Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 139: Cậu ta dám đứng lên không?




Tại đại học Giang Thành, trước cửa phòng học.

Vô số sinh viên vây quanh trước mặt ba người Trương Phong, Dương Uy và Mã Hoành Lượng, trong đó phần lớn là sinh viên của những lớp khác.

Những người này đều biết Trương Phong chỉ là một kẻ hèn đi giao cơm hộp, nhưng bọn họ cũng không biết vì sao Mã Hoành Lượng phải quỳ gối trước mặt Trương Phong.

Mà sau khi thấy Mã Hoành Lượng thật sự quỳ gối trước Trương Phong, nét mặt Dương Uy lại càng thêm khó coi, không biết rốt cuộc bản thân có nên quỳ xuống hay không.

Nếu hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng biết mọi chuyện sẽ đi đến nước này, thì ban đầu có đánh chết bọn họ, bọn họ cũng không dám hãm hại Trương Phong.

Lúc này hai người bọn họ đã hối hận đến nỗi thối ruột rồi!

Mà Diệp Mị lại trưng ra vẻ cao cao tại thượng, như thể mình không liên quan.

Cô ta nhìn Mã Hoành Lượng quỳ gối trước mặt Trương Phong bằng nét mặt không cảm xúc, lòng vẫn rất bình tĩnh.

Lúc trước Diệp Mị đã từng nhắc nhở bọn họ đừng đắc tội Trương Phong, nhưng chính bọn họ không chịu nghe, hiện tại chuyện đã loạn đến mức này, Diệp Mị cũng hết cách.

“Dương Uy, anh không cần phải quỳ gối trước Trương Phong! Em không tin hôm nay Trương Phong thật sự đuổi được anh ra khỏi ngôi trường này! Chẳng phải ba anh quen biết người trong sở giáo dục sao? Anh mau liên hệ với bọn họ đi!”

Trần Văn Văn vội vàng đi tới bên cạnh Dương Uy, nhìn về phía Dương Uy cao giọng nói.

Nếu Trần Văn Văn không nói những lời này, khả năng Dương Uy sẽ vì sự tôn nghiêm của bản thân mà không quỳ gối trước mặt Trương Phong.

Nhưng sau khi Dương Uy nghe được mấy lời này từ Trần Văn Văn, anh ta không cần suy nghĩ thêm nữa, quỳ gối trước mặt Trương Phong ngay tức khắc.

Sau khi mọi người thấy Dương Uy quỳ gối xuống, cả đám người đồng loạt há hốc mồm, trong mắt người nào người nấy ngập tràn sự khiếp sợ.

Ai mà ngờ được một người giàu có tiền tiêu không hết nổi danh lừng lẫy khắp đại học Giang Thành như Dương Uy, nay lại quỳ gối trước một người sống dựa vào việc đi giao cơm hộp?

Mẹ nó chứ, đây chẳng phải cốt truyện chỉ có thể xuất hiện trong phim truyền hình thôi à?

Mặc dù Trần Văn Văn cũng phải bày ra vẻ mặt khiếp sợ, bởi vì cô ta cũng không hiểu rõ tại sao Dương Uy lại bất ngờ quỳ gối trước mặt Trương Phong.

Khả năng Trần Văn Văn không biết, sở dĩ Dương Uy có thể vào học tại đại học Giang Thành, chính là bởi vì ba anh ta đi khắp nơi nhờ người tìm quan hệ, bưng trà rót nước cho người ta khắp nơi, vất vả lắm mới liên hệ được với người trong sở giáo dục, để đưa được Dương Uy vào học tại đại học Giang Thành.

Nhưng nếu hiện tại Dương Uy bị trường đuổi học, vậy thì ba anh ta chắc chắn sẽ đánh chết anh ta, mà dù có không đánh chết anh ta, thì những ngày tháng sau này của Dương Uy chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.

Cho nên vừa rồi anh ta mới kích động như vậy, không nghĩ ngợi gì mà quỳ gối trước mặt Trương Phong.

Mà sau khi những sinh viên đứng xung quanh xem trò hay nhìn thấy Dương Uy quỳ gối xuống, bắt đầu sôi nổi bàn luận.

“Tại sao cậu Dương lại phải quỳ gối trước loại người như Trương Phong chứ?”

“Đúng vậy, tôi còn nhớ rõ mấy ngày hôm trước cậu Dương còn dẫn bạn gái Trương Phong đi thuê phòng cơ mà? Lại còn bị Trương Phong phát hiện hai người đang ở trong khách sạn, hôm nay lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?”

Mấy sinh viên lớp bên cạnh thi nhau nghi hoặc.

“Các người còn chưa biết sao? Hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng hãm hại vu khống Trương Phong là ăn trộm, sau đó bị hiệu trưởng điều tra ra được, hiện tại hai người bọn họ đang xin lỗi Trương Phong đấy!”

Một nữ sinh trong lớp Trương Phong cẩn thận kể lại.

“Hóa ra mọi chuyện là như vậy!”

“Thật không ngờ hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng lại vô sỉ như thế, còn dám vu khống Trương Phong là ăn trộm, thật là không biết xấu hổ…”

“Đúng vậy, mặc dù Trương Phong có nghèo thật, nhưng cũng không thể vì vậy mà bắt nạt người ta chứ!”

Lúc này mọi người thi nhau đứng về phía Trương Phong, chỉ trích hai người Mã Hoành Lượng và Dương Uy.

