“Reng… reng…!”
Một tiết học trôi qua rất nhanh.
Vừa nghe thấy tiếng chuông hết tiết, Tần Lan hắng giọng nói tan học, sau đó cầm giáo án, uốn éo bước ra khỏi lớp.
“Dáng người của Tần Lan đúng là đỉnh cao, nếu tớ tìm được một cô bạn gái như vậy, dù có bị lùn đi mười phân tớ cũng cam lòng…”
Nhãn Kính nhìn theo bóng dáng yêu kiều quyến rũ của Tần Lan, không kiềm được mà nhỏ giọng cảm thán một câu.
“Lùn mười phân? E là rụt lại luôn thì có, đúng không?”
Vương Hùng nhìn Nhãn Kính, chọc anh ta một câu.
“Rụt cả nhà cậu chứ rụt, ông đây là người đàn ông dài tới tận hông đó có biết chưa…”
Nhãn Kính đáp trả bằng giọng tức tối.
Sau khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa Nhãn Kính và Vương Hùng, Trương Phong không nhịn được mà nhớ về cái lần trong nhà trọ của Tần Lan lúc trước.
Tuy Tần Lan trời sinh quyến rũ, dáng người rất nóng bỏng, bạn học cùng lớp cũng thường ngấm ngấm có suy nghĩ bậy bạ về cô ta.
Nhưng Trương Phong biết, tuy bên ngoài trông Tần Lan rất là lẳng lơ, phong cách ăn mặc ngày thường cũng rất gợi cảm, quyến rũ, nhưng thật ra cô ta là một người phụ nữ truyền thống từ trong xương tủy, ít nhất thì không phóng khoáng như những gì mọi người nói.
“Trương Phong!”
Đúng lúc này, Tần Lan vốn đã bước ra khỏi lớp học bỗng quay trở về, đứng trước cửa gọi Trương Phong một tiếng.
“Vâng, có chuyện gì sao cô?”
Nghe thấy Tần Lan gọi tên mình, Trương Phong vội vàng bật dậy, trên mặt hiện rõ vẻ khó hiểu.
“Em theo tôi ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với em!”
Tần Lan lạnh nhạt đáp lại, sau đó quay gót đi thẳng ra ngoài.
Trương Phong lưỡng lự vài giây rồi tức tốc chạy theo Tần Lan ra khỏi lớp học.
Sau khi thấy Trương Phong đã rời đi, trong mắt Vương Hùng và Nhãn Kính chợt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Anh Hùng, cậu có thấy dạo này Trương Phong và cô Tần thân thiết hơn trước không?” Nhãn Kính nhỏ giọng hỏi Vương Hùng.
“Đúng là hai người có hơi gần gũi thật!”
Vương Hùng gật nhẹ đầu, sau đó nở nụ cười thô bỉ: “Cậu nói xem, có phải giữa Trương Phong và cô Tần đã phát sinh quan hệ gì rồi không?”
“Cậu nói bậy gì thế, sao cô Tần có thể nhìn trúng Trương Phong được?” Nhãn Kính nói khẽ.
“Sao lại không chứ, không phải Trương Phong chỉ hơi nghèo thôi sao? Ngoại trừ chuyện đó ra, dung mạo của cậu ta cũng xem như ưa nhìn, dáng người lại cao to, giáo viên cố vấn xem trọng cậu ta cũng đâu phải chuyện không có khả năng!” Vương Hùng nhỏ giọng đáp lại.
“…”
Nghe thấy những lời này của Vương Hùng, Nhãn Kính không kiềm được mà sửng sốt, sau khi nghĩ ngợi, anh ta trả lời: “Anh Hùng, nghe cậu nói vậy, hình như cũng có lý thật. Nhà cô Tần chắc hẳn cũng có tiền, hơn nữa chắc chắn cô ta cũng không định đòi tiền Trương Phong, không chừng hai người họ ở bên nhau thật đó!”
“Lát nữa chờ Trương Phong trở về hai chúng ta phải hỏi cậu ta cho ra lẽ mới được!”
Vương Hùng gật đầu nói.
…
Ở bên kia, sau khi Trương Phong và Tần Lan rời khỏi lớp học.
Tần Lan trực tiếp dẫn anh tới một nơi vắng vẻ, rồi quay đầu nhìn Trương Phong.
Lúc này Trương Phong cũng đang quan sát Tần Lan. Người phụ nữ Tần Lan này thật sự rất quyến rũ, cả người tản ra mùi hương vô cùng dụ hoặc nên anh thật sự chẳng có cách nào kiềm chế mình không nhìn cô ta cả.
Cộng thêm Trương Phong bây giờ lại đang ở độ tuổi tràn đầy tinh lực, dù muốn nhưng cũng chẳng kiềm chế nổi sự xao động dưới đáy lòng, vẫn không tự chủ được mà nhìn chằm chằm đôi chân thon dài trắng nõn cùng với đường cong mê người được váy ngắn bao bọc của Tần Lan.
Vóc dáng của người phụ nữ này thật sự vô cùng hoàn hảo.
Hơn nữa Tần Lan không chỉ sở hữu dung mạo tuyệt mỹ mà dáng người cũng phải nói là điện nước đầy đủ, mang tới cảm giác mị hoặc từ trong xương cốt, dù chỉ là một hành động tùy ý không chủ đích cũng tỏa ra khí chất khêu gợi, khiến con người ta đắm chìm, không thể thoát ra, cũng chẳng thể tự chủ nổi.
