Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 121: Nhặt tiền




Trương Phong đứng ở nơi đó với gương mặt không chút biểu cảm, nhìn Chu Mập không lên tiếng, lúc này anh đang nghĩ cách đối phó với tên này.

Bởi vì bây giờ đám Vương Hùng, Nhãn Kính vẫn còn ở đây, nếu Trương Phong gọi điện trực tiếp cho Tạ Hoa Cường đến đây, ông ta nhất định sẽ tiết lộ thân phận của mình, đến lúc đó rất khó để giải thích cho đám Vương Hùng.

"Hóa ra tên này là thằng nghèo shipper của trường học chúng ta à?"

Ngay lúc này, cô gái nhìn Trương Phong với ánh mắt vô cùng chán ghét, sau đó nhếch miệng nói: "Hôm nay đúng là xui xẻo, vừa ra ngoài đã gặp phải thằng nghèo như vậy rồi. Nghe nói mấy ngày hôm trước tên này còn bị bạn gái của mình cắm sừng nữa đúng không? Các người xem cái bộ dạng nghèo kiết xác của anh ta thì làm sao có cô gái nào thích anh ta được? Loại người này đáng phải độc thân cả đời. Mau xin lỗi tôi đi, tôi còn muốn đi thay đồ..."

Những lời này của cô gái tình cờ bị Tiết Vũ Nhu và Tô Hiểu Huyên nghe thấy.

Họ vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

"Trương Phong này, sao chỗ nào cũng có thể gặp phiền phức thế?"

Mặc dù Tô Hiểu Huyên không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ những gì cô gái nói vừa rồi có thể đoán được, khẳng định là Trương Phong đã đắc tội cô ta rồi.

Còn Tiết Vũ Nhu do dự một lúc rồi giẫm lên đôi giày cao gót trực tiếp đến bên cạnh Trương Phong, lạnh lùng hỏi cô gái: "Vừa rồi cô nói gì Trương Phong?"

"Tôi nói anh ta là một tên nghèo kiết xác thối tha, không cô gái nào thích anh ta, xứng đáng được độc thân đến hết đời!"

Cô gái nhếch môi lạnh lùng đáp.

Sau khi Tiết Vũ Nhu nghe thấy thế thì không mảy may băn khoăn, thẳng thừng giơ tay và tát vào mặt cô gái.

"Bốp!"

Một âm thanh chát chúa vang lên.

Toàn bộ nhà hàng rơi vào khoảng im lặng chết chóc, tất cả mọi người há to mồm, ngây ngốc nhìn cảnh này, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi.

Họ không bao giờ tưởng tượng được rằng Tiết Vũ Nhu lại hung hãn đến thế, thẳng tay tát vào mặt cô gái ấy chỉ vì lời nói của đối phương.

Mà sau khi bạn gái của Chu Mập bị Tiết Vũ Nhu tát một cái thì lập tức đứng hình tại chỗ, lấy tay che mặt.

Bởi vì cô ta không bao giờ nghĩ rằng Tiết Vũ Nhu lại không phân tốt xấu mà tát mình một bạt tai.

Lúc này, đám người Vương Hùng, Trương Phong cũng đang chìm trong sương mù, không ai nghĩ rằng Tiết Vũ Nhu lại trực tiếp động thủ.

Mà đám người Dương Uy, Trần Văn Văn ngồi ở xa xa lại lộ ra vẻ khó hiểu.

Họ thắc mắc tại sao Tiết Vũ Nhu lại muốn ra mặt giúp Trương Phong, bởi vì trước đó khi ở trong quán bar, Trần Văn Văn đã vạch trần thân phận của Trương Phong, theo lý thuyết Tiết Vũ Nhu lẽ ra phải tuyệt giao với Trương Phong mới đúng.

Nhưng bây giờ Tiết Vũ Nhu không chỉ đi ăn với Trương Phong, mà còn chủ động giúp Trương Phong đánh người, điều này khiến mấy người bọn họ rất ngạc nhiên, bởi vì nó quá vô lý.