Dương Uy cắn răng quỳ trên mặt đất, nghe những tiếng chỉ trích từ đám người này, mặt anh ta đỏ bừng, từ nhỏ tới lớn anh ta chưa từng chịu qua sự sỉ nhục nào như vậy.

“Dương Uy, tại sao anh phải quỳ gối trước Trương Phong như vậy chứ? Mau đứng lên đi…”

Trần Văn Văn căn bản không thể tiếp thu nổi chuyện như vậy, cô ta nhìn về phía Dương Uy hô với nét mặt kích động.

“Văn Văn, chuyện này không cần em lo, em làm gì thì cứ làm đi!”

Dương Uy cảm thấy hiện tại bản thân anh ta đã đủ mất mặt rồi, không muốn Trần Văn Văn lại tiếp tục làm loạn thêm nữa.

“Tại sao chứ? Anh là bạn trai của em, tại sao em lại không thể quản chuyện của anh?”

Trần Văn Văn gân cổ hô.

“Vốn dĩ anh hãm hại Trương Phong là do anh không đúng, quỳ xuống xin lỗi cậu ta, cũng là anh tình nguyện với yêu cầu đó của Trương Phong, em mau đi nhanh đi!” Dương Uy bất lực hô lên một tiếng.

“Anh…”

Trần Văn Văn nhìn Dương Uy, ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.

Bởi vì cô ta thật sự không thể hiểu nổi, một Dương Uy trước nay luôn cao ngạo tại sao bây giờ lại chịu quỳ gối trước Trương Phong?

“Trương Phong, anh mau nói Dương Uy đứng lên đi!”

Trần Văn Văn quay đầu nhìn về phía Trương Phong hô.

“Cô là ai nhỉ? Tại sao tôi phải nghe theo những gì cô nói? Còn nữa, đây là do chính cậu ta tự quỳ mà!”

Trương Phong lạnh giọng nói một câu.

“Anh… Sao anh có thể không biết xấu hổ như thế hả!”

Trần Văn Văn bị Trương Phong nói cho tức đến nỗi không biết nói gì mới tốt, trừng mắt quát lớn một tiếng.

“Tôi không biết xấu hổ?”

Trương Phong không nhịn được cười khẩy một tiếng, không muốn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ này.

Anh nhìn hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng, mở miệng nói: “Hai người các cậu tiếp tục quỳ ở đây, quỳ đến bảy giờ tối mới được rời đi, nếu để tôi biết hai người các cậu rời khỏi đây trước bảy giờ, vậy thì hậu quả tự hai người gánh!”

“Tôi… Tôi biết rồi!”

Mã Hoành Lượng nhìn Trương Phong rồi đáp lại một câu.

Dương Uy im lặng không nói gì.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Trương Phong nhìn về phía đám người Vương Hùng và Tiết Vũ Nhu rồi hô lên một tiếng, sau đó xoay người đi ra bên ngoài trường học.

“Trương Phong, anh đứng lại đó cho tôi!”

Trần Văn Văn thấy Trương Phong định đi, vội vàng duỗi tay túm chặt lấy Trương Phong.

“Cô còn chuyện gì nữa sao?”

Trương Phong bình tĩnh nhìn Trần Văn Văn hỏi.

“Trương Phong, anh đừng tưởng rằng có hiệu trưởng chống lưng là có thể muốn làm gì thì làm, tôi nói cho anh biết, người như Dương Uy không phải người để anh có thể đắc tội, tốt nhất là giờ anh mau để Dương Uy đứng lên nhanh đi, nếu không tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời đấy!”

Trần Văn Văn cau mày, kích động hô.

“Hiện tại tôi để cậu ta đứng lên, cậu ta dám đứng không?”

Trương Phong nhìn về phía Trần Văn Văn nói với giọng điệu nghiền ngẫm.

“Anh…”

Trần Văn Văn bị mấy lời của Trương Phong chọc cho tức đến run người, cô ta duỗi tay chỉ thẳng mặt Trương Phong hô: “Trương Phong, anh đừng tưởng rằng tôi không biết tại sao anh làm như vậy, có phải là vì anh không thoải mái khi thấy tôi và Dương Uy ở bên nhau, cho nên mới muốn trả thù Dương Uy đúng không?”

“…”

Trương Phong nhìn Trần Văn Văn trước mặt mình, bất lực mỉm cười, không biết phải nói cái gì mới tốt.

“Trương Phong, tôi nói cho anh biết, sở dĩ lúc trước tôi chia tay anh, chọn đến với Dương Uy không phải là vì Dương Uy cướp tôi từ tay anh, anh biết vì sao tôi lại muốn ở bên Dương Uy không?”

“…”

Trương Phong vẫn im lặng nhìn Trần Văn Văn.

“Bởi vì dưới cái nhìn của tôi, anh chẳng khác gì một tên phế vật, ở bên cạnh anh tôi chẳng thấy một tia hy vọng nào cho tương lai của mình hết, suốt ngày chỉ biết đi giao cơm hộp, tôi chưa từng cảm thấy vui vẻ khi ở bên anh, anh có biết không?”

Trần Văn Văn không hề suy xét cho cảm nhận của Trương Phong, nói với giọng điệu cực kỳ chanh chua.

Mà Trương Phong thì vẫn bình tĩnh nhìn Trần Văn Văn, trong mắt Trương Phong người phụ nữ Trần Văn Văn này thật chẳng khác gì trò hề.

Trương Phong suy nghĩ, nếu Trần Văn Văn biết thân phận thật sự của mình, thì liệu cô ta có còn đủ can đảm để nói ra những lời như vậy nữa hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.