"Cộc cộc cộc..."
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng giày cao gót giẫm xuống mặt đất trước cửa phòng học.
Ngay sau đó, một mùi nước hoa thoang thoảng từ cửa lớp bay vào.
Sau khi mọi người nghe thấy tiếng động, tất cả đều hướng sự chú ý về phía cửa phòng học.
Chỉ nhìn thấy một cô gái thướt tha quyến rũ bước vào từ cửa lớp, gương mặt cô ta trang điểm nhẹ, mái tóc dài đen mượt buông xõa ngang vai, dáng người cao gầy, đầy đặn và hấp dẫn.
Một chiếc váy đen công sở hoàn toàn tôn lên vóc dáng gần như hoàn hảo và đáng tự hào của cô ta.
"Là cô Tần!"
"Cô Tần sao lại đến đây?"
Sau khi các bạn học nhìn thấy Tần Lan đều bắt đầu bàn tán.
Còn Tần Lan thì bước đến bên cạnh Ngụy Đức Hải, cười nhạt nhìn Ngụy Đức Hải, nhẹ giọng nói: "Chủ nhiệm Ngụy, thật ngại quá, chút chuyện vặt vãnh này còn phải phiền anh tự mình đi một chuyến!"
"Không sao, tôi là chủ nhiệm của trường, chuyện này thuộc trách nhiệm của tôi!"
Ngụy Đức Hải quay đầu nhìn người phụ nữ gợi cảm xinh đẹp trước mặt, ánh mắt vô cùng dung tục, không ngừng nhìn chằm chằm bộ ngực đầy đặn của Tần Lan.
Còn Tần Lan đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt rực lửa của Ngụy Đức Hải, nhưng cũng không nói nhiều.
Bởi vì bất cứ ai của Đại học Giang Thành đều biết rằng Ngụy Đức Hải không phải là thứ gì tốt.
Lúc trước khi đi làm, Ngụy Đức Hải còn nhiều lần nói bóng gió với Tần Lan là muốn rủ Tần Lan ra ngoài thuê phòng, nhưng Tần Lan không chịu.
"Mã Hoành Lượng, em vừa nói Trương Phong là kẻ trộm. Em có chứng cứ gì không?"
Tần Lan quay đầu nhìn vị trí của Mã Hoành Lượng, hỏi với giọng điệu lạnh như băng.
Mặc dù sinh viên trong lớp đều nghi ngờ Trương Phong, nhưng Tần Lan vẫn không tin Trương Phong sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Thưa cô, em nhất định sẽ không đổ oan Trương Phong, em có bằng chứng nói như vậy!"
Mã Hoành Lượng tự tin đáp, sau đó nhìn về phía mọi người rồi nói: "Hôm nay lớp chúng ta thu quỹ lớp, ước chừng chỉ có bạn học trong lớp chúng ta mới biết chuyện, cho nên em chắc chắn kẻ trộm là người của lớp chúng ta!"
Sau khi các sinh viên nghe thấy những lời của Mã Hoành Lượng, tất cả đều gật đầu, vì họ cảm thấy những lời của Mã Hoành Lượng khá hợp lý.
Mã Hoành Lượng nhìn thấy các bạn đồng ý với cách nói của mình thì biểu cảm trên khuôn mặt dường như càng thêm đắc ý.
Anh ta tiếp tục phân tích: "Lớp trưởng nói tiền của cậu ấy ở trong cặp của cậu ấy, vả lại trước tiết thể dục vẫn còn, nhưng học thể dục xong về thì lại biến mất, tức là tiền bị mất trong tiết thể dục!"
"..."
Trương Phong nhìn Mã Hoành Lượng mà mặt không chút thay đổi, trong lòng thầm phân tích, theo chỉ số IQ của Mã Hoành Lượng thì tuyệt đối không thể phân tích nhiều thứ như vậy, cho nên những lời này hẳn là là có người sai sử Mã Hoành Lượng.
Vậy thì ai đã hướng dẫn Mã Hoành Lượng?
Câu trả lời rất rõ ràng!
"Vì vậy, dựa vào hai manh mối mà em nói ở trên, em nghĩ người có khả năng lấy trộm tiền trong lớp chúng ta nhất là Trương Phong! Bởi vì Trương Phong là người duy nhất trong lớp chúng ta đã quay lại lớp học trong giờ học thể dục!"
Mã Hoành Lượng trình bày đâu ra đấy như những gì Dương Uy đã dặn anh ta.
Sau khi nghe những lời của Mã Hoành Lượng, các bạn trong lớp đều gật đầu, bởi vì họ cảm thấy những gì Mã Hoành Lượng nói thực sự rất có lý.
Lúc này Tần Lan cũng quay đầu nhìn về phía Trương Phong, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia nghi hoặc, trong lòng thầm thở dài, chẳng lẽ Trương Phong thật sự là kẻ trộm, là cô ta quá tin tưởng Trương Phong sao?
