"Mẹ nó, dẫn tao qua đó xem thử!"
Ngô Văn Hùng tức giận chửi rủa, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng.
Hàn Tuyết Nghiên do dự một lúc, sau đó đi theo Ngô Văn Hùng.
Một lúc sau, đám người Hàn Tuyết Nghiên đã sảnh quán bar.
Nhưng khi Hàn Tuyết Nghiên nhìn thấy người xảy ra xung đột với Ngô Văn Nhạc là Trương Phong, cô kinh ngạc lập tức sững sờ tại chỗ!
"Trương Phong này điên rồi sao? Lại còn dám đánh Ngô Văn Nhạc? Không phải tự tìm cái chết sao?"
Vẻ mặt Hàn Tuyết Nghiên vô cùng suy sụp, cô ấy nhìn Trương Phong, thầm kêu trong lòng.
Và khi Ngô Văn Hùng và Hàn Tuyết Nghiên bước đến, đám đông vốn đang vây quanh xem náo nhiệt cũng lùi lại một bước để nhường chỗ.
"Sếp Hàn, không ngờ trong quán bar của cô còn có nhân viên phục vụ không nóng tính như vậy, còn dám đánh em trai tôi!"
Ngô Văn Hùng nói với Hàn Tuyết Nghiên bằng một giọng lạnh lùng.
"Anh Hùng, chắc là có hiểu lầm gì đó, để tôi qua xử lý!"
Hàn Tuyết Nghiên vội vàng đáp lại, trên mặt vô cùng lo lắng, lúc này trong lòng cô ấy tràn đầy suy nghĩ không biết nên làm gì để có thể bảo vệ Trương Phong.
Sau khi Vương Báo dẫn theo Hàn Tuyết Nghiên và Ngô Văn Hùng đến đại sảnh, anh ta quay lại chỗ đám người Dương Uy với vẻ mặt đầy đắc ý.
"Anh Báo, vừa rồi anh làm gì vậy?”
Dương Uy thấy Vương Báo trở lại thì vội vàng hỏi.
"Thấy người kia không?"
Vương Báo chỉ vào Ngô Văn Hùng và hỏi.
"Đó là ai thế?"
Dương Uy có chút khó hiểu hỏi.
"Người này chính là anh Hùng mà tôi đã nhắc trước đó. Lần này, chúng ta không cần làm gì cả, tên Trương Phong này có lẽ sẽ không thể rời khỏi quán bar này đâu!"
Vương Báo cười nói.
Khi Dương Uy, Trần Văn Văn và những người khác nghe thấy điều này, một vẻ phấn khích đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của họ, bởi vì họ không bao giờ nghĩ rằng Vương Báo thực sự đã tìm Ngô Văn Hùng tới đây!
Ngô Văn Hùng là ai chứ?
Là đại ca xã hội đen ở khu vực mới phía nam của Giang Thành.
Lúc này Trương Phong đánh Ngô Văn Nhạc như thế này, Ngô Văn Hùng chắc chắn sẽ không để Trương Phong dễ dàng rời đi.
"Ha ha, hiện tại chúng ta chờ xem kịch hay thôi…"
Dương Uy nhìn Trương Phong cách đó không xa, âm thầm cười khẩy một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ hài lòng.
Bên kia, Ngô Văn Nhạc còn đang băn khoăn không biết có nên xin lỗi Cao Lộ Lộ hay không, sau khi nhìn thấy Ngô Văn Hùng, anh ta như nhìn thấy cứu tinh, ao đến chỗ Ngô Văn Hùng và hét lớn: "Anh Hùng, cuối cùng anh cũng tới đây! Tên phục vụ này dám tát em trước mặt bao nhiêu người, anh nhất định phải giết nó giúp em, nó làm vậy không những vả mặt em mà còn là vả mặt anh nữa!”
Ngô Văn Hùng bất đắc dĩ liếc nhìn Ngô Văn Nhạc, sốt ruột nói: "Mày còn dám nói à? Chỉ một tên phục vụ mà cũng không đánh được, vậy thì làm sao có thể quản lý cả băng nhóm hả?"
"Tên nhóc này mạnh quá, em… em không phải là đối thủ của nó! Anh nhất định phải giúp em!"
Ngô Văn Nhạc run rẩy nói.
Và những khách hàng xung quanh đã vô cùng khiếp sợ khi nghe cuộc trò chuyện giữa Ngô Văn Nhạc và Ngô Văn Hùng.
"Chẳng lẽ người này là Ngô Văn Hùng anh trai của Ngô Văn Nhạc sao?"
"Không ngờ Ngô Văn Hùng còn trẻ như vậy, nghe nói Ngô Văn Hùng là đại ca ở khu vực phía nam. Anh ta có chỗ dựa là Tạ Hoa Cường nên rất mạnh mẽ!"
"Hôm nay Trương Phong sẽ gặp xui xẻo vì anh ta đã chọc giận một người như Ngô Văn Hùng..."
Sau khi mọi người biết thân phận của Ngô Văn Hùng, họ bắt đầu nhỏ giọng thảo luận, nhìn Trương Phong với ánh mắt đáng thương.
Những phục vụ trong quán bar đều có quan hệ cũng không tệ với Trương Phong, cho nên trong lòng bọn họ lúc này đều lo lắng cho anh.
Chỉ có đám người Dương Uy, Trần Văn Văn là có tâm trạng hớn hở, đứng ở xa chờ xem kịch vui.
Khi Cao Lộ Lộ nhìn thấy Ngô Văn Hùng và Hàn Tuyết Nghiên đi tới, cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó bước lên phía trước và nói: "Sếp Hàn, chuyện hôm nay là do tôi gay ra, không liên quan gì đến Trương Phong, muốn xử lý gì thì cứ nhắm vào tôi!"
