Bên kia.
Đám người Trương Phong, Vương Hùng ngồi ở trước bàn ăn, đợi mấy phút.
Nhân viên phục vụ trong nhà bếp đột nhiên gọi với ra: "Mấy cậu bên kia, đồ ăn của cậu làm xong rồi, phiền đến giúp bê một tay!"
Nhà hàng Tây Felix tuy là nhà ăn tốt nhất đại học Giang Thành nhưng vì trong trường học tương đối nhiều con ông cháu cha, cho nên nhân viên phục vụ trong nhà hàng bận tối mày tối mặt, những lúc cao điểm dùng cơm đều là học sinh tự mình đến lấy đồ ăn.
Mấy người Trương Phong Vương Hùng nghe nhân viên phục vụ nói vậy, vội vàng đứng dậy đi đến chỗ lấy cơm.
"Không nghĩ tới nhà hàng Tây Felix lại giống như căn tin của chúng ta, cần phải tự mình đến lấy cơm!"
Vương Hùng cũng là lần đầu tiên tới chỗ như thế này, tiện tay bưng đồ ăn xong thì cười hề hề nói.
"Đúng thế, tôi còn là lần đầu tiên tới nơi này ăn cơm đó, cũng không biết đồ ăn nơi này có ngon không!" Nhãn Kính phụ họa một câu.
"Nếu hai người các cậu thích, sau này tôi có thể thường xuyên dẫn các cậu tới nơi này ăn!"
Trương Phong nghe xong cuộc nói chuyện của Vương Hùng và Nhãn Kính, nhẹ giọng nói.
"Thường xuyên tới ăn?"
Vương Hùng nhìn Trương Phong không nhịn được sửng sốt một phen, sau đó cau mày nói: "Phong Tử, hôm nay bữa cơm này của chúng ta phải hết mấy triệu đó, nếu sau này thường xuyên đến ăn, có khi còn chưa ăn được hai bữa thì cậu đã phá sản rồi..."
"Ha ha..."
Trương Phong cười mà không nói gì.
Vương Hùng và Nhãn Kính bưng đồ ăn rời đi, khu đồ ăn còn lại món canh cá Marseilles, Trương Phong trực tiếp bưng canh cá lên, sau đó xoay người đi về vị trí của bọn họ.
Nhưng không đợi Trương Phong đi được mấy bước, một bóng người đột nhiên vọt tới.
"A!"
Theo đó là một tiếng thét chói tai.
Một nữ sinh mặc váy siêu ngắn bởi vì sốt ruột, căn bản không chú ý tới Trương Phong, cho nên trực tiếp va phải Trương Phong.
Canh cá Marseilles trong tay Trương Phong trực tiệp bị hất nghiêng, đổ đầy lên váy nữ sinh.
"Bảo bối, em không sao chứ?"
Một tên mập dáng người thấp bé nghe thấy tiếng hét của nữ sinh thì vội vàng chạy tới từ phía sau, vẻ mặt kích động nhìn về phía nữ sinh hỏi.
"Ông xã, vừa rồi tên khốn này cố ý va vào người em, lại còn làm bẩn váy em nữa!"
Nữ sinh thấy váy mình bị canh cá làm bẩn, vẻ mặt tủi thân nói.
"..."
Tên mập mạp nghe được những lời này của nữ sinh, nhất thời mặt mày âm trầm.
Sau đó cậu ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Phong trước mặt, ánh mắt lạnh lùng nói: "Thì ra là thằng nhóc cậu!"
Mà lúc này, Trương Phong cũng cẩn thận đánh giá nam sinh trước mặt, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ.
Bởi vì Trương Phong phát hiện nam sinh này chính là bạn trung học của anh, tên Chu Chí Lương, nhưng vì ngoại hình có hơi béo, cho nên tất cả mọi người đều thích gọi anh ta là Chu Mập.
Nhà Chu Mập làm về bất động sản, lúc lên trung học điều kiện gia đình cũng không tệ, thường xuyên ỷ vào trong nhà mình có tiền mà làm xằng làm bậy, bình thường cũng không thiếu lần sỉ nhục Trương Phong.
Vài năm gần đây, công việc kinh doanh trong nhà Chu Mập phất lên theo nhu cầu của thị trường, dựa vào bất động sản buôn bán lời không ít tiền, mà tính cách Chu Mập cũng càng thêm hung hăng ương ngạnh.
"Ôi chao, tôi còn tưởng là ai? Thì ra là Trương Phong cậu à!"
Vừa rồi Chu Mập còn đang mải lo lắng nếu bạn gái mình đắc tội với con ông cháu cha ở đại học Giang Thành, vậy thì mình có hơi khó xử rồi.
Dù sao đại học Giang Thành là nơi tàng long ngọa hổ, mặc dù nhà Chu Mập có chút tiền bạc, nhưng không có nghĩa là ai anh ta cũng có thể đắc tội được.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy Trương Phong, thấp thỏm trong lòng nháy mắt biến mất, anh ta tiến lên hai bước nhìn Trương Phong nói: "Trương Phong, hiện tại cậu làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng Felix đúng không?"
"Tôi tới nơi này ăn cơm!"
Trương Phong bình tĩnh đáp lại một câu.
"Cậu tới nơi này ăn cơm?"