"Cô Tần, chủ nhiệm Ngụy, em cảm thấy hiện tại chúng ta chỉ cần lục soát Trương Phong thì tuyệt đối có thể tìm ra quỹ lớp!"
Vào lúc này, Mã Hoành Lượng tiếp tục lớn tiếng nói.
"Đúng, lục soát Trương Phong này! Trong lúc học thể dục chỉ có Trương Phong trở về!"
"Nhất định là cậu ta trộm tiền! Tên trộm này là Trương Phong!"
Các sinh viên trong lớp cũng bắt đầu hò hét vào lúc này.
"Trương Phong, bây giờ em còn muốn nói gì nữa không?"
Tần Lan do dự một chút, quay đầu nhìn Trương Phong hỏi.
Trương Phong chậm rãi đứng dậy, sau đó bình tĩnh nói: "Những điều Mã Hoành Lượng phân tích vừa rồi thực sự rất có lý, nhưng em nghĩ cậu ta có thể đã quên một điều, đó là, tôi đúng là có quay lại trong giờ học thể dục, nhưng chính Mã Hoành Lượng mới là người người cuối cùng rời khỏi lớp học. Tất cả sinh viên trong lớp chúng ta đều nhìn thấy, hôm nay Mã Hoành Lượng đã đến muộn giờ học thể dục. Có lẽ Mã Hoành Lượng đã lấy trộm tiền và muốn vu oan hãm hại cho tôi thì sao?"
"Đúng vậy, theo như lời nói của Mã Hoành Lượng, thì bản thân cậu ta cũng có rất nhiều nghi vấn!"
"Trương Phong nói đúng, hôm nay quả thật Mã Hoành Lượng đến lớp thể dục muộn!"
Vương Hùng và Nhãn Kính vội vàng hét lên.
Mà khi Mã Hoành Lượng nghe những lời của Trương Phong thì không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Anh ta không những không cảm thấy căng thẳng mà còn bình tĩnh nói lớn với Ngụy Đức Hải: "Chủ nhiệm Ngụy, nếu hiện tại tất cả mọi người đều nghi ngờ em và Trương Phong, vậy không bằng để thầy kết thúc mọi chuyện đi. Thầy chỉ cần lục soát chúng em, xem tiền nằm trên người ai, thế không phải rõ ràng mọi chuyện rồi sao?"
"Đúng, soát người!"
"Soát người!"
Sau khi nghe những lời của Mã Hoành Lượng, các sinh viên trong lớp lại bắt đầu hò hét.
Trương Phong lúc này mới cau mày, trên mặt lộ ra vẻ rất khó hiểu.
Bởi vì anh không thể hiểu tại sao Mã Hoành Lượng cứ đòi soát người, tại sao lại tin rằng anh là kẻ trộm.
"Trương Phong, cậu đồng ý khám người không?"
Tần Lan do dự một chút, nhìn Trương Phong hỏi.
Sau khi Tần Lan nói xong, tất cả sinh viên có mặt đều quay đầu nhìn Trương Phong.
Lúc này, trên mặt Dương Uy cũng lộ ra một nụ cười đắc ý.
Bởi vì nếu Trương Phong từ chối soát người thì có nghĩa là Trương Phong chính là kẻ trộm, nhưng nếu Trương Phong đồng ý soát người, thì cái bẫy của họ sẽ thành công.
Tất cả điều này dường như đang phát triển theo các bước trong trí tưởng tượng của Dương Uy.
Trương Phong bình tĩnh nhìn vị trí của Mã Hoành Lượng, lúc này anh đã mơ hồ cảm thấy trong đó có một chút âm mưu.
Mã Hoành Lượng có thể phân tích rất nhiều thứ, nhưng lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy, có nghĩa là tất cả những điều này đều do người khác lên kế hoạch.
Hơn nữa, Mã Hoành Lượng còn quyết tâm lục đòi soát người anh, điều đó có nghĩa là tiền chắc chắn nằm trong bàn của Trương Phong.
Tất cả đây là một cái bẫy do người khác đặt ra!
Mã Hoành Lượng rời khỏi lớp học cuối cùng, tiếp đó lấy trộm quỹ lớp của Đường Tiểu Mạn và cất vào trong bàn của mình.
Cuối cùng, khi Đường Tiểu Mạn phát hiện ra rằng số tiền bị mất, Mã Hoành Lượng lại đứng ra tố cáo Trương Phong và yêu cầu mọi người soát người Trương Phong.
"Thế nào? Trương Phong, cậu có dám cho mọi người soát người không?"
Mã Hoành Lượng thấy Trương Phong vẫn đứng tại chỗ không nói gì, biểu cảm nghiền ngẫm thì cao giọng hỏi Trương Phong.
"Tôi có gì không dám? Chỉ là hành vi của cậu quá ngu ngốc thôi!"
Trương Phong lạnh lùng nói với Mã Hoành Lượng.