"Hiểu Huyên, nhà hàng Tây Felix rất đắt, cậu xem..."
Vương Hùng há miệng muốn khuyên bảo Tô Hiểu Huyên.
Nhưng đúng lúc này, Trương Phong lại đột nhiên mở miệng nói: "Được thôi, cô đã muốn đến nhà hàng Tây Felix, vậy thì đi thôi!"
Hai người Nhãn Kính và Vương Hùng nghe được những lời này của Trương Phong trực tiếp quay đầu nhìn về phía anh, trên mặt là vẻ khó hiểu.
Bởi vì bọn họ thật không ngờ, Trương Phong sẽ thật sự đồng ý.
Mà sở dĩ Trương Phong đồng ý với yêu cầu này của Tô Hiểu Huyên, cũng không phải là vì sợ Tô Hiểu Huyên, mà là vì đám người Vương Hùng và Nhãn Kính.
Dù sao hiện tại Trương Phong cũng kế thừa khối tài sản khổng lồ, căn bản không để ý đến chút tiền cơm ấy.
Trong ba năm học đại học này, Vương Hùng và Nhãn Kính vẫn luôn yên lặng giúp Trương Phong, cho nên đúng lúc Trương Phong có thể mượn cơ hội này, mời bọn họ ăn bữa ngon.
"Trương Phong, cậu chắc chắn muốn đến nhà hàng Tây Felix chứ?"
Vương Hùng nhìn Trương Phong hỏi.
"Ừ!"
Trương Phong khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp xoay người đi vào trong trường học.
Tiết Vũ Nhu bước nhanh đến bên người Trương Phong, chủ động nói chuyện với anh.
Nhìn thấy hành động khác thường như vậy của Tiết Vũ Nhu, Tô Hiểu Huyên, Vương Hùng cùng Nhãn Kính đều rất hoang mang, bọn họ không nghĩ ra rốt cuộc điều gì đã khiến Tiết Vũ Nhu nhiệt tình với Trương Phong đến thế.
Tuy trong đại học Giang Thành người đẹp như mây, nhưng người đẹp đẳng cấp giống Tiết Vũ Nhu thì vẫn rất hiếm thấy.
Trong ấn tượng của Trương Phong, Tiết Vũ Nhu coi như là người đẹp số một số hai mà anh biết, hơi kém Lâm Phủ Nhi một chút, nhưng chẳng thua gì Mễ Na.
Còn về tư sắc như của hai nữ sinh Trần Văn Văn và Diệp Mị, nếu so với Tiết Vũ Nhu, quả thực không chịu nổi một kích.
Cho nên lúc Tiết Vũ Nhu xuất hiện tại đại học Giang Thành, nhất thời dẫn tới ánh mắt của vô số người.
Nhưng khi các sinh viên thấy Tiết Vũ Nhu chủ động nói chuyện với Trương Phong, bọn họ thi nhau lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ không rõ một nữ sinh xinh đẹp như vậy, làm sao có thể ở cùng một kẻ nghèo hèn chuyên đi giao đồ ăn ngoài, hơn nữa nhìn qua thái độ của Tiết Vũ Nhu đối với Trương Phong còn rất nhiệt tình.
Mấy phút đồng hồ sau, Trương Phong cùng đám người tới nhà hàng Tây Felix.
Sau khi tiến vào nhà hàng Tây Felix, mọi người có thể cảm nhận được sự trang hoàng ở chỗ này, rõ ràng khí phái hơn ở căn tin rất nhiều.
Nếu không phải là con ông cháu cha thật sự, căn bản không có khả năng tới chỗ như thế này ăn cơm.
Những sinh viên trong nhà ăn, trên người bọn họ đa số đều rực rỡ lấp lánh, dùng toàn đồ hiệu.
Mà lúc này, Trương Phong mặc quần áo vỉa hè, rõ ràng không hợp với nơi này.
Ngay lúc đám người Trương Phong đi vào nhà ăn, mấy người đang ngồi ăn cơm trong góc không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt tới trên người anh.
