Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 185: Giúp cô làm công miễn phí




“Có gì tiện nói thì cứ nói đi!”

Hàn Tuyết Nghiên cau mày hỏi.

“Vậy thì sếp Hàn, tôi thật sự xin lỗi vì chuyện xảy ra hôm nay, tôi vừa suy nghĩ một chút, quyết định trả toàn bộ cổ phần trong quán bar của cô lại cho cô…”

Ngô Văn Hùng biết Trương Phong không muốn tiết lộ danh tính của mình, vì vậy anh ta nói với giọng điệu khéo léo.

“…”

Hàn Tuyết Nghiên nghe xong lời này, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó mở to hai mắt hỏi: "Ngô Văn Hùng, anh nói như vậy là có ý gì? Chuyện anh và Trương Phong xảy ra hôm nay không liên quan gì đến tôi mà? Người đánh anh là Trương Phong, tôi cũng không trêu chọc anh, bây giờ anh nói muốn trả toàn bộ cổ phần của quán bar cho tôi là sao? Cả cái khu mới giải phóng phía nam này ai chẳng biết nếu một quán bar không có cổ phần của Ngô Văn Hùng thì hoàn toàn không thể mở cửa được nữa, anh muốn quan bar tôi đóng cửa sao?”

Trên thực tế, Hàn Tuyết Nghiên đã đoán được Ngô Văn Hùng sẽ làm điều này.

Dù sao hôm nay Ngô Văn Hùng bị người phục vụ quán bar của mình đánh đập, Ngô Văn Hùng nhất định sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi, bên Tần Lan thì Ngô Văn Hùng không thể trêu vào, nên đành phải trút giận lên người Hàn Tuyết Nghiên.

Lúc này, Hàn Tuyết Nghiên cảm thấy lý do Ngô Văn Hùng trả lại cổ phần trong quán bar cho cô ấy đơn giản là muốn nói với Hàn Tuyết Nghiên rằng sau này quán bar của cô có vấn đề gì thì cũng đừng tới tìm tôi giải quyết.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Hàn Tuyết Nghiên quay đầu nhìn Tần Lan sau khi thấy Ngô Văn Hùng gọi mình.

“Sếp Hàn, cô đừng hiểu lầm ý của tôi! Cổ phần tôi trả lại cho cô, không nói sau này sẽ mặc kệ quán bar của cô. Sau này nếu quán bar của cô có vấn đề gì, tôi sẽ đích thân đến quán bar của cô để quản lý, nhưng tôi không cần cổ phần quán bar của cô…”

Sắc mặt của Ngô Văn Hùng đột nhiên thay đổi sau khi nghe những lời của Hàn Tuyết Nghiên, anh ta vội vàng giải thích với giọng điệu kích động.

“Ý của anh là, anh trả cổ phần cho tôi, sau này quán bar có chuyện gì thì anh cũng có thể quản lý sao?”

Hàn Tuyết Nghiên bình ổn lại sự kích động của mình và hỏi với giọng điệu hơi khó hiểu.

“Đúng đúng, đúng vậy, ý tôi là, sếp Hàn cứ yên tâm, sau này chuyện của quán bar là chuyện của tôi. Ngô Văn Hùng tôi sẽ giúp cô trông coi quán bar, sẽ không cho bất kỳ kẻ nào đến gây rối trong quán bar…” Ngô Văn Hùng cười ha hả nói.

“Ngô Văn Hùng, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Trên mặt Hàn Tuyết Nghiên lúc này hiện đầy biểu cảm khó hiểu, vì cô ấy không thể hiểu tại sao Ngô Văn Hùng lại làm điều này.

“Sếp Hàn, ý tôi là gì thì tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi! Sau này tôi sẽ giúp cô quản lý quán bar, nhưng tôi không cần cổ phần của quán bar, ngày mai tôi sẽ mang hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đến chỗ cô!” Ngô Văn Hùng nhẹ nhàng nói.

“Anh…”

Hàn Tuyết Nghiên sửng sốt một lúc, cho tới bây giờ cô ấy mới hiểu Ngô Văn Hùng muốn làm công miễn phí cho cô ấy!

“Tại sao anh làm điều này?”

Hàn Tuyết Nghiên hỏi.

“Không có tại sao…”

Ngô Văn Hùng mỉm cười đáp lại và tiếp tục: “Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc tiếp!”

Nói xong, Ngô Văn Hùng trực tiếp cúp điện thoại.

Nhưng Hàn Tuyết Nghiên lại có vẻ khó hiểu.

“Chuyện gì vậy?”

Tần Lan nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Tuyết Nghiên, không khỏi nhẹ giọng hỏi.

