"Reng reng reng!"
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Hoàng Phong đột nhiên đổ chuông.
Anh ta đang định cầm điện thoại lên cúp máy.
Nhưng lúc nhìn thấy tên anh Thái, anh ta không khỏi sửng sốt.
Sau hai giây do dự, anh ta quyết định không cúp máy, mà vươn tay ấn vào màn hình, dứt khoát nghe điện thoại.
"Anh Thái, anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Hoàng Phong nịnh nọt hỏi.
“Mẹ kiếp, cậu đừng giả ngốc với tôi. Tôi hỏi cậu, cậu định chừng nào trả lại cho tôi khoản tiền kia?” Đối phương chẳng hề khách sáo mắng.
"Anh Thái, anh hãy thong thả cho tôi hai ngày nữa được không? Hai ngày nữa tôi nhất định sẽ trả lại cho anh."
Hoàng Phong vội đáp.
"Hoàng Phong, cậu tưởng tôi là thằng ngốc à? Tôi đã thong thả cho cậu bao nhiêu ngày rồi, vậy mà cậu cứ liên tục kéo dài, có phải cậu không định trả lại mấy trăm triệu mà cậu đã vay kia không?"
Giọng điệu của đối phương hơi kích động hỏi.
"Anh Thái, anh đang nói gì vậy? Cho dù tôi có to gan bằng trời cũng không quỵt tiền của anh. Chẳng phải tôi vừa mới kiếm được một hot girl livestream à? Tôi sẽ có tiền ngay, anh cho tôi thêm hai ngày nữa được không?" Hoàng Phong khẽ cầu xin.
"Được, hai ngày! Tôi cho cậu hai ngày cuối cùng, nếu hai ngày sau cậu không trả tiền thì cứ đợi tôi đến trường tìm cậu đi." Đối phương do dự một lúc rồi lạnh lùng nói.
"Vâng anh Thái, hai ngày nữa tôi nhất định sẽ cầm tiền đến tìm anh."
Bây giờ Hoàng Phong cảm thấy mình đã ăn chắc Mễ Na rồi, nên việc trả lại khoản tiền kia hoàn toàn không thành vấn đề.
"Hy vọng cậu nói được làm được."
Đối phương lạnh lùng nói một câu, rồi cúp máy ngay.
"Mẹ kiếp, đợi ông đây lấy được tiền rồi, để xem anh còn dám nói chuyện như vậy với tôi nữa không, tên khốn!"
Hoàng Phong nghe thấy tiếng cúp máy thì không nhịn được khẽ mắng, rồi quay đầu liếc nhìn Mễ Na, chuẩn bị cởi tiếp váy của Mễ Na.
Trong phòng khách sạn.
Mễ Na đang nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, dường như không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra.
Hoàng Phong nhìn vóc dáng hoàn hảo của Mễ Na, vẻ mặt vô cùng kích động.
Đôi chân thon dài trắng trẻo, gương mặt quyến rũ mê người...
Dường như mỗi bộ phận trên người Mễ Na đều khiến người khác động lòng như vậy.
Hoàng Phong hít sâu một hơi, hai tay run rẩy, chuẩn bị cởi tiếp chiếc váy trên người Mễ Na.
Nhưng lúc anh ta chuẩn bị vươn tay, Mễ Na đột nhiên mở mắt ra, nhấc chân đạp thẳng vào giữa hai chân của Hoàng Phong.
Hoàng Phong đang háo sắc đến mất hồn, hoàn toàn không ngờ rằng Mễ Na lại đột ngột tỉnh lại vào lúc này, bị cô ấy một cước đá thẳng xuống sàn.
Hồi bé Mễ Na từng học taekwondo, nên lực sát thương của cú đá này cực kỳ lớn.
Hơn nữa Mễ Na còn đang đi giày cao gót, gót nhọn đá thẳng vào giữa đũng quần của Hoàng Phong, cảm giác đó cực kỳ phiêu.
"..."
Sau khi đạp Hoàng Phong xuống, Mễ Na nhanh chóng vươn tay cầm quần áo trên giường.
"Chết tiệt, tại sao cô lại tỉnh lại?"
Hoàng Phong quỳ dưới sàn bịt chặt đũng quần của mình, vẻ mặt đau đớn hỏi.
Bây giờ anh ta cảm thấy toàn thân tê dại, đau đến mức trán cũng toát mồ hôi lạnh.
Còn Mễ Na thì nhanh chóng mặc quần áo, vẻ mặt căng thẳng chạy ra khỏi phòng.
Đợi đến khi Hoàng Phong lấy lại sức, phát hiện Mễ Na đã chạy ra khỏi phòng rồi.
"Xong rồi!"
Hoàng Phong thầm kêu không ổn, vội vàng sải bước đuổi theo.
"Có ai không? Cứu tôi với!"
Sau khi chạy ra khỏi phòng, Mễ Na liền lớn tiếng kêu cứu.
