Hàn Tuyết Nghiên cầm điện thoại lên xem, phát hiện là Tần Lan gọi tới, nên vội vàng nghe máy.
“Tuyết Nghiên à, sinh viên của tớ đã tới quán bar chưa?” Tần Lan cười hì hì hỏi.
“Cậu ta đã đến rồi, tớ đã sắp xếp ổn thỏa công việc cho cậu ta rồi. Cậu cứ yên tâm, tớ nhất định sẽ chăm sóc tốt người mà cậu đã giới thiệu đến đây.” Hàn Tuyết Nghiên khẽ đáp.
"Vậy thì tốt, thật ra Trương Phong rất đáng thương, bố mẹ của em ấy đều đã mất từ khi em ấy còn học tiểu học, em ấy luôn dựa vào việc vừa học vừa làm mới có thể cắp sách đến trường, nên cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho em ấy biết chưa?" Tần Lan từ tốn nói.
"Không ngờ Trương Phong lại đáng thương như vậy?"
Hàn Tuyết Nghiên nhớ lại thái độ mà mình đã đối xử với Trương Phong, trong lòng bỗng trở nên hơi áy náy.
Dù sao cũng không phải là vì Trương Phong đã ăn đậu hũ của cô ta ở trên taxi, nên cô ta mới đối xử tệ bạc với anh như vậy.
Mà bởi vì chuyện bị bố mẹ giục kết hôn đã khiến tâm trạng của Hàn Tuyết Nghiên không được vui vẻ, nên lúc tiếp xúc với Trương Phong, Hàn Tuyết Nghiên mới trút nỗi bực dọc trong người lên đầu Trương Phong.
“Đúng vậy, hôm nay Trương Phong còn bị người khác hiểu lầm là kẻ trộm nữa.” Tần Lan khẽ nói.
"Ừm…"
Hàn Tuyết Nghiên mất tập trung đáp.
"Tuyết Nghiên, sao tâm trạng của cậu không được vui vẻ vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?"
Sau khi phát hiện ra sự khác thường của Hàn Tuyết Nghiên, Tần Lan đã vô cùng quan tâm hỏi.
"Còn không phải là vì chuyện đi xem mắt lần trước ư? Bố mẹ tớ luôn giục tớ đính hôn với anh ta, tớ thật sự không biết bọn họ đang nghĩ gì nữa."
Hàn Tuyết Nghiên vò đầu, uể oải đáp.
"Chuyện này thì tớ không thể giúp được cậu, cậu hãy tự nghĩ cách đi."
Tần Lan cũng biết đôi chút về chuyện Hàn Tuyết Nghiên bị ép hôn, nhưng cô ta là người ngoài cuộc, không tiện xen vào chuyện gia đình của người khác.
“Haizzz, nếu bây giờ tớ có bạn trai thì tốt biết mấy, tớ có thể hùng hồn nói với bố mẹ tớ rằng, tớ không muốn gả cho tên khốn kia.” Hàn Tuyết Nghiên bĩu môi nói.
"Nhưng cậu luôn cảm thấy đàn ông đều rất dơ bẩn thì lấy đâu ra bạn trai chứ?" Tần Lan khẽ cười hỏi.
"Haizzz…"
Hàn Tuyết Nghiên bất đắc dĩ thở dài, bây giờ cô ta cũng không biết phải làm thế nào.
…
Ở bên này.
Sau khi Trương Phong rời khỏi văn phòng, đã đi theo Cao Lộ Lộ đến phòng thay đồ của quán bar.
Trong quãng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Trương Phong phát hiện Cao Lộ Lộ không chỉ có vẻ ngoài lẳng lơ, mà hành vi cũng vô cùng phóng đãng, thường xuyên dùng cơ thể của mình để chạm vào cánh tay của Trương Phong, hơn nữa thỉnh thoảng còn trêu chọc Trương Phong bằng lời nói.
Nếu đổi thành Trương Phong lúc trước, đối mặt với người phụ nữ như Cao Lộ Lộ, có lẽ anh đã không còn một chút sức lực để phản kháng.