"Người nào đánh?"
Ngô Văn Hùng lạnh lùng hỏi Cao Lộ Lộ.
"..."
Cao Lộ Lộ không khỏi sửng sốt.
Còn Trương Phong trực tiếp đi đến trước mặt Ngô Văn Hùng, bình tĩnh nói: "Tôi đánh!"
"Ha ha, giỏi lắm nhóc con, còn dám đánh em trai tao!"
Ngô Văn Hùng nhìn Trương Phong và chế nhạo, sau đó quay đầu sang Hàn Tuyết Nghiên và hỏi: "Hôm nay sếp Hàn định xử lý chuyện này thế nào?"
Hàn Tuyết Nghiên nghe xong lời này, đột nhiên có chút khó xử, thấp giọng nói: “Anh Hùng, Trương Phong vừa mới tới quán bar của tôi làm việc, có lẽ cậu ấy không biết thân phận của Ngô Văn Nhạc, hay là lần này nể mặt tôi, anh tha cho cậu ấy đi!"
"Tại sao lại tha cho nó chứ? Nó đánh tôi thành như vậy, hôm nay nhất định phải trả giá!"
Ngô Văn Nhạc hét lên với vẻ mặt cực kỳ kích động.
Nhưng Ngô Văn Hùng quay đầu lại và liếc nhìn Ngô Văn Nhạc, rồi nói.
"Anh Hùng là người tốt, chỉ cần hôm nay anh có thể thả Trương Phong ra, tôi nguyện ý chia cho Ngô Văn Nhạc 20% cổ phần!"
Hàn Tuyết Nghiên do dự một lúc, sau đó nghiến răng nói với Ngô Văn Hùng.
"Hai mươi phần trăm?"
Ngô Văn Hùng cười nhạt và quay sang Ngô Văn Nhạc, hỏi: "Tiểu Nhạc, mày có cảm thấy 20% đủ không?"
"Đương nhiên là không đủ. Thằng nhóc này đánh em trước mặt nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải 30%!" Ngô Văn Nhạc cao giọng sau khi nhận ra ý tứ của Ngô Văn Hùng.
“Sếp Hàn, chỉ cần cô đồng ý chia 30% cổ phần cho Tiểu Nhạc, sau đó để tên nhóc này quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với em trai tôi, chuyện này sẽ trôi qua như vậy, cô thấy thế nào? " Ngô Văn Hùng nhẹ nhàng hỏi Hàn Tuyết Nghiên.
Hàn Tuyết Nghiên đứng ở nơi đó do dự hai giây, sau đó quay đầu quát Trương Phong: "Trương Phong, xin lỗi Ngô Văn Nhạc đi!"
Sau khi nghe những lời của Hàn Tuyết Nghiên, Trương Phong nhìn Ngô Văn Nhạc với vẻ khinh bỉ, sau đó quay sang Hàn Tuyết Nghiên và nói: "Tại sao tôi phải xin lỗi loại người này?"
"Trương Phong, cậu còn muốn làm gì hả? Tôi đã phải dùng 30% cổ phần để cứu mạng cậu, cậu lại không biết tốt xấu như vậy sao!" Hàn Tuyết Nghiên có chút kích động quát Trương Phong.
"Chị Tuyết Nghiên, chị không cần chia cổ phần cho loại người này!"
Trương Phong nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó đi tới trước mặt Ngô Văn Hùng, bình tĩnh hỏi: "Anh là Ngô Văn Hùng đúng không?"
"Đúng vậy, tôi là Ngô Văn Hùng!"
"Anh yêu cầu em trai anh trả lại 10% cổ phần trong tay cho chị Tuyết Nghiên, sau đó xin lỗi người phục vụ trong quán bar và đừng để tôi thấy hai người xuất hiện ở quán bar Dạ Sắc nữa, như vậy tôi có thể buông tha cho anh, anh hiểu ý tôi chứ?”
Trương Phong nhẹ nhàng nói với Ngô Văn Hùng.
"Trương Phong, cậu điên rồi à? Cậu đang nói cái gì vậy?"
Vẻ mặt của Hàn Tuyết Nghiên thay đổi kịch liệt, hét vào mặt Trương Phong.
"Sếp Hàn, đừng nói nữa!"
Ngô Văn Hùng vẫy tay với Hàn Tuyết Nghiên, sau đó đi đến trước mặt Trương Phong, nói: "Mày vừa bảo tao giao cổ phần ra, sau đó mày sẽ tha cho tao phải không?"
"Phải!"
Trương Phong khẽ gật đầu.
"Vậy mày định làm gì tao nếu tao không trả lại cổ phần cho sếp Hàn?"
Ngô Văn Hùng cười nửa miệng hỏi Trương Phong.
"Đánh gãy chân thì thế nào?"
Trương Phong nói với giọng điệu đùa giỡn.
“Ha ha ha ha…”
Ngô Văn Hùng nghe Trương Phong nói như vậy, lập tức phá lên cười, sau đó chỉ vào Trương Phong và nói: "Tên nhóc này thật là, mày thật sự muốn đánh gãy một chân của tao sao? Hahaha, cười chết tao rồi..."
"Cười đủ chưa?"
Trương Phong lạnh lùng nhìn Ngô Văn Hùng.
"Ha ha ha, tên nhóc mày thật là..."
"Bốp!"
Ngô Văn Hùng chưa kịp nói xong, Trương Phong đã giơ tay phải tát vào mặt Ngô Văn Hùng.