Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 114: Bẫy đã hoàn thành




Cùng lúc đó, trong lớp học.

Đám người Dương Uy, Trần Văn Văn, Diệp Mị, Mã Hoành Lượng vẫn ngồi yên tại chỗ tám chuyện, mãi mà vẫn chưa chịu rời khỏi phòng.

Mấy phút sau, khi sinh viên trong lớp đã đi gần hết, chỉ còn lại một mình Đường Tiểu Mạn vẫn còn ngồi ở đó, trên mặt hiện rõ biểu cảm rất chi là rối rắm.

Bởi vì lúc này, trong túi xách của cô ấy có phí đoàn quỹ lớp vừa thu từ các bạn, cô ấy đang suy nghĩ xem có nên mang quỹ lớp theo không.

Đám Dương Uy biết rất rõ nêu bây giờ Đường Tiểu Mạn mang quỹ lớp đi, vậy thì kế hoạch của họ sẽ ngâm nước nóng mất.

Thế nên Dương Uy trực tiếp quay đầu, nháy mắt ra hiệu với ba người Trần Văn Văn, Diệp Mị và Tôn Lị.

Trần Văn Văn tức khắc hiểu ý, vội đứng dậy bước tới bên cạnh Đường Tiểu Mạn, bật cười khanh khách nói: “Lớp trưởng, sao cậu vẫn chưa đi vậy? Bọn mình cùng tới lớp thể dục đi!”

“Tớ…”

Đường Tiểu Mạn há miệng định nói gì đó, Tôn Lị lập tức bước tới, trực tiếp ôm lấy cánh tay Đường Tiểu Mạn, giọng điệu gấp gáp: “Lớp trưởng, cậu còn rề rà ở đây làm gì thế? Nếu không mau mau qua đó thì sẽ bị trễ học mất! Tính cách giáo viên thể dục không tốt lắm, nếu đi muộn chắc chắn sẽ bị mắng đó…”

Dứt lời, hai người Trần Văn Văn và Tôn Lị lập tức kéo Đường Tiểu Mạn ra khỏi lớp học.

Sau một hồi do dự, Dương Uy cũng đi theo mấy cô gái bước ra khỏi phòng.

Chờ đám người Đường Tiểu Mạn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại đúng một mình Mã Hoành Lượng.

Đại học Giang Thành, sân thể dục ở khu đông.

Toàn thể sinh viên ngành tài chính đã có mặt đông đủ, hơn nữa cũng đã tập hợp thành đội ngũ hình vuông xong xuôi, chỉ duy nhất Mã Hoành Lượng là mãi vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.

“Lớp phó thể dục của lớp này đâu?”

Lúc này, một gã đàn ông trung niên cao lớn thô kệch còn bị hói bước tới trước mặt mọi người hỏi một câu, mặt mày rõ là khó chịu.

“Thưa thầy, Mã Hoành Lượng đang đi vệ sinh, sẽ trở về ngay ạ!”

Nghe vậy, Dương Uy vội vàng gân giọng, lớn tiếng trả lời.

“Đúng là không ra thể thống gì, thân là lớp phó thể dục mà lại đi muộn tiết thể dục hả?”

giáo viên thể dục cau mày, trên mặt tỏ vẻ không vui.

“Thưa thầy!”

Đúng lúc này, Mã Hoành Lượng vừa thở hổn hển vừa chạy vội từ tòa nhà dạy học tới.

“Em làm gì thế hả, tiết thể dục mà cũng đi muộn? Rốt cuộc em làm cái chức lớp phó thể dục này kiểu gì thế?”

Giáo viên thể dục trợn trừng mắt, tức giận mắng Mã Hoành Lượng một trận. Sau khi nghe thấy lời này của thầy thể dục, sinh viên trong lớp ai ai cũng để lộ biểu cảm hả hê.

Ngày thường, Mã Hoành Lượng hay ỷ bản thân là lớp phó thể dục mà bắt nạt các bạn trong lớp, đặc biệt là mấy người không thích nghe theo anh ta.

Giờ thấy Mã Hoành Lượng gặp báo ứng, trong lòng bọn họ tất nhiên là vô cùng vui vẻ rồi.

“Ha ha, không ngờ cậu ta cũng có ngày hôm nay!”

Vương Hùng nhìn chằm chằm Mã Hoành Lượng, nhỏ giọng mắng một câu.