“Cô gái này rốt cuộc có quan hệ gì với Trương Phong?” Mã Hoành Lượng không khỏi nhẹ giọng cảm thán một câu.

“Có phải Trương Phong đã cua được cô gái này rồi à?” Tôn Lị do dự, nhẹ giọng nói.

"Không thể nào, cô gái này xinh đẹp như vậy, lại mặc toàn đồ hiệu nổi tiếng, làm sao có thể thích thằng nghèo kiết xác Trương Phong cơ chứ? Tuyệt đối không thể!"

Hiện tại Trần Văn Văn không thể chấp nhận được Trương Phong có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như Tiết Vũ Nhu, cho nên lớn tiếng nói với giọng điệu vô cùng kích động.

Sau khi nghe Trần Văn Văn nói, tất cả mọi người đều quay lại nhìn Trần Văn Văn.

Trần Văn Văn liếc mắt nhìn Trương Phong và Tiết Vũ Nhu, trong mắt tràn đầy sự tức giận không cam lòng. Cô ta không thể tin được rằng Tiết Vũ Nhu và Trương Phong đã ở bên nhau.

Nếu Trương Phong và Tiết Vũ Nhu ở bên nhau, điều đó có nghĩa là không phải Trương Phong không xứng với cô ta, mà là cô ta không xứng với Trương Phong!

Bởi vì Trương Phong rời bỏ cô ta rồi vẫn có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp và khí chất hơn mình.

Trần Văn Văn chỉ có thể chấp nhận Trương Phong là một thằng nghèo kiết xác, nhưng không thể chấp nhận sau khi cô ta rời đi, vẫn sẽ có những cô gái thích Trương Phong, và cô gái đó tốt hơn cô ta gấp trăm ngàn lần!

***

"Cô dám đánh tôi?"

Ở phía bên kia, bạn gái của Chu Mập hét lên sau khi phản ứng lại, tiếp đó nhe răng lao về phía vị trí của Tiết Vũ Nhu.

Nhưng cô gái kia đi chưa được hai bước, Chu Mập đã đưa tay tóm lấy cô gái.

"Anh kéo em làm gì? Con nhỏ này động thủ đánh em rồi, anh không thấy sao? Anh mau đánh lại giúp em..."

Cô gái trừng mắt nhìn Chu Mập một cái, hét lên với biểu cảm kích động dị thường.

Lúc này, vẻ mặt Chu Mập lại vô cùng khó coi, cả khuôn mặt nhăn tít lại, chỉ thấy anh ta nhỏ giọng với Tiết Vũ Nhu: "Chị Vũ Nhu, sao chị lại ở đây?"

Sau khi nghe Chu Mập nói xong, mọi người đều trợn tròn mắt, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Không ai nghĩ rằng Chu Mập lại quen biết Tiết Vũ Nhu.

Mà Tiết Vũ Nhu biết cô gái này là bạn gái của Chu Mập nên mới lựa chọn trực tiếp động thủ đánh người!

Cô gái bên cạnh Chu Mập cũng mang biểu cảm vô cùng khó hiểu. Cô ta không ngờ Chu Mập lại biết cô gái này!

"Nhóc Mập, có vẻ gần đây cậu lăn lộn ở trường đại học Giang Thành rất tốt nhỉ?"

Tiết Vũ Nhu nhìn Chu Mập cười khẩy một tiếng.

"Vẫn... vẫn được ạ..."

Chu Mập lắp bắp đáp lại.

"Vậy cậu có muốn tôi đi tìm chú Chu, trò chuyện về biểu hiện gần đây của cậu ở trường đại học Giang Thành với chú ấy không? Mấy ngày trước bố cậu còn đến nhà tôi ăn tối..." Tiết Vũ Nhu nhìn Chu Mập và nói tiếp.