Chu Mập nhìn Trương Phong không nhịn được cười khẩy một tiếng, sau đó giọng điệu trở nên khinh thường: "Dựa vào tên nghèo hèn như cậu mà cũng có tiền tới nơi này ăn cơm sao? Cậu có biết ăn một bữa cơm ở trong này tốn bao nhiêu tiền không, đủ tiền cho cậu ăn vô số bữa ở căn tin đó?"
Trương Phong nghe thấy lời này của Chu Mập, cực kỳ chán ghét liếc anh ta một cái.
Bởi vì lúc này đám người Vương Hùng đang ở đây, cho nên Trương Phong không muốn tiếp tục nói lời vô nghĩa với anh ta, vì thế anh nói: "Vừa rồi là bạn gái cậu va vào tôi, hơn nữa còn làm hỏng đồ ăn của tôi, tôi nể tình hai ta là bạn học cũ cho nên không so đo tính toán chuyện này với cậu!"
"Anh nói bậy, vừa rồi rõ ràng là anh đụng vào tôi, lại còn hất đầy đồ ăn lên váy tôi!"
Nữ sinh bên người Chu Mập nghe thấy Trương Phong nói vậy, vội vàng hô lên.
Trương Phong không thèm để ý đến cô ta, bước chân muốn rời đi.
Chu Mập đột nhiên giơ tay ngăn cản Trương Phong, sau đó cười lạnh nói: "Trương Phong, hiện tại không phải vấn đề cậu có muốn so đo chuyện này với tôi hay không, mà là cậu làm bẩn váy của bảo bối nhà tôi, có phải cậu nên giải thích với tôi một tiếng không?"
Mà cách đó không xa đám người Dương Uy Trần Văn Văn lại đang híp mắt nhìn về phía Trương Phong, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, mấy người bọn họ chỉ mong sao thấy Trương Phong bị xấu mặt.
Trần Văn Văn vốn định đến vạch trần Trương Phong trước mặt mọi người, nhưng sau khi suy xét đến kế hoạch của bọn họ, cô ta không đến bứt dây động rừng nữa.
Nhưng mà hiện tại đột nhiên nhảy ra một tên Chu Mập, vừa lúc có thể để bọn họ xem náo nhiệt.
Mà hai người Vương Hùng và Nhãn Kính cũng chú ý tới tình huống bên này.
"Này cậu kia cậu có nói lý không hả? Vừa rồi rõ ràng là bạn gái cậu va vào người Trương Phong, chúng tôi không bắt các cậu bồi thường đã là may rồi, vậy mà cậu còn muốn Trương phong giải thích với các cậu sao?"
Vương Hùng đi tới, vẻ mặt kích động nhìn Chu Mập nói.
"Cậu là cái thứ gì hả? Cậu có chứng cứ chứng minh là bạn gái tôi va phải Trương Phong không?"
Chu Mập cố tình gây sự đáp lại một câu.
Vương Hùng nghe được những lời này của Chu Mập, không nhịn được sửng sốt một phen, bởi vì hiện tại anh ta quả thật không có chứng cứ có thể chứng minh là bạn gái Chu Mập đụng vào Trương Phong.
Hơn nữa vừa rồi anh ta đi trước, cho nên anh ta cũng không thấy Trương Phong va chạm với nữ sinh này thế nào.
"Hiện tại cậu muốn thế nào?"
Trương Phong nhìn Chu Mập hỏi.
"Cậu làm bẩn váy của bảo bối nhà tôi, tôi nể tình hai ta từng là bạn học nên cho cậu hai con đường, một là đền tiền, hai chính là quỳ xuống nói xin lỗi bảo bối của tôi, tự cậu chọn đi!" Giọng điệu của Chu Mập vô cùng cuồng vọng.
"Quỳ xuống nói lời xin lỗi?"
Trương Phong nghe thế, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ quái dị.
"Cậu muốn bao nhiêu tiền?"
Lần này Vương Hùng không muốn quậy lớn chuyện, do dự một hồi nhìn Chu Mập hỏi.
"Chiếc váy này của tôi mua mất sáu triệu!"
Nữ sinh nghe thấy lời Vương Hùng nói thì, chu miệng nũng nịu báo giá.
Vương Hùng và Nhãn Kính nghe đến con số này, nhất thời sửng sốt tại chỗ, vẻ mặt chấn động.
Bởi vì bọn họ tuyệt đối không ngờ, váy của nữ sinh này sẽ đắt như vậy!
Sáu triệu đồng, hiện tại Vương Hùng căn bản không móc đâu ra được nhiều tiền như vậy.
Cách đó không xa đám người Dương Uy Trần Văn Văn thấy một màn này, trên mặt nhất thời cười như hoa nở.
Bởi vì ở trong ấn tượng của bọn họ, Trương Phong căn bản không có khả năng lấy ra con số sáu triệu đồng này, cho nên sau cùng Trương Phong chắc chắn sẽ lựa chọn quỳ xuống xin lỗi.
"Trương Phong, tôi biết cậu là kẻ nghèo hèn, bình thường ở trong trường học đều dựa vào việc đi ship đồ ăn ngoài mà kiếm sống, cho nên tôi thấy cậu vẫn đừng nên bồi thường tiền thì hơn, trực tiếp quỳ xuống nói lời xin lỗi bạn gái tôi là xong việc!"
Chu Mập thấy Vương Hùng và Nhãn Kính lộ ra vẻ khó xử, anh ta khinh thường nhìn về phía Trương Phong nói.