“Thưa thầy, nãy em thấy hơi mắc tiểu nên mới đi vệ sinh ạ.”

Mã Hoành Lượng bày ra dáng vẻ khúm núm, nhỏ giọng giải thích.

“Đừng nói nhảm nữa, mau mau điểm danh đi!”

Giáo viên thể dục ném sổ điểm danh cho Mã Hoành Lượng, sau đó tự mình tìm một nơi mát mẻ ngồi xuống, lôi di động ra chơi.

Còn Mã Hoành Lượng cũng bắt đầu điểm danh.

Sau khi điểm danh xong, Mã Hoành Lượng quay đầu nói với giáo viên thể dục: “Thầy ơi, mọi người đã tập hợp đông đủ rồi, hôm nay chúng ta kiểm tra thể lực đúng không ạ?”

“Không phải tiết trước tôi đã nói với em rồi sao? Trước tiên mọi người chạy một vòng quanh sân thể dục đã, sau đó nữ có thể tự do hoạt động, còn nam sẽ đá bóng, cuối tiết mới kiểm tra thể lực, đầu óc em có phải bị úng nước rồi không? Có mấy chuyện cỏn con này thôi mà cũng không nhớ được!” Giọng giáo viên thể dục trở nên nóng nảy, mắng anh ta một tràng.

“Dạ… thầy ơi, em quên mang bóng tới rồi…” Mã Hoành Lượng giả vờ không biết phải làm sao, bất lực hỏi nhỏ.

“Vậy em còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau chạy đi lấy bóng về đây!”

Lúc này giáo viên thể dục đã tức sắp chết rồi, ngày thường Mã Hoành Lượng đây có phạm phải sai lầm căn bản thế này, nhưng hôm nay chẳng biết anh ta bị gì nữa, lúc đầu thì đi học muộn, giờ còn quên mang bóng tới.

Nghe thấy câu này của thầy thể dục, Mã Hoành Lượng không kiềm được mà thầm cười trộm trong lòng.

Thật ra anh ta biết hôm nay mình phải mang gì tới lớp, nhưng lại cố tình không mang theo, bởi vì có như vậy thì anh ta mới có thể quang minh chính đại sai Trương Phong về lớp học lấy đồ.

Dựa theo tính cách ngu si đần độn của Mã Hoành Lượng, chắc chắn không bao giờ nghĩ ra được kế hoạch tỉ mỉ như vậy, tất cả đều là kiến nghị của Dương Uy hết.

Lần này Mã Hoành Lượng thật sự phục Dương Uy sát đất.

“Trương Phong, cậu nhanh về lớp học lấy bóng tới đây đi, nhưng người khác bắt đầu kiểm tra thể lực!” Mã Hoành Lượng lớn giọng nói với Trương Phong.

“Mã Hoành Lượng, rõ ràng là cậu quên mang, dựa vào đâu mà bắt Trương Phong đi lấy chứ?”

Vương Hùng cảm thấy Mã Hoành Lượng đang cố tình gây khó dễ cho Trương Phong nên mới đáp trả, tỏ ý không phục.

“Đúng vậy, lớp học cách sân thể dục xa như thế, tại sao chỉ để một mình Trương Phong đi chứ?” Nhãn Kính cũng xen miệng vào nói giúp.

“Tôi là lớp phó thể dục, tôi bảo ai đi thì người đó phải đi, đây là quyền của tôi! Hơn nữa tôi còn phải ở đây giám sát mọi người kiểm tra thể lực, thành tích môn thể dục của Trương Phong trước giờ rất tốt, tôi sai cậu ta đi thì có sao đâu?” Mã Hoành Lượng trợn mắt ngụy biện.

“Một mình Trương Phong chắc không cầm nổi nhiều bóng như vậy đâu, hay là để tớ về lớp với cậu ấy đi!”

Đúng lúc này, Đường Tiểu Mạn bỗng mở miệng nói chuyện.

Sau khi nghe Đường Tiểu Mạn nói như vậy, cả người Mã Hoành Lượng tức khắc đờ ra.

Nếu Đường Tiểu Mạn và Trương Phong cùng nhau trở về lớp, vậy kế hoạch của bọn họ khả năng cao sẽ bị lộ tẩy mất.

Lúc này, trên mặt đám người Dương Uy và Trần Văn Văn cũng thoáng hiện vẻ khác thường.

