"Tôi tới giúp cô giải quyết vấn đề!"
Trương Phong liếc nhìn Lâm Phỉ Nhi với khuôn mặt không biểu cảm, nói với giọng điệu bình tĩnh.
"Anh tới giúp tôi giải quyết vấn đề ư?"
Lâm Phỉ Nhi nghe được lời nói của Trương Phong, không khỏi cười ha ha, Trương Phong là ai, Lâm Phỉ Nhi còn không biết sao?
Vì vậy cô trực tiếp lạnh giọng nói: "Chuyện này anh không giải quyết được đâu, mau đi ra ngoài đi!"
"Trương Phong, anh ở chỗ này làm gì hả? Mau đi ra ngoài với tôi, đừng gây thêm phiền phức cho chị họ tôi nữa!"
Lúc này, Lâm Tiểu Mạn cũng chạy vào, hét lên với Trương Phong với vẻ mặt kích động.
"Ha ha ha, tên nhóc này là ai thế?"
"Cậu ta có thể hoàn lại tiền cho chúng ta và giúp chúng ta tìm đầu tư hả!"
Những cổ đông trong phòng họp bắt đầu bật cười sau khi nghe Trương Phong nói anh đến để giải quyết vấn đề hôm nay.
Mặt khác, vẻ mặt của Lâm Phỉ Nhi trở nên u ám hơn, Trương Phong chỉ là một kẻ đáng thương, chuyện hôm nay nằm ngoài khả năng giải quyết của anh!
Lúc này, Lâm Phỉ Nhi cũng rất khó chịu khi nghe thấy tiếng cười nhạo của mọi người.
"Chuyện hôm nay tôi có thể giúp cô, cô cứ tin tưởng tôi!"
Trương Phong tự tin nhìn Lâm Phỉ Nhi và nói.
"Trương Phong, anh thấy chưa đủ xấu hổ sao? Anh có thể cút khỏi đây, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa được không?"
Mặc dù Lâm Phỉ Nhi biết Trương Phong có ý tốt, nhưng chuyện hôm nay Trương Phong thật sự không thể giải quyết được, vì vậy Lâm Phỉ Nhi trực tiếp cau mày và mắng mỏ.
“Phỉ Nhi, rốt cuộc tên nhóc này là ai vậy? Là nhân viên trong công ty sao?"
Một vị cổ đông nhìn Trương Phong từ trên xuống dưới để đánh giá, có chút khó hiểu hỏi.
"Anh ấy…"
"Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy!"
Lâm Phỉ Nhi còn chưa kịp nói chuyện, Trương Phong liền vội vàng trả lời.
"Chồng sắp cưới?"
Nghe xong lời nói của Trương Phong, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin.
Mặc dù họ biết rằng tối qua Lâm Phỉ Nhi đã từ chối cậu chủ Thẩm là vì cô đã có chồng sắp cưới.
Nhưng không ai nghĩ rằng người trước mặt này là chồng sắp cưới của Lâm Phỉ Nhi, một tên chẳng khác gì một nam sinh yếu đuối.
Vì vậy, không ai có thể hiểu tại sao Lâm Phỉ Nhi lại tìm một tên khốn như vậy làm chồng chưa cưới của mình.
Nhưng Lâm Phỉ Nhi quay đầu lại và trừng mắt nhìn Trương Phong, như thể cô rất không hài lòng với những lời Trương Phong vừa nói.
"Trương Phong, cút ra ngoài cho tôi!"
Lâm Phỉ Nhi giận dữ hét vào mặt Trương Phong với đôi mắt to long lanh.
"Tôi là chồng sắp cưới của cô, hiện tại cô xảy ra chuyện, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ!"
Trương Phong nhìn Lâm Phỉ Nhi và nhẹ nhàng nói.
"Trương Phong, đầu óc anh có vấn đề gì sao? Một tên shipper ngheo như anh thì lấy gì mà giải quyết chuyện của chị họ hả?"
Lâm Tiểu Mạn hét vào mặt Trương Phong với giọng điệu rất khinh thường.
Trong mắt Lâm Tiểu Mạn, Trương Phong chỉ là một tên giao hàng mà thôi, Trương Phong không thể nào can thiệp vào những vấn đề này được, hiện tại Trương Phong sẽ chỉ làm tăng thêm rắc rối cho Lâm Phỉ Nhi thôi.
"Tên nhóc này là shipper giao đồ ăn nhanh sao?"
"Ha ha ha, không ngờ Phỉ Nhi lại tìm một tên shipper làm chồng sắp cưới, bố mẹ cô có biết không thế?"
"Phỉ Nhi, rốt cuộc cô nghĩ gì mà lại có thể tìm một tên shipper làm chồng sắp cưới thế?"
Trong phòng hội nghị, sau khi nghe Lâm Tiểu Mạn nói như vậy, các cổ đông đều cười nhạo Trương Phong, trên mặt lộ ra vẻ rất khinh thường.
"..."
