Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 150: Tôi có một người vợ chưa cưới




“Không có gì mà sao mồ hôi lại đổ đầy trán thế?” Hàn Tuyết Nghiên thở hổn hển hỏi.

Trương Phong không nói gì, chỉ lo lắng liếc nhìn phía sau lưng của Hàn Tuyết Nghiên, sau đó ngây ngẩn ra.

Bởi vì Trương Phong phát hiện áo lót của Hàn Tuyết Nghiên không có nút áo!

Trước khi được thừa kế khối tài sản kếch xù, Trương Phong đã không biết bao nhiêu lần tưởng tượng ra cảnh ngủ với người đẹp.

Nhưng vào lúc này, một người đẹp quốc sắc thiên hương đang ở trước mặt nhưng Trương Phong lại không thể cởi áo lót của cô ta ra, trong lòng Trương Phong rất lo lắng, nhưng càng lo lắng thì càng không thể tìm thấy nút áo ở đâu!

“Chẳng lẽ nút ở phía trước?”

Trương Phong do dự hai giây nhìn vào bộ ngực đầy đặn của Hàn Tuyết Nghiên, rồi bắt đầu tìm nút áo phía trước.

Nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy, lúc này Trương Phong sắp phát điên rồi.

“Trương Phong, có phải cậu không được không?”

Lúc này, Hàn Tuyết Nghiên đột nhiên nhìn về phía Trương Phong hỏi.

“Sao tôi lại không được chứ?”

Trương Phong trầm giọng trả lời, sau đó tiếp tục chuyên tâm tìm cái nút.

“Chắc chắn là cậu không được rồi, hai chúng ta vẫn chưa làm gì mà cậu đã đổ mồ hôi đầy rồi. Có phải cậu bị chướng ngại tâm lý không?” Hàn Tuyết Nghiên nghi ngờ hỏi.

“Tôi không bị chướng ngại tâm lý!”

Trương Phong bất lực khẽ gầm lên.

“Vậy tại sao cậu lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?”

“Có lẽ trong phòng nóng quá...”

Trương Phong tìm đại một cái cớ.

“Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát?” Hàn Tuyết Nghiên khẽ nói.

“Không cần, tôi hỏi chị một chuyện được không?”

Trương Phong cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế này được nữa, vì vậy anh định sẽ hỏi thẳng Hàn Tuyết Nghiên cách cởi nút áo.

“Chuyện gì?”

Hàn Tuyết Nghiên sửng sốt nói.

“Làm thế nào mới cởi được nút áo của chị?” Trương Phong bất lực hỏi Hàn Tuyết Nghiên.

Hàn Tuyết Nghiên nghe vậy, không khỏi cười thầm, sau đó nói: “Thì ra cậu bận rộn nãy giờ là vì không biết cách cởi áo lót của tôi à?”

“Rốt cuộc cách cởi áo lót của chị là như thế nào?”

Lúc này Trương Phong sắp không xong rồi.

“Nút áo lót của tôi ở bên cạnh!”

Hình như Hàn Tuyết Nghiên không còn căng thẳng như trước, cô ta cười nói.

“Trời ạ, sao cái nút áo lót này lại ở bên cạnh?”

Trương Phong bất lực hét lên, sau đó đưa tay chạm vào nút áo lót của Hàn Tuyết Nghiên.

“Trương Phong, không phải cậu vẫn còn là trai tân đó chứ?”

Lúc này, Hàn Tuyết Nghiên chậm rãi nói.

“Tôi... Đương nhiên không phải…”

Trương Phong sợ Hàn Tuyết Nghiên sẽ cười nhạo mình nên vội vàng lắc đầu.

“Vậy thì tại sao ngay cả áo lót của tôi mà cậu cũng không biết cởi?” Hàn Tuyết Nghiên nhìn Trương Phong tiếp tục hỏi.

“…”

Trương Phong không có tâm trạng để ý tới Hàn Tuyết Nghiên, cuối cùng chạm vào nút áo, dùng sức cởi.

“Reng reng reng…”

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Trương Phong đột nhiên vang lên.

Sau khi Trương Phong và Hàn Tuyết Nghiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, họ sững người tại chỗ.

Nhưng Trương Phong chỉ sửng sốt một lúc đã tỉnh táo lại, lựa chọn mặc kệ, tiếp tục cởi quần áo.

“Trương Phong, điện thoại của cậu đang đổ chuông...”

Hàn Tuyết Nghiên do dự một lúc rồi khẽ nói với Trương Phong.

“Kệ đi!”

Trương Phong vô cảm đáp.

“Muộn như vậy vẫn có người gọi điện thoại cho cậu, chắc chắn là có chuyện gấp, cậu nghe đi, chúng ta còn có một đêm dài, đừng vội!” Hàn Tuyết Nghiên khẽ nói với Trương Phong.

