Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 142: Ép hôn




Vài phút sau.

Cao Lộ Lộ dẫn Trương Phong đến trước cửa văn phòng, rồi giơ tay lên gõ cửa.

"Ai đó?"

Trong văn phòng vọng ra giọng nói của một người phụ nữ.

“Giám đốc Hàn, nam sinh mà chị Tần Lan giới thiệu tới đây để làm thêm đã đến quán bar rồi.” Cao Lộ Lộ khẽ đáp.

"Cô bảo cậu ta vào trong đi."

"Vâng ạ!"

Cao Lộ Lộ đáp, rồi quay đầu lại nhìn Trương Phong nói: "Cậu mau vào trong đi, giám đốc Hàn đang đợi cậu đấy."

"Cảm ơn chị Lộ Lộ!"

Trương Phong vội nói.

"Miệng cậu ngọt đấy..."

Cao Lộ Lộ cười mờ ám với Trương Phong, rồi lắc mông lẳng lơ rời đi.

Trương Phong nhìn thấy Cao Lộ Lộ đã rời đi, liền mở cửa đi thẳng vào văn phòng.

Sau khi bước vào văn phòng, Trương Phong nhất thời hóa đá tại chỗ.

Bởi vì người đẹp đang ngồi trong văn phòng không phải ai khác, mà chính là cô gái mà Trương Phong đã gặp trên xe taxi ban nãy.

Sau khi người đẹp nhìn thấy Trương Phong đi vào, cũng không khỏi sửng sốt, mở to mắt hỏi: "Cậu chính là sinh viên mà Tần Lan đã giới thiệu ư?"

"Đúng vậy."

Trương Phong vội vã gật đầu.

“Cậu tên gì?” Người đẹp lạnh lùng hỏi.

"Tôi tên là Trương Phong..."

Trương Phong đáp.

"Trương Phong ư?"

Người đẹp híp mắt lại quan sát Trương Phong từ trên xuống dưới, khẽ nói: "Nếu cậu được Tần Lan giới thiệu đến đây, có lẽ Tần Lan đã nói cho cậu biết về tình hình cũng như tiền lương và mức đãi ngộ bên chúng tôi rồi đúng không?"

"Cô Tần đã nói hết cho tôi biết rồi."

Trương Phong gật đầu đáp.

"Vậy thì không còn vấn đề gì nữa, lát nữa cậu hãy đi tìm Cao Lộ Lộ, bảo cô ấy lấy cho cậu một bộ đồng phục làm việc, rồi cậu có thể bắt tay vào làm. Quán bar của tôi vừa mới mở cửa chưa được bao lâu, bây giờ đang thiếu nhân viên, nên cậu hãy làm việc ở đây một quãng thời gian trước, đợi khi nào tôi tuyển đủ người rồi thì cậu không cần phải tới đây nữa."

Người đẹp vô cảm nhìn Trương Phong, giọng nói không hề mang theo chút cảm xúc, mà cực kỳ lạnh nhạt nói với Trương Phong.

"Được, tôi biết rồi."

Trương Phong bất đắc dĩ gật đầu.

"Nếu cậu đã biết rồi, vậy còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi làm việc đi!"

Hình như người đẹp không hề có ấn tượng tốt với Trương Phong, dứt khoát ra lệnh đuổi khách với Trương Phong.

"Cái đó, giám đốc Hàn, tôi vẫn chưa biết chị tên là gì."

Trương Phong cười ha hả hỏi người đẹp.

"Hàn Tuyết Nghiên."

Người đẹp lạnh lùng đáp một câu, rồi nói tiếp: "Nếu cậu không còn việc gì khác thì mau ra ngoài đi."

"Vâng."

Trương Phong bất đắc dĩ đáp, rồi xoay người rời khỏi văn phòng.

Hàn Tuyết Nghiên nhìn thấy Trương Phong đã rời đi, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia bất đắc dĩ.

Thật ra, cô ta tỏ thái độ ác liệt đối với Trương Phong không phải là vì Trương Phong đã ăn đậu hũ của cô ta ở trên taxi.

Mà là vì mấy ngày gần đây, Hàn Tuyết Nghiên luôn có một chuyện phiền lòng.

"Rè rè rè..."

Đúng lúc này, điện thoại đang đặt trên bàn của Hàn Tuyết Nghiên bỗng rung lên.

Hàn Tuyết Nghiên cúi đầu liếc nhìn điện thoại của mình, sau khi nhìn thấy tên người gọi, vẻ mặt của cô ta nhất thời trở nên ảm đạm.

Sau một hồi do dự, Hàn Tuyết Nghiên vẫn cầm điện thoại lên nghe máy.

“Tuyết Nghiên, bây giờ con có bận không?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.

"Mẹ, mẹ có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải dăm ba bữa lại gọi cho con một lần đâu." Hàn Tuyết Nghiên bất đắc dĩ nói.

"Tuyết Nghiên à, ngày kia là ngày đính hôn của con và con trai út nhà bác Thẩm, con tuyệt đối không được vắng mặt đấy, biết chưa?"

Đối phương từ tốn nói.

"Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, con sẽ không kết hôn với tên khốn đó, mẹ đừng ép con nữa được không?"

Hàn Tuyết Nghiên cực kỳ kích động đáp.

Trương Phong vừa mới rời khỏi văn phòng chưa được bao xa, đúng lúc nghe thấy câu nói này của Hàn Tuyết Nghiên, trong lòng không khỏi cảm thán: "Thảo nào tính khí của Hàn Tuyết Nghiên lại tồi tệ như vậy, hóa ra là bị bố mẹ giục kết hôn."

Trong văn phòng.

Hàn Tuyết Nghiên cầm điện thoại, nghe mẹ mình nói những lời đó thì vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.

Hàn Tuyết Nghiên sinh ra trong một gia đình doanh nhân, bố mẹ đều là doanh nhân vô cùng nổi tiếng ở thành phố Giang Thành, gia đình rất có điều kiện, cộng thêm bản thân Hàn Tuyết Nghiên cũng cực kỳ xinh đẹp, có thể nói cô ta là bạch phú mỹ tiêu chuẩn.

Nhưng từ nhỏ đến lớn Hàn Tuyết Nghiên luôn mắc một căn bệnh kỳ lạ, đó chính là bệnh thích sạch sẽ của cô ta cực kỳ nghiêm trọng, cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận việc sống chung với một người đàn ông.

Do đó cho dù bây giờ cô ta đã hai mươi tám tuổi rồi, vẫn chưa từng yêu đương, cũng chẳng có ý định muốn yêu đương.

Cách đây không lâu, bố mẹ của Hàn Tuyết Nghiên đã tìm cho cô một đối tượng xem mắt, ngoại hình của người này khá điển trai, gia đình cũng có điều kiện, nhưng Hàn Tuyết Nghiên hoàn toàn không có hứng thú với người đàn ông này, ngược lại còn cảm thấy anh ta hơi dơ bẩn.

Nhưng bố mẹ của cô ta lại cực kỳ thích người đàn ông này, hơn nữa còn chưa được Hàn Tuyết Nghiên đồng ý đã đính ước với người ta.

Chuyện này đã khiến Hàn Tuyết Nghiên suýt buồn bực muốn chết, từ nhỏ đến giờ cô ta chưa bao giờ sống chung với đàn ông, càng không biết phải làm thế nào để chung sống với người đàn ông mà mình không thích, hơn nữa còn phải kết hôn sinh con cho người đàn ông này. Cô ta chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy đáng sợ rồi.

"Tuyết Nghiên à, con trai của bác Thẩm vừa đẹp trai lại có công việc tốt, tại sao con lại không thích cậu ấy? Hơn nữa con cũng không còn nhỏ nữa, nếu con cứ tiếp tục kéo dài như thế thì phải đợi đến chừng nào? Con hãy nghe mẹ khuyên một câu, mau đính hôn với cậu ấy đi, để mẹ khỏi phải phiền lòng.” Mẹ của Hàn Tuyết Nghiên dịu dàng nói.

“Mẹ, mẹ hãy từ bỏ suy nghĩ này đi, con sẽ không bao giờ gả cho người mà con không muốn gả.” Hàn Tuyết Nghiên nghiến răng trầm giọng nói.

"Vậy con hãy nói cho mẹ biết, con muốn gả cho ai?"

Mẹ của Hàn Tuyết Nghiên hơi tức giận hỏi ngược lại.

"Con... Bây giờ con vẫn chưa biết."

"Tuyết Nghiên, con đừng gây sự với mẹ nữa được không? Mẹ và bố của con đã bàn bạc xong xuôi hết rồi, nếu con không đính hôn với con trai nhà bác Thẩm, bố mẹ sẽ thu hồi quán bar của con, đến lúc đó để mẹ xem con lăn lộn ở bên ngoài bằng cách nào."

Dứt lời, mẹ của Hàn Tuyết Nghiên liền cúp máy.

Hàn Tuyết Nghiên nghe thấy tiếng máy bận ở đầu dây bên kia thì gương mặt tràn đầy tuyệt vọng, việc mở quán bar luôn là mơ ước của cô ta, nhưng chỉ dựa vào vốn liếng của một mình cô ta thì hoàn toàn không thể kinh doanh quán bar này, mà phần lớn đều do bố mẹ chu cấp cho cô ta.

Nhưng không ngờ bây giờ bố mẹ của cô ta lại lấy quán bar ra để uy hiếp cô ta, Hàn Tuyết Nghiên cảm thấy mình sắp suy sụp rồi.

Nếu Hàn Tuyết Nghiên đồng ý gả cho người đàn ông kia, chắc chắn trong lòng cô ta sẽ cực kỳ không cam tâm, nhưng nếu cô ta không đồng ý, quán bar Dạ Sắc sẽ bị bố mẹ của cô ta thu hồi.

Hàn Tuyết Nghiên ngồi một mình trên ghế làm việc, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng, không biết bây giờ phải làm thế nào.

"Rè rè..."

Đúng lúc này, điện thoại của Hàn Tuyết Nghiên lại vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.