"Đây không phải là nữ sinh ngày đó gặp trong quán bar sao? Sao cô ấy lại cùng Trương Phong tới nơi này ăn cơm?"
Diệp Mị nhìn thấy Tiết Vũ Nhu bên cạnh Trương Phong, không nhịn được nhẹ giọng nói thầm một câu.
"Trương Phong sao có thể có tiền tới chỗ này ăn cơm? Hơn nữa nữ sinh kia bị làm sao vậy ra? Sao cô ta lại đi cùng Trương Phong?"
Trần Văn Văn thấy Tiết Vũ Nhu chủ động nói chuyện với Trương Phong, trong mắt không khỏi hiện lên một chút ghen tị.
Hiện tại cô ta căn bản không có cách nào chấp nhận Trương Phong nhanh chóng có thể tìm được một cô bạn gái mới, cũng không thể chấp nhận bạn gái mới của Trương Phong còn xinh đẹp hơn cả mình.
Cô ta chỉ mong sao sau khi Trương Phong bị mình vứt bỏ sẽ sống cuộc sống không tốt, như vậy mới có thể chứng minh lúc trước mình rời đi là đúng!
Nhưng khiến cho Trần Văn Văn không ngờ chính là, Trương Phong chẳng những không sống khổ sở mà ngược lại còn càng sống lại càng tốt!
"Trương Phong có tiền tới nơi này ăn cơm, vậy chứng minh kẻ trộm trong trường chúng ta chắc chắn là Trương Phong, mà nữ sinh kia có lẽ là Trương Phong dùng tiền lừa tới!" Dương Uy híp mắt nhẹ giọng nói.
"Tên khốn này, hiện tại em muốn đến vạch trần anh ta!"
Nghe thấy thế, Trần Văn Văn trực tiếp đứng dậy đi về phía Trương Phong.
Dương Uy thấy Trần Văn Văn chuẩn bị đi vạch trần Trương Phong thì vội vàng giơ tay túm chặt Trần Văn Văn, sau đó mặt không cảm xúc nói: "Em đi làm gì?"
"Cái tên Trương Phong này chắc chắn đang lấy trộm tiền để đi lừa người, mời người khác đến nơi đây ăn cơm, em muốn vạch trần anh ta trước mặt mọi người!"
Trần Văn Văn cắn răng bạc thấp giọng đáp lại một câu.
"Em kích động như vậy để làm gì? Hiện tại em đi vạch trần anh ta, em có chứng cứ sao?"
Dương Uy bất đắc dĩ nói.
"Đúng vậy, Văn Văn, hiện tại chúng ta đã gài bẫy xong, buổi chiều lớp trưởng sẽ phát hiện ra tiền của mình bị mất, đến lúc đó chúng ta đứng ra làm chứng, vật chứng cũng lấy được, vạch trần Trương Phong trước mặt bạn học cả lớp không được sao? Hiện tại nếu cậu đến vạch trần Trương Phong, chỉ biết bứt dây động rừng!" Tôn Lị vội vàng khuyên nhủ.
"..."
Trần Văn Văn nghe thấy lời Tôn Lị xong, trực tiếp sửng sốt một hồi, sau đó bèn ngồi trở lại chỗ.
"Em không cần phải vội, Trương Phong sẽ nhanh chóng bị đánh về nguyên hình thôi, đến lúc đó anh muốn để cho tất cả mọi người biết, Trương Phong thật ra là một tên trộm, trường học sẽ nhanh chóng đuổi cậu ta!"
Dương Uy cười hề hề nói với Trần Văn Văn.
Trần Văn Văn chỉ quay đầu nhìn về phía Trương Phong, ánh mắt lạnh như băng, nói: "Trương Phong, để tôi xem anh còn có thể giả vờ được bao lâu? Sau hôm nay, anh sẽ không còn là sinh viên của đại học Giang Thành nữa..."
Dương Uy do dự một hồi, lén cầm điện thoại chụp ảnh Trương Phong, sau đó tiếp tục giả vờ như cúi đầu ăn cơm.