“Phù…”

Trương Phong hít sâu một hơi, trong lòng thầm nguyền rủa người gọi, sau đó lấy điện thoại di động trong quần ra.

Nhưng khi Trương Phong nhìn thấy tên người gọi, anh đã choáng váng, bởi vì người gọi anh không ai khác chính là người vợ chưa cưới Lâm Phỉ Nhi của anh.

“Đã muộn rồi, gọi tôi có gì không?” Trương Phong nghe điện thoại, lạnh lùng hỏi.

“Trương Phong, sáng mai tám giờ đến công ty tìm tôi, nhớ mang theo chứng minh thư và sổ hộ khẩu, chúng ta đi đăng ký kết hôn!” Lâm Phỉ Nhi hơi mệt mỏi nói.

“Công ty của cô?”

“Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, đừng đến muộn đấy!”

Lâm Phỉ Nhi biết Trương Phong sẽ hỏi gì, vì vậy cô ta đã ngắt lời Trương Phong.

“Được, tôi biết rồi!”

Trương Phong gật đầu.

“Mai gặp!”

Lâm Phỉ Nhi khẽ đáp, sau đó cúp điện thoại.

Sau khi Trương Phong nghe thấy âm báo bận ở đầu dây bên kia, anh mới chậm rãi đặt điện thoại xuống, sau đó quay qua nhìn Hàn Tuyết Nghiên.

Lúc này trong lòng anh đột nhiên cảm thấy áy náy, tuy rằng anh và Lâm Phỉ Nhi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng Lâm Phỉ Nhi chưa từng làm gì tổn thương anh, vậy mà bây giờ anh lại làm loạn với một người phụ nữ sau lưng cô ta!

Nếu ở một góc độ khác, Lâm Phỉ Nhi cũng đang ngủ với một người đàn ông, liệu Trương Phong có chấp nhận không?

Trương Phong nhất định không thể tiếp nhận, cho dù có người tỏ tình với Lâm Phỉ Nhi, trong lòng Trương Phong sẽ cảm thấy rất khó chịu, huống chi là nằm chung giường với một người đàn ông khác?

Lúc này, một cảm giác tội lỗi sâu sắc bùng lên trong lòng Trương Phong.

“Ai gọi cậu thế?”

Hàn Tuyết Nghiên cũng phát hiện Trương Phong có gì đó không ổn, vì vậy cô ta khẽ hỏi anh.

“Chị Tuyết Nghiên, tôi không ngủ với chị được!”

Vừa nói, Trương Phong vừa nhặt quần áo trên giường mặc vào.

“Tại sao? Vừa rồi không phải chúng ta đã thoả thuận rồi mà?”

Sau khi Hàn Tuyết Nghiên nghe Trương Phong nói, cô ta vội vàng ngồi dậy và hét vào mặt Trương Phong với vẻ mặt khó hiểu.

“Thật ra, tôi đã có vợ chưa cưới, ngày mai tôi sẽ đi làm giấy đăng ký kết hôn với cô ấy. Tôi cảm thấy làm như vậy rất có lỗi với cô ấy, vì vậy chị Tuyết Nghiên, tôi không thể giúp gì được cho chị!” Trương Phong mặc quần áo xong và giải thích nhẹ nhàng.

“Cậu đã có vợ chưa cưới?”

Hàn Tuyết Nghiên ngạc nhiên, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Bởi vì cô ta nghĩ rằng một kẻ nghèo hèn như Trương Phong chưa có bạn gái mới phải!

Nhưng cô ta không ngờ Trương Phong đã có vợ chưa cưới!

“Ừ, tôi đã có vợ chưa cưới rồi, tôi xin lỗi chị Tuyết Nghiên!”

Trương Phong khẽ nói.

“…”

Hàn Tuyết Nghiên nhìn Trương Phong trước mặt mình, do dự hai giây, sau đó khẽ nói: “Là tôi xin lỗi mới phải, tôi không biết cậu đã có vợ chưa cưới, nếu tôi biết thì tuyệt đối sẽ không kêu cậu ngủ với tôi…”

“Chị Tuyết Nghiên, thật ra vừa rồi tôi đã hơi lỗ mãng rồi, tôi không nên làm như vậy.”

“Nhưng nếu chị không muốn cha mẹ thúc giục kết hôn thì nên tìm một người mình thích, sau đó hãy ở bên cạnh anh ta, như vậy không phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao? Không nhất thiết phải mang thai sinh con đâu.”

Trương Phong nói với Hàn Tuyết Nghiên một cách nghiêm túc.