Mặc dù gương mặt của Cao Lộ Lộ rất bình thường, nhưng thân hình lại vô cùng nóng bỏng, rất có sức mê hoặc đối với chàng trai vừa mới ra đời như Trương Phong.
Nhưng bây giờ Trương Phong đã nhìn thấy quá nhiều người đẹp, mặc kệ là Lâm Phỉ Nhi, Lưu Thần Vy hay Tiết Vũ Nhu đều hoàn toàn đè bẹp Cao Lộ Lộ, tất nhiên bây giờ Trương Phong sẽ không có hứng thú với Cao Lộ Lộ.
Sau khi thay đồng phục làm việc, Trương Phong đã đi theo Cao Lộ Lộ đến quầy lễ tân của quán bar, anh giới thiệu ngắn gọn với mấy nhân viên trong quán bar, rồi bắt tay vào làm việc.
Bởi vì trước đây Trương Phong cũng từng làm thêm ở quán bar, nên khá quen thuộc với công việc ở nơi này, làm rất thuận buồm xuôi gió.
Hàn Tuyết Nghiên kết thúc cuộc gọi với Tần Lan, vừa mới bước ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy hình ảnh Trương Phong đang chăm chỉ làm việc.
Hàn Tuyết Nghiên vô cùng hài lòng gật đầu, sải bước đi về phía Trương Phong, định khen Trương Phong vài câu.
Nhưng Hàn Tuyết Nghiên vừa mới đi được hai bước đã đột ngột ngừng lại, đôi mắt đẹp vốn đang ảm đạm chợt lóe lên tia khác thường.
Hàn Tuyết Nghiên nhớ lại những lời mà mẹ đã nói với mình, rồi liên tưởng đến thân thế của Trương Phong mà Tần Lan vừa mới kể cho mình nghe.
Trong đầu Hàn Tuyết Nghiên chợt nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
"Nếu vậy thì mình không cần phải đính hôn với tên khốn kia nữa đúng không?"
Hàn Tuyết Nghiên đang đứng trước lan can trên tầng hai, bày ra dáng vẻ cực kỳ gợi cảm quyến rũ, nhìn chằm chằm vào Trương Phong đang chăm chỉ làm việc.
"Trông Trương Phong có vẻ sạch sẽ hơn người đàn ông khác..."
Một lúc sau, Hàn Tuyết Nghiên hít sâu một hơi, trong lòng đã xác định kế hoạch của mình.
"Cộp cộp cộp..."
Hàn Tuyết Nghiên giẫm giày cao gót, xoay người bước xuống lầu.
Trương Phong nghe thấy tiếng bước chân thì vô thức nhìn ra sau.
"Chào giám đốc Hàn!"
Sau khi Trương Phong phát hiện là Hàn Tuyết Nghiên thì cực kỳ khách sáo chào hỏi.
“Cậu không cần phải khách sáo với tôi như vậy, cứ gọi tôi là chị Tuyết Nghiên được rồi.” Hàn Tuyết Nghiên nhìn Trương Phong khẽ nói.
Trương Phong nghe Hàn Tuyết Nghiên nói thế thì vẻ mặt nhất thời trở nên hơi khó hiểu, thầm cảm thán: "Quả nhiên lòng dạ của phụ nữ như mò kim đáy biển, ban nãy còn lạnh nhạt với mình, vậy mà bây giờ lại bảo mình gọi cô ta là chị?"
"Trương Phong, cậu đã quen với môi trường làm việc ở đây chưa?"
Hàn Tuyết Nghiên quan sát Trương Phong, trầm ngâm hỏi.
"Tôi đã quen rồi."
Trương Phong vội gật đầu đáp.
“Cậu quen rồi thì tốt. Tôi nghe Tần Lan nói cậu luôn vừa học vừa làm đúng không?” Hàn Tuyết Nghiên nhìn Trương Phong, tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, bố mẹ tôi mất khi tôi còn học tiểu học, tôi luôn dựa vào việc vừa học vừa làm để nuôi sống bản thân."
Trương Phong từ tốn nói.