"Không cần, chị Vũ Nhu, không cần!"

Sau khi Chu Mập nghe thấy lời nói của Tiết Vũ Nhu thì vẻ mặt tức khắc thay đổi liên tục, vội vàng hét lên.

Bố của Chu Mập và bố của Tiết Vũ Nhu vừa là bạn học vừa là đồng đội, mối quan hệ của họ rất bền chặt, Chu Mập và Tiết Vũ Nhu đã biết nhau từ khi còn nhỏ.

Đó là lý do tại sao Chu Mập rất sợ Tiết Vũ Nhu, bởi vì chỉ cần Tiết Vũ Nhu chạy đến chỗ bố mình tùy ý nói chút gì đó, vậy Chu Mập nhất định sẽ tiêu đời.

"Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"

Tiết Vũ Nhu nhìn Chu Mập và hỏi.

"Vừa rồi... vừa rồi..."

Chu Mập nhìn Tiết Vũ Nhu, do dự một hồi rồi nhỏ giọng nói: "Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, bạn gái của em vô tình đụng phải Trương Phong, làm đổ bát đĩa trên tay Trương Phong. Bây giờ đã giải thích rõ ràng rồi. Chị Vũ Nhu, chị và Trương Phong là bạn thì chị cứ đi ăn đi, em sẽ không quấy rầy chị..."

Lúc này, Chu Mập dường như đã thay đổi thành một người khác, đáp lời bằng giọng điệu cực kỳ hèn mọn.

Nói xong lời này, Chu Mập trực tiếp kéo bạn gái mình muốn rời khỏi đây.

"Đợi một chút!"

Tiết Vũ Nhu vô cảm gọi.

"Chị Vũ Nhu, chị còn việc gì sao?"

Chu Mập quay lại nhìn Tiết Vũ Nhu, lo lắng hỏi.

"Tôi không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Trương Phong làm bẩn quần áo của bạn gái cậu, chúng tôi sẽ bồi thường tiền mua quần áo!"

Sau khi Tiết Vũ Nhu nói xong, cô ta lấy ra một xấp tiền giấy từ trong túi xách của mình rồi ném nó vào mặt cô gái.

"Sột soạt!"

Một xấp tiền giấy lớn tát vào mặt cô gái rồi bay lên trong gió khiến những người có mặt tại đây chết lặng.

Ngay cả đám người Trần Văn Văn, Dương Uy cũng không bao giờ nghĩ rằng Tiết Vũ Nhu lại giàu có đến vậy, vừa ra tay là tiền bay đầy trời.

Một xấp tiền giấy lớn này có ít nhất hai ba chục triệu. Một sinh viên có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy quả thật có phần khiến người ta giật mình.

Rốt cuộc, một sinh viên bình thường tại Đại học Giang Thành chỉ có tối đa sáu, bảy triệu sinh hoạt phí một tháng mà thôi.

Lúc này, Tiết Vũ Nhu lại dứt khoát ném ra hai ba chục triệu mà mày chẳng hề nhíu, đây mới là quý cô giàu có xinh đẹp chân chính này!

Cô gái bên cạnh Chu Mập nhìn chằm chằm Tiết Vũ Nhu với ánh mắt cực kỳ phức tạp. Cô ta biết những gì Tiết Vũ Nhu đang làm là đang làm nhục cô ta.

"Cô nhìn tôi làm gì? Sao không nhanh chóng nhặt tiền lên?"

Tiết Vũ Nhu lớn tiếng nói với cô gái bằng giọng điệu lạnh như băng.

"Tôi…"

Cô gái mở miệng định nói chuyện.

Chu Mập vội vàng che miệng cô ta lại, cúi người nhặt xấp tiền giấy trên mặt đất rồi lôi cô gái rời đi.

"Tôi cho các người đi rồi sao?"

Tiết Vũ Nhu lại lên tiếng sau khi thấy Chu Mập muốn kéo cô gái đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.