“Sao tôi lại chưa nghĩ những chuyện như cậu nói chứ, nhưng hết cách rồi, tôi vẫn chưa tìm được người đàn ông mình thích…”

Hàn Tuyết Nghiên thở dài, sau đó nói tiếp: “Được rồi, nếu cậu không có chuyện gì nữa thì về trước đi, dù sao đây cũng là số mệnh của cậu, sớm muộn gì cậu cũng phải kết hôn. Người đàn ông lần này do cha mẹ tôi giới thiệu cũng tạm được, tôi đành phải chấp nhận số mệnh vậy…”

Mặc dù Hàn Tuyết Nghiên nói như thế, nhưng Trương Phong cũng nhìn ra cô ta không cam tâm cứ vậy mà lập gia đình.

“Chị Tuyết Nghiên, nếu bây giờ chị có bạn trai, chẳng phải cha mẹ chị sẽ không giục chị kết hôn sao?”

Trương Phong sửng sốt một lúc, nhìn sang Hàn Tuyết Nghiên khẽ hỏi.

“Gần như vậy, nhưng còn tùy thuộc vào việc họ có thích bạn trai của tôi hay không. Nếu họ thích, họ sẽ không thúc giục tôi kết hôn với anh ta. Nếu họ không thích thì...”

Hàn Tuyết Nghiên dừng một lát, sau đó chậm rãi nói: “Nếu như không thích, tôi vẫn phải gả cho anh ta, tôi nghĩ hẳn là cha mẹ tôi sẽ không nói gì nữa…”

“Thì ra là như vậy!”

Trương Phong trầm ngâm rồi gật đầu.

“Thật ra sở dĩ cha mẹ giục tôi kết hôn là vì họ thấy tôi đã lớn tuổi rồi, muốn mau chóng gả tôi đi, bọn họ sợ tôi già rồi sẽ không gả đi được nữa.” Hàn Tuyết Nghiên chậm rãi nói.

“Chị Tuyết Nghiên, chị còn rất trẻ, sao lại không gả đi được! Nhưng tôi có cách để cha mẹ chị không giục chị kết hôn!”

Trương Phong nhìn Hàn Tuyết Nghiên nói.

“Cách gì?”

Hàn Tuyết Nghiên kích động hỏi.

“Chị cứ giả vờ để tôi làm bạn trai của chị là được. Đến lúc đó, chị cứ nói với họ là muốn được ở với tôi, dù họ có thấy tôi nghèo thì họ cũng không thể gả chị cho người khác được, sau đó chờ chị tìm được người đàn ông mình thích thì có thể nói chia tay với tôi.” Trương Phong mỉm cười nói với Hàn Tuyết Nghiên.

“Đúng vậy, tại sao tôi lại không nghĩ ra cách này nhỉ?”

Hàn Tuyết Nghiên nhìn về phía Trương Phong như bừng tỉnh.

Trước đây, cô ta vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào để trốn tránh việc kết hôn, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể tìm một người đàn ông giả làm bạn trai để lừa họ.

Khi đó, cho dù cha mẹ của Hàn Tuyết Nghiên có bất mãn thế nào, họ cũng sẽ không tiếp tục ép Hàn Tuyết Nghiên kết hôn với người khác.

“Trương Phong, cách này của cậu thực sự rất tuyệt vời. Khi nào cậu rảnh, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp cha mẹ, sau đó tôi sẽ nói rằng cậu là bạn trai của tôi!” Hàn Tuyết Nghiên vui vẻ hét vào mặt Trương Phong.

“Được!”

Trương Phong gật đầu.

“Thật sự cảm ơn cậu, số tiền này cậu hãy cầm lấy đi!”

Khi Hàn Tuyết Nghiên nhìn thấy Trương Phong hứa giả làm bạn trai của mình, cô ta rất vui, vội vàng cầm tiền trên bàn đưa cho anh.

“Chị Tuyết Nghiên, vừa rồi tôi có lỗi với chị quá, số tiền này coi như tôi cáo lỗi với chị, chị hãy cầm lại đi.”

Trương Phong trả lời lại.

Mặc dù sáu trăm triệu đối với Trương Phong không là gì nhưng đối với Hàn Tuyết Nghiên thì đó là một số tiền rất lớn, vì vậy anh không định sẽ nhận lấy.

Nghe Trương Phong nói, Hàn Tuyết Nghiên nhớ lại những chuyện vừa rồi cùng Trương Phong ở trên giường, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.

“Được rồi, chị Tuyết Nghiên, nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây!”

Trương Phong nhìn Hàn Tuyết Nghiên cười cười, sau đó xoay người đi ra ngoài biệt thự.

Hàn Tuyết Nghiên sững người tại chỗ, nhìn bóng lưng đang rời đi của Trương Phong, trong mắt hiện lên một tia nghi vấn.

Bởi vì Hàn Tuyết Nghiên thấy rằng Trương Phong không có vẻ gì giống như một tên nghèo cả, nếu không thì tại sao anh lại chẳng để ý gì đến số tiền của cô ta chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.