“Tiểu Lan, cô kêu Ngô Văn Hùng trả lại cổ phần cho tôi sao?” Hàn Tuyết Nghiên có chút nghi hoặc nhìn Tần Lan hỏi.

“Sao có thể chuws? Mặc dù Ngô Văn Hùng sợ tôi, nhưng tôi không đủ sức để khiến anh ta trả lại cổ phần cho cô đâu. Cổ phần trong quán bar này có giá trị không nhỏ đâu…” Tần Lan nhẹ nhàng trả lời.

“Vậy tại sao Ngô Văn Hùng đột nhiên trả lại cổ phần cho tôi?”

Hàn Tuyết Nghiên nghe được lời Tần Lan nói, càng thêm khó hiểu.

Mà trên mặt Tần Lan hiện lên một tia cổ quái, do dự một lát, cũng không nói gì với Hàn Tuyết Nghiên.

Bên kia.

Sau khi Trương Phong được Tạ Hoa Cường đưa trở lại khu chung cư, trước khi anh bước vào thang máy, anh đã bị một nhóm người vô cớ tấn công, bị đánh bất tỉnh và đưa vào trong xe.

Trương Phong dần dần tỉnh lại sau khi bất tỉnh gần nửa giờ.

Khi Trương Phong mở mắt ra, anh phát hiện ra rằng đôi mắt của mình hoàn toàn tối đen, vai đó đã che mắt anh bằng một miếng vải đen.

Nhưng Trương Phong có thể nghe thấy ai đó nói chuyện trong xe.

“Các người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?”

Trương Phong do dự một lát rồi lớn tiếng hét lên.

“…”

Trong xe là một mảnh yên tĩnh, không ai trả lời câu hỏi của Trương Phong.

“Các người muốn làm gì? Nếu cần tiền, ngay bây giờ tôi có thể cho các người!”

Sau khi Trương Phong phát hiện không có ai nói chuyện, anh liều mạng giãy giụa.

“Bịch!”

Ngồi bên cạnh Trương Phong là một người trẻ tuổi, trực tiếp nắm chặt tay đấm vào bụng Trương Phong, sau đó thấp giọng quát: “Mẹ kiếp, tốt nhất nên yên lặng cho tao, nếu không mày sẽ biết tay tao đấy!”

Sau khi Trương Phong bị đấm, anh trở nên thành thật, bắt đầu phân tích trong đầu xem ai sẽ bắt cóc anh.

Trước hết, Trương Phong cảm thấy người có khả năng bắt cóc anh nhất phải là đối thủ cạnh tranh mà Phương Chí Hoa đã từng nói với anh.

Nhưng Trương Phong cảm thấy, nếu đối phương muốn tranh đoạt quyền thừa kế, vậy thì cứ trực tiếp giết anh đi, không cần vẽ vời nhiều chuyện!

Vì vậy Trương Phong nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này.

“Chẳng lẽ có người biết thân phận của mình, muốn bắt cóc mình để tống tiền?”

Trong lòng Trương Phong đột nhiên hiện lên một ý tưởng táo bạo, sau đó anh bắt đầu nhớ lại cho tới nay có bao nhiêu người biết thân phận của anh, có gan làm ra chuyện này với anh.

“Kít!”

Không lâu sau, có tiếng xe phanh gấp.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại.

“Đến nơi rồi, xuống xe đi!”

Thanh niên ngồi bên cạnh Trương Phong lôi thẳng Trương Phong ra khỏi xe.

“Đại xa, anh có thể tháo khăn bịt mắt trên mặt tôi ra được không, tôi đau mắt quá…”

Trương Phong trầm giọng nói.

“Bớt nói nhảm đi!”

Người thanh niên dùng sức vỗ vào đầu Trương Phong, sau đó dẫn Trương Phong đi vào một nhà kho.

Sau khi vào nhà kho, Trương Phong bị trói vào ghế.

“Cuối cùng cũng xong!”

Trói Trương Phong xong, thanh niên khẽ thở phào một tiếng.

“Các người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?”

Bởi vì Trương Phong lúc này còn mang bịt mắt, cho nên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

“Trương Phong, anh sợ hãi sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Trương Phong.

“Két két két!”

Ngay sau đó là tiếng giày cao gót nện xuống đất.

Người phụ nữ đi đến gần Trương Phong và đưa tay ra để tháo bịt mắt Trương Phong.

Khi Trương Phong nhìn thấy một người phụ nữ trước mặt mình, anh sững người tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ khó tin!

“Là cô?”

Nhìn thấy người phụ nữ này, Trương Phong kinh ngạc hét lên.

“Thế nào? Nhìn thấy tôi ngạc nhiên lắm sao?”

Trên môi của người phụ nữ nở một nụ cười nghiền ngẫm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.