Trong mắt Trương Phong hiện lên một tia tức giận khi nhìn thấy nụ cười giễu cợt của những người này.
Bọn họ cười nhạo anh cũng không sao, nhưng bọn họ lại cười nhạo Lâm Phỉ Nhi.
Trương Phong không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp cầm tập tài liệu trên bàn và ném vào mặt một người đàn ông trung niên.
"Bốp!"
Tiếng cười của mọi người đột nhiên ngừng lại, bọn họ đều nhìn chằm chằm Trương Phong, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ không ngờ Trương Phong lại có lá gan lớn như vậy, còn dám đánh bọn họ.
Mà người đàn ông trung niên bị Trương Phong dùng tập hồ sơ ném cũng vô cùng sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
"Trương Phong, anh điên rồi à?"
Lâm Phỉ Nhi hét vào mặt Trương Phong.
Bây giờ cô ta mới hiểu, hôm nay Trương Phong là tới gây sự, đúng vậy, sự xuất hiện của anh khiến vấn đề khó khăn ban đầu càng thêm rắc rối.
"Tên nhóc mày dám đánh tao sao?"
Sau khi người đàn ông trung niên tỉnh táo lại, ông ta quay đầu lại và hét lớn với Trương Phong.
"Ha ha! Vừa rồi thấy ông cười rất vui mà, tiếp tục cười đi…"
Trương Phong nheo mắt lại và lạnh lùng nói với người đàn ông trung niên.
"Mày… mày..."
Người đàn ông trung niên bị Trương Phong chọc tức đến mức run cả người, cao giọng quát: "Lâm Phỉ Nhi, giỏi lắm! Tôi thấy hôm nay cô kêu tên nhóc này đến đây làm nhục tôi đúng không? Tôi vốn còn định tha cho cô một con đường, nhưng cô không biết điều thì đừng trách tôi nhẫn tâm, hôm nay tôi nhất định phải rút cổ phần!"
"Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn rút cổ phần!"
"Rút!"
Trong phòng họp, các cổ đông khác cũng đứng dậy lớn tiếng mắng Lâm Phỉ Nhi.
"Chú Triệu... chú đừng nóng giận. Tôi không biết tại sao Trương Phong lại làm như vậy, tôi lập tức kêu anh ta xin lỗi chú ngay!"
Lâm Phỉ Nhi bối rối trả lời, sau đó quay đầu lại hét vào mặt Trương Phong: "Trương Phong, anh làm gì vậy? Mau đi xin lỗi chú Triệu đi!"
"Tại sao tôi phải xin lỗi ông ta?"
Trương Phong mặt không cảm xúc nói.
"Anh…"
Sau khi nghe Trương Phong nói, vẻ mặt của Lâm Phỉ Nhi vô cùng đau khổ, cô thực sự không thể hiểu tại sao Trương Phong lại làm điều này.
"Không chịu xin lỗi đúng không? Được rồi, hiện tại các người có thể trả lại tiền cổ phiếu cho tôi! Hôm nay nếu không thấy tiền cổ phiếu, tôi sẽ khởi kiện các người ra tòa, cùng lắm là cá chết lưới rách, phá sản công ty cũng được, số tiền cổ phiếu này cũng chẳng là gì đối với tôi cả!"
Người đàn ông trung niên hét lớn.
"Chú Triệu, chú..."
Lâm Phỉ Nhi dường như còn muốn cứu vãn tình hình, nhưng Trương Phong đột nhiên đưa tay ngăn Lâm Phỉ Nhi và nói một cách lạnh lùng: "Nếu người này muốn rút cổ phần thì cứ để ông ta rút!"
"Trương Phong, anh có bệnh sao? Anh nói cho tôi biết, tôi lấy tiền đâu mà trả hả? Nếu tôi không có tiền để hoàn lại cho họ, tòa án sẽ tuyên bố tôi phá sản, anh có biết không?"
Lâm Phỉ Nhi quay đầu lại và hét lớn với Trương Phong.
"Tôi sẽ giải quyết chuyện tiền nong!"
Trương Phong lạnh lùng đáp.
"Trương Phong, anh đừng có quậy nữa được không? Anh đi giao hàng thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nếu không muốn nhìn thấy tôi phá sản, anh mau cút khỏi đây đi!"
Lâm Phỉ Nhi đã hoàn toàn sụp đổ, hét vào mặt Trương Phong với giọng điệu rất kích động.
"Tôi nói chuyện tiền nong tôi sẽ giúp cô giải quyết, về phần những người này muốn rút cổ phần, cô có thể để cho bọn họ rút đi!"
Trương Phong nghiêm túc nói.
Lúc này Trương Phong còn chưa nhận được giấy chứng nhận kết hôn với Lâm Phỉ Nhi nên anh không thể nói cho Lâm Phỉ Nhi biết danh tính thực sự của mình.
Nhưng sau khi nhận được giấy chứng nhận, Trương Phong có thể công khai đóng góp một khoản tiền để giúp đỡ Lâm Phỉ Nhi.