mà bây giờ tụi mình cũng không tìm được ai khác, hay là cứ thử thử đi…”
“Được thôi!”
Diệp Mị bất lực gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho Trương Phong.
Lúc này, ở bên trong phòng học.
Trương Phong thấy Diệp Mị gọi điện cho mình, anh không cần nghĩ cũng biết có chuyện gì, thế là anh cúp máy ngay.
Diệp Mị không từ bỏ, cô ta lại gọi điện thoại cho Trương Phong.
“Ai đó?”
Trương Phong dùng cách nói lạ lẫm để trả lời.
“Là tôi nè Trương Phong, bây giờ tôi cần ba trăm triệu, cậu có thể cho tôi mượn được hay không?”
Tuy rằng tận đáy lòng của Diệp Mị xem thường Trương Phong, nhưng lúc này, cô ta đã không còn cách nào nữa.
“Sao tôi phải cho cô mượn chứ?”
Trương Phong lạnh lùng nói.
“Cậu…”
Diệp Mị nghe vậy thì đờ người ra, sau đó cô ta nghiến răng nói: “Trương Phong, không phải cậu chia tay với Trần Văn Văn rồi hay sao? Nếu như hôm nay cậu cho tôi mượn tiền thì tôi sẽ làm bạn gái của cậu, cậu cũng biết rồi đó, nhan sắc tôi cũng không thua gì Trần Văn Văn, vả lại thân hình tôi lại còn đẹp hơn Trần Văn Văn…”
“Cô muốn làm bạn gái tôi hả?”
Trương Phong kìm nén nụ cười, sau đó khoái chí nói: “Cô thấy cô xứng hay không?”
“Trương Phong, cậu đừng có quá đáng quá nha, không phải cậu trúng xổ số sao?” Diệp Mị giận quá hóa thẹn nói.
“Được rồi, tôi cũng không nói nhảm với các cô nữa… Như vậy đi, tôi có thể đi cứu cô, nhưng tôi có một điều kiện, hôm nay cô đi thuê phòng khách sạn với tôi, thế nào hả?” Trương Phong chầm chậm nói.
“Cậu…”
Khi nghe vậy thì khuôn mặt của Diệp Mị đỏ bừng lên, có làm sao thì cô ta cũng không ngờ rằng Trương Phong lại vô liêm sỉ như thế.
“Tôi cho cô thời gian ba mươi giây để suy nghĩ, dù sao thì tiền cước điện thoại cũng đắt lắm!” Trương Phong lạnh lùng nói.
Diệp Mị cầm điện thoại, không nhịn được quay đầu nhìn sang chỗ của tên côn đồ kia, bây giờ cô ta phải chọn ra một người trong hai người là Trương Phong và tên côn đồ.
Tuy rằng Trương Phong có hơi nghèo, nhưng anh trông cũng không tệ, vả lại cũng thường xuyên đi giao đồ ăn nên thân hình cũng vạm vỡ, từ trên xuống dưới đều phát ra sự nam tính.
Nếu như phải chọn lựa giữa hai người họ thì Diệp Mị bằng lòng chọn Trương Phong.
Không phải chỉ ngủ với anh một đêm hay sao, còn hơn rơi vào tay tên khốn này.
Hôm qua cô ta buông lời sỉ nhục tên khốn đó, đến lúc đi thuê phòng khách sạn với anh ta cũng không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì.
Bởi vậy sau khi suy nghĩ một hồi, Diệp Mị mím môi nói: “Được thôi Trương Phong, tôi đồng ý với cậu!”
Trương Phong nghe vậy thì cúp máy ngay, trong lòng anh không khỏi cảm thấy thích thú.
Người từng liên tục sỉ nhục anh như Diệp Mị, hôm nay lại vì ba trăm triệu mà muốn đi thuê khách sạn với anh.
Cái này người ta hay nói đúng là chỉ cười người nghèo, chứ không ai cười kỷ nữ.