Nhưng tiếc rằng vị trí của khách sạn này khá hẻo lánh, không có nhiều người ở, cho nên Mễ Na kêu cả nửa ngày cũng chẳng có ai ra ngoài quan tâm cô ấy.
Hoàng Phong biết hôm nay dù thế nào đi chăng nữa, mình cũng phải bắt được Mễ Na, bởi vì nếu để Mễ Na chạy thoát, anh ta không những không thể nào trả lại khoản nợ lãi suất cao kia, mà còn có khả năng bị tống vào tù.
"Cậu mau giúp tôi ngăn người phụ nữ đó lại!".
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Thấy Mễ Na sắp chạy đến cửa khách sạn, Hoàng Phong vội vàng lớn tiếng nói với nhân viên lễ tân.
Vì trước đó nhân viên lễ tân của khách sạn đã nhận được tiền uống nước của Hoàng Phong, do đó sau một hồi do dự, anh ta vẫn vươn tay ra ngăn cản Mễ Na.
"Anh làm gì vậy? Người này muốn cưỡng hiếp tôi, anh mau báo cảnh sát giúp tôi đi..."
Mễ Na thấy nhân viên lễ tân của khách sạn ngăn cản mình thì vẻ mặt vô cùng kích động nói.
"Cậu đừng nghe cô ấy nói linh tinh, cô ấy là bạn gái của tôi, lúc nãy chúng tôi chỉ xảy ra chút mâu thuẫn mà thôi."
Hoàng Phong nghe Mễ Na nói thế thì lớn tiếng nói.
Nhân viên lễ tân của khách sạn nhìn Mễ Na từ trên xuống dưới, khẽ nói: "Vợ chồng son cãi nhau thì báo cảnh sát làm gì, cô mau quay về phòng đi!"
Mễ Na nghe nhân viên lễ tân của khách sạn nói thế, cuối cùng cũng đã hiểu rõ.
Rõ ràng nhân viên lễ tân này đã thông đồng với Hoàng Phong, bằng không sẽ không bao giờ ngăn cản mình.
Mễ Na đột ngột đẩy nhân viên lễ tân của khách sạn ra, rồi lao ra đường, vẻ mặt vô cùng kích động hô: "Cứu tôi với! Cứu tôi với! Có người muốn cưỡng..."
Nhưng Mễ Na còn chưa kịp nói hết câu, Hoàng Phong đã lao ra khỏi khách sạn, tiến lên một bước bịt miệng Mễ Na lại ngay.
Sau đó anh ta cười lúng túng giải thích với mọi người trên đường rằng: "Xin lỗi mọi người, lúc nãy tôi và bạn gái đã xảy ra chút mâu thuẫn, cô ấy đang nổi giận với tôi..."
"Ô ô ô..."
Mễ Na nghe Hoàng Phong nói thế thì vẻ mặt vô cùng kích động vùng vẫy.
Vì Hoàng Phong đã bịt chặt miệng của cô, nên cô không thể phát ra một câu nào.
"Mọi người đừng vây quanh nữa, mau giải tán đi! Bọn họ là một đôi, lúc đến vẫn còn rất tốt, không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì mà lại đột ngột xảy ra mâu thuẫn."
Nhân viên lễ tân của khách sạn thấy trước cửa ngày càng có nhiều người vây xem thì cũng tiến lên một bước, giúp Hoàng Phong giải thích một câu.
Dù gì chuyện hôm nay cũng liên quan đến anh ta, nếu Hoàng Phong thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn mình cũng không thể thoát khỏi liên quan.
Mọi người nghe nhân viên lễ tân của khách sạn nói thế thì đồng loạt gật đầu trầm ngâm, như thể tôi hiểu rồi.
Nếu chỉ có một mình Hoàng Phong đứng ra nói như thế, tất nhiên sẽ không có độ tin cậy, nhưng nếu nhân viên lễ tân của khách sạn cũng nói y như vậy thì chuyện này rất đáng tin cậy.
Do đó mọi người đi đường coi Mễ Na và Hoàng Phong là cặp đôi đang cãi vã, không ai coi lời kêu cứu của Mễ Na là chuyện to tát, mà đồng loạt giải tán.
Thấy người đi đường giải tán, cuối cùng Hoàng Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi kéo Mễ Na vào trong khách sạn.
Mễ Na ra sức vùng vẫy, nhưng tiếc rằng bây giờ công dụng của thuốc vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nên cô ấy không còn chút sức lực để thoát khỏi sự khống chế của Hoàng Phong.
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe đang chạy trên đường.
Trương Phong và Lưu Thần Vi ăn tối xong, vừa mới rời khỏi nhà hàng Tân Thế Kỷ.
Lưu Thần Vi đang chuẩn bị lái xe chở Trương Phong về nhà, rồi xem thử liệu có thể phát sinh chuyện gì với Trương Phong không.
Nhưng hai người vừa mới rời khỏi nhà hàng chưa đến năm trăm mét, Trương Phong đã nhìn thấy cảnh tượng Mễ Na bị Hoàng Phong kéo vào bên trong trước cửa một khách sạn.