...
Bên kia.
Trương Phong vừa đi vào nhà ăn, thật ra cũng có chú ý tới đám người Trần Văn Văn Dương Uy.
Nhưng khiến cho Trương Phong cảm thấy bất ngờ chính là, đám người Trần Văn Văn thấy anh nhưng lại không chủ động đến gây chuyện.
Trương Phong cho rằng trải qua bài học lần trước mấy người Trần Văn Văn chắc đã nhớ lâu, cho nên mới không dám tới gây chuyện với mình.
Mà Trương Phong cũng không quá quan tâm đến bọn họ, chỉ tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng nhìn thấy đám người Trương Phong ngồi xuống thì vội vàng cầm thực đơn đi tới.
Nhưng sau khi thấy được vẻ nghèo kiết xác của Trương Phong thì trực tiếp coi như không thấy anh.
Cô ta cho rằng Trương Phong có thể tới chỗ này ăn cơm, chắc chắn là vì theo bạn học tới xin cơm, cho nên cô ta trực tiếp đưa đơn đưa tới trước mặt Tiết Vũ Nhu, sau đó cười khanh khách nói: "Người đẹp, cô định gọi món gì?"
"Tôi ăn cái gì cũng được, vẫn nên để cho Trương Phong gọi đi!"
Tiết Vũ Nhu nhận thực đơn xong trực tiếp đưa tới trước mặt Trương Phong.
Người phục vụ nhìn thấy hành động này của Tiết Vũ Nhu, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ khó hiểu.
"Loại dế nhũi như Trương Phong chắc chắn là lần đầu tiên tới nhà hàng Tây ăn cơm, anh ta làm sao có thể biết gọi món? Vẫn nên để tôi dọi đi!"
Tô Hiểu Huyên hô một tiếng, sau đó trực tiếp cướp thực đơn trong tay Tiết Vũ Nhu, bắt đầu gọi thức ăn.
"Tạm thời cho tôi một suất cá Marseilles, mộ con tôm hùm Paris, còn có súp Rossone của Pháp..."
Tô Hiểu Huyên biết hôm nay là Trương Phong mời khách, cho nên không chút khách khí gọi món, cái miệng nhỏ mấp máy liên tục, chẳng mấy chốc đã gọi bảy tám món ăn.
Mà Vương Hùng và Nhãn Kính sau khi nghe thấy mấy món Tô Hiểu Huyên gọi, vẻ mặt không khỏi trở nên khó coi.
Phải biết rằng giá cả của nhà hàng này không hề rẻ, Tô Hiểu Huyên tùy tiện chọn vào món đã gần 3 triệu rồi!
Vương Hùng cùng Nhãn Kính đều đang lo lắng không biết Trương Phong có tiền thanh toán hay không.
Nhưng lúc này vẻ mặt Trương Phong lại vô cùng bình tĩnh.
"Lại cho tôi thêm một suất gan ngỗng kiểu Pháp nữa..."
Tô Hiểu Huyên có vẻ không có ý dừng lại.
"Ừm... Hiểu Huyên, chắc đủ rồi đó, chúng ta chỉ có năm người, cậu gọi nhiều như vậy chúng ta ăn không hết đâu.”
Vương Hùng thật sự không nhìn được nữa, vội nhẹ giọng khuyên Tô Hiểu Huyên một câu.
Mà Tô Hiểu Huyên sau khi nhìn thực đơn do dự một hồi, nhẹ giọng nói: "Tôi còn chưa gọi trứng cá muối mà..."
"Cậu gọi nhiều như vậy, cậu ăn được không?"
Nhãn Kính có chút khó chịu nhìn Tô Hiểu Huyên hỏi.
"Sao tôi lại không ăn hết được?"
Tô Hiểu Huyên rất không phục đáp lại một câu.
"Nếu cô ta ăn được, vậy thì để cho cô ta gọi đi!"
Ngay lúc này, Trương Phong đột nhiên mở miệng lên tiếng.