“Không ngờ cậu lại giỏi như vậy.” Hàn Tuyết Nghiên nhìn Trương Phong khẽ cười, nói tiếp: “Hồi nãy tôi đã nói chuyện với Tần Lan rồi, ban đầu tiền lương của cậu là sáu mươi nghìn một tiếng, bây giờ tôi sẽ tăng lên cho cậu thành một trăm năm mươi nghìn, cậu hãy làm việc chăm chỉ vào nhé."
Trương Phong nhìn Hàn Tuyết Nghiên ở trước mặt, đôi mắt lại lóe lên tia khó hiểu.
Anh không hiểu tại sao Hàn Tuyết Nghiên lại đột ngột đối tốt với mình như vậy, không những nói chuyện nhiệt tình hơn mà còn tăng lương cho mình nữa?
"Trương Phong, giám đốc Hàn nói sẽ tăng lương cho cậu, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau cảm ơn giám đốc Hàn đi."
Đúng lúc này, Cao Lộ Lộ đi đến bên cạnh Trương Phong, cười hì hì nói với anh.
"Cảm ơn chị Tuyết Nghiên!"
Sau khi Trương Phong phản ứng lại, vội vàng nói với Hàn Tuyết Nghiên.
Thật ra Trương Phong không quá hứng thú đến việc tăng lương, bởi vì bây giờ anh hoàn toàn không thiếu tiền, điều khiến Trương Phong thật sự hứng thú là tại sao thái độ của Hàn Tuyết Nghiên lại thay đổi một trăm tám mươi độ đối với mình như vậy.
Hàn Tuyết Nghiên nhìn thấy Cao Lộ Lộ đi tới cũng không muốn trò chuyện với Trương Phong nữa, mà quay đầu lại nói với mấy người khác: "Mọi người hãy chuẩn bị một lát, chúng ta sắp sửa mở cửa rồi."
"Vâng, giám đốc Hàn!"
Mấy nhân viên phục vụ khác vội vàng đáp lại.
Hàn Tuyết Nghiên khẽ liếc nhìn Trương Phong, rồi giẫm giày cao gót đi về phía văn phòng ở trên lầu.
Cao Lộ Lộ thấy Hàn Tuyết Nghiên đã rời đi thì quay đầu lại, khẽ hỏi Trương Phong: "Tiểu Phong, cậu có quan hệ gì với giám đốc Hàn của quán bar chúng ta vậy?"
"Không... không có quan hệ gì cả, hôm nay hai chúng tôi vừa mới gặp nhau..."
Trương Phong trầm giọng đáp.
"Không thể nào. Chắc chắn giữa cậu và giám đốc Hàn có mối quan hệ gì đó, bằng không, tại sao giám đốc Hàn chỉ tăng lương cho một mình cậu?"
Cao Lộ Lộ vừa nói vừa khoác tay của Trương Phong, rồi cọ mạnh nơi mềm mại ở trước ngực mình vào cánh tay của Trương Phong, nũng nịu nói: "Cậu hãy nói thật cho chị biết đi, rốt cuộc giữa cậu và giám đốc Hàn có quan hệ gì?"
"..."
Trương Phong nhìn làn da trắng như tuyết ở cổ Cao Lộ Lộ, sắc mặt nhất thời trở nên đỏ bừng.
"Cậu mau nói đi, cậu đang nhìn gì thế?"
Cao Lộ Lộ nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của Trương Phong thì càng ra sức ôm chặt cánh tay của Trương Phong.
"Chị Lộ Lộ, tôi thật sự không có quan hệ gì với giám đốc Hàn, chúng ta vẫn nên làm việc thôi."
Trương Phong sợ rằng nếu Cao Lộ Lộ vẫn tiếp tục ôm như thế, có lẽ mình sẽ không kiềm chế được, mà xơi cô ta ngay.
Do đó, Trương Phong vội vàng đẩy Cao Lộ Lộ ra, xoay người đi ra xa.
Cao Lộ Lộ nhìn bóng lưng của Trương Phong, trong mắt lóe lên tia nóng bỏng, liếm môi nói: "Tiểu Phong Phong, cậu còn giả vờ ngây thơ với chị ư, đợi qua hai ngày nữa chị sẽ khiến cưng cam tâm tình nguyện đi thuê phòng với chị. Tôi không tin rằng, tôi không thể trị được xử nam như cậu... "