“Em xem đủ chưa?”
Đúng lúc này, Tần Lan bỗng mở miệng nói với Trương Phong.
“Cô ơi, cô thật sự đẹp quá đi…”
Sau khi nghe thấy lời chất vấn của Tần Lan, Trương Phong ngây ngốc gãi đầu, cười ngô nghê trả lời.
Tần Lan trợn trắng mắt nhìn Trương Phong, sau đó lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, nhỏ giọng nói: “Đây là danh thiếp của bạn tôi, chiều nay quán bar của cô ấy khai trương, trên danh thiếp có in sẵn địa chỉ đó, nếu buổi chiều không có tiết thì em cứ tới đó làm đi, tiền lương một ngày khoảng hai trăm, có thể xin trả lương theo ngày!”
“Cảm ơn cô!”
Tuy Trương Phong cũng không muốn đi làm phục vụ ở quán bar, nhưng trước đó anh đã đồng ý với Tần Lan nên bây giờ cũng không tiện từ chối.
“Không cần cảm ơn, ai nói tôi là giáo viên cố vấn của em chứ!”
“Nhưng tôi phải nhắc nhở em đôi điều, tính cách người bạn kia của tôi không tốt cho lắm, em chớ có trêu chọc cô ta!”
Tần Lan nhỏ giọng dặn dò.
“Dạ!”
Trương Phong gật đầu.
“Được rồi, tôi gọi em ra chỉ để nói vậy thôi, em về lớp đi!” Tần Lan phẩy tay với Trương Phong, rồi xoay người chuẩn bị rời đi. Còn Trương Phong thì quay đầu đi về phía lớp học.
“Đúng rồi, Trương Phong!”
Ngay lúc Trương Phong chuẩn bị nhấc chân về lại lớp học, Tần Lan đột ngột gọi ngược anh lại.
“Cô Tần, còn chuyện gì nữa sao cô?”
Trương Phong quay đầu nhìn Tần Lan, hỏi.
“Trương Phong, hẳn em có nghe qua tin đồn rằng gần đây trong trường chúng ta xuất hiện ăn trộm?” Tần Lan nhìn Trương Phong, hỏi.
Nghe thấy lời này của Tần Lan, Trương Phong không khỏi cau màu, bởi vì anh cảm thấy mục đích Tần Lan hỏi như vậy là vì cô ta đang nghi ngờ anh.
“Em… em biết ạ!” Trương Phong gật nhẹ đầu.
“Em biết thì tốt, trong thời gian này nhớ cẩn thận một chút, đừng để ví tiền ở ký túc xá, với lại hình như sinh viên trong lớp đang hiểu lầm em, nhưng không sao, tôi biết em không phải loại người đó, em không cần để ý tới cái nhìn của bọn họ, đợi tôi tìm ra tên trộm kia rồi thì chân tướng mọi chuyện sẽ được phơi bày thôi!”
Tần Lan nhìn Trương Phong, giọng điệu vô cùng chân thành.
Trương Phong cũng nhìn Tần Lan đang đứng trước mặt mình, sự cảm động không nói thành lời bỗng trào lên từ dưới đáy lòng.
Anh còn tưởng Tần Lan cũng sẽ hiểu lầm anh chính là tên trộm kia như những bạn học cùng lớp, nên trong lòng cảm thấy rất uất ức.
Nhưng Trương Phong không ngờ rằng Tần Lan thế mà lại an ủi anh.
“Rồi đó, tôi chỉ muốn nói với em mấy câu này thôi, chiều nhớ tới quán bar đi làm!”
Tần Lan thấy Trương Phong không nói lời nào thì trực tiếp xoay người bước về phía xa xa. Còn Trương Phong thì dõi mắt nhìn theo bóng lưng quyến rũ động lòng người của Tần Lan, thầm cảm thán trong lòng.
Tuy bây giờ Trương Phong đã được kế thừa di sản mười nghìn tỷ, nhưng dù anh có tiền hay không thì vẫn có người thật lòng quan tâm tới anh.
Và Tần Lan chính là một trong số đó!
“Trương Phong, đừng nhìn nữa, sắp đến giờ thể dục rồi!”
Đúng lúc này, hai người Vương Hùng và Nhãn Kính song song bước ra khỏi phòng, gân cổ ới Trương Phong một câu.
“Biết rồi!”
Trương Phong bình tĩnh đáp lại, rồi xoay người nhập bọn với đám Vương Hùng, cùng đến sân thể dục.
“Trương Phong, dạo này cậu và cô Tần hình như thân thiết hơn thì phải! Đừng nói là giữa hai người có gì đó đấy nhé?” Nhãn Kính ôm cổ Trương Phong, vừa cười ha ha vừa hỏi.
“Đúng vậy đó, Trương Phong, sao lúc nào cô Tần cũng tìm cậu hết vậy?” Vương Hùng cũng nói chêm vào.
“Cô ta tìm tớ là vì muốn giới thiệu tớ tới quán bar của bạn cô ta làm bán thời gian, hai người các cậu nếu có hứng thì cứ nói, tớ sẽ nhường cơ hội này lại cho!”
Trương Phong bất đắc dĩ giải thích.
“Vậy thì thôi… tớ mới không muốn đi làm bán thời gian đâu!” Nhãn Kính nghe nói vậy thì vội vàng từ chối.
“Tớ cũng không có hứng…” Vương Hùng cũng nói theo.