“Lớp trưởng, buổi kiểm tra thể lực hôm nay rất quan trọng, cậu đừng có đi, dù sao cũng đâu có bao nhiêu quả đâu!”

Mã Hoành Lượng lưỡng lự một hồi, rồi bật cười nói với Đường Tiểu Mạn.

“Nhưng mà…”

Đường Tiểu Mạn há miệng, định nói thêm gì đó.

“Không sao, mấy quả bóng mà thôi, một mình tớ ôm xuể mà, để tớ đi là được rồi!”

Lúc này, Trương Phong đột nhiên đứng dậy, mặt không đổi sắc nói một câu.

Nhóm Mã Hoành Lượng và Dương Uy nghe Trương Phong nói vậy thì trên mặt tức khắc hiện lên nụ cười đắc ý.

Vốn bọn họ còn cảm thấy lần này sẽ gặp phiền phức lớn rồi, ai ngờ đâu Trương Phong lại chủ động đứng dậy, nói bản thân có thể về lớp một mình, vậy thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều rồi.

“Được, Trương Phong, cậu nhanh về lớp lấy đồ đi, đi mau về mau!”

Mã Hoành Lượng nói với Trương Phong.

Trương Phong không hề hay biết rằng đây chính là cái bẫy mà đám người Mã Hoành Lượng đã đặt sẵn cho anh, nên anh không hề do dự, trực tiếp nhấc chân đi về phía lớp học.

Mười phút sau, Trương Phong xách theo sọt đựng bóng, quay về lại sân thể dục.

Lúc này, các bạn cùng lớp đều đã kiểm tra thể lực xong xuôi.

Hai người Vương Hùng và Nhãn Kính đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, thấy Trương Phong lúc về phải cầm nhiều đồ như vậy, hai người không kiềm được mà tức tối mắng nhỏ: “Cái tên Mã Hoành Lượng này đúng là quá đáng, dám bắt một mình Trương Phong đi lấy nhiều đồ như vậy!”

“Thật ra mấy quả bóng này chẳng nặng bao nhiêu cả, không cần thiết chấp nhặt với Mã Hoành Lượng.”

Trương Phong trả lời, biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi.

“Cũng chỉ mình Trương Phong cậu mới đồng ý đi thôi, nếu là những người khác chắc chắn sẽ không chịu…”

“Reng… reng…!”

Vương Hùng còn chưa nói hết câu thì điện thoại của anh ta đột ngột vang lên.

“Hiểu Huyên, sao thế?”

Vương Hùng lấy điện thoại ra, ấn nút nghe, rồi bật cười ha ha hỏi.

“Vương Hùng, cậu đang làm gì vậy? Chiều nay tớ không có tiết, qua đó tìm cậu chơi được không?” Tô Hiểu Huyên vừa cười vừa nói.

“Được chứ, chiều nay cậu cứ qua đây đi!”

Vương Hùng vội vàng trả lời, sau đó quay đầu nhìn Trương Phong đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, Hiểu Huyên, cô bạn cùng phòng tên Tiết Vũ Nhu của cậu á, chiều có cùng cậu tới đây không?”

Hình như bây giờ Vương Hùng vẫn còn ôm hy vọng tác hợp cho hai người Trương Phong và Tiết Vũ Nhu.

“Vương Hùng, cậu hỏi cái này làm gì? Đừng nói là cậu vẫn còn muốn giới thiệu Vũ Nhu cho tên bạn cùng phòng nghèo rớt mồng tơi kia nữa nhá? Vũ Nhu xinh đẹp như vậy, trong nhà lại có tiền, sao cô ta có thể nhìn trúng Trương Phong được? Hơn nữa bởi vì chuyện lần trước, Vũ Nhu còn tức giận với tớ suốt mấy ngày liền, cậu bảo cái tên nghèo mạt rệp kia hết hy vọng đi, Vũ Nhu sẽ không thích cậu ta đâu!”

Tô Hiểu Huyên kích động hét vào điện thoại.

“Vậy… thôi được rồi!”

Vương Hùng quay đầu liếc nhìn Trương Phong, lúng túng trả lời.

“Chiều nay nhớ chờ tớ tới đó, cúp máy đây!”

Nói xong câu này, Tô Hiểu Huyên trực tiếp cúp điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.