Tiền Hưng Quốc không thể ngờ rằng Lâm Phỉ Nhi lại lựa chọn từ bỏ căn biệt thự này.
Anh ta vội vàng đuổi theo Lâm Phỉ Nhi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Cô Lâm, tôi thật sự không thể nói cho cô biết rốt cuộc ai đã mua căn biệt thự này, bởi vì trước đó tôi đã đồng ý với khách hàng rồi, nhất định phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh."
"Nếu anh không nói cho tôi biết, vậy thì tôi sẽ không ký bản hợp đồng này."
Lâm Phỉ Nhi lạnh nhạt nói.
"Chẳng lẽ cô không cần biệt thự này ư?"
Tiền Hưng Quốc vội hỏi.
"Đúng vậy, nếu tôi không biết là ai đã tặng cho tôi, tất nhiên tôi sẽ không cần đến, trừ phi anh nói cho tôi biết rốt cuộc là ai đã mua căn biệt thự này, bằng không tôi sẽ không tùy tiện nhận đồ của người khác."
Mặc dù bây giờ Lâm Phỉ Nhi rất muốn mua lại căn biệt thự này, nhưng không có nghĩa là cô ấy có thể tùy ý nhận đồ của người khác.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa Lâm Phỉ Nhi và những cô gái khác.
Nếu đổi thành cô gái khác, đừng nói là một căn biệt thự, cho dù là ô tô, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không hỏi han gì, mà ký hợp đồng ngay.
Huống hồ đây còn là căn biệt thự trị giá một trăm năm mươi tỷ, cho dù tùy tiện bán đi cũng có thể bán được tầm một trăm hai mươi tỷ, số tiền này đủ để một người bình thường sống cả đời rồi.
Mặc dù đối mặt với cám dỗ lớn như thế, nhưng Lâm Phỉ Nhi vẫn giữ vững lý trí của mình.
Cô ấy biết rất rõ, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, bình thường đồ vật càng đắt đỏ thì càng phải trả giá nhiều hơn.
Do đó, dưới tình huống không biết đối phương là ai, tại sao lại tặng biệt thự cho mình, Lâm Phỉ Nhi sẽ không bao giờ nhận lấy căn biệt thự này.
"Cô Lâm, bây giờ tôi cũng đang hoàn thành sự giao phó của khách hàng, cứ coi như cô đang giúp đỡ mà ký tên vào hợp đồng được không?"
Tiền Hưng Quốc nhìn Lâm Phỉ Nhi ở trước mặt mình, khổ sở cầu xin.
"Lúc nãy tôi đã nói rất rõ với anh rồi, nếu anh không nói cho tôi biết, rốt cuộc ai đã tặng căn biệt thự này cho tôi, tôi sẽ không ký tên."
Lâm Phỉ Nhi khẽ đáp lại, quay đầu nói với Lâm Tiểu Mạn: "Tiểu Mạn, chúng ta đi."
"Chị họ, chị đừng gấp."
Bây giờ Lâm Tiểu Mạn không có ý định rời đi, mà nhìn hợp đồng trên bàn bằng ánh mắt thèm thuồng.
"Tiểu Mạn, em còn ngây ra đó làm gì, mau đi theo chị."
Lâm Phỉ Nhi nhìn thấy dáng vẻ do dự của Lâm Tiểu Mạn thì cau mày quát.
"Chị họ, đây là biệt thự trị giá một trăm năm mươi tỷ, chỉ cần chị ký tên vào bản hợp đồng thì nó sẽ là của chị. Chị thật sự muốn rời đi như vậy ư?" Lâm Tiểu Mạn kích động nhìn Lâm Phỉ Nhi nói.
"Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, Tiểu Mạn, em mau đi theo chị."
Lâm Phỉ Nhi hơi bất đắc dĩ nói.
"Chị họ, em thật sự không biết chị đang nghĩ gì nữa? Cho dù trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí thì chị cũng không thể nói là không cần căn biệt thự một trăm năm mươi tỷ này."
Lâm Tiểu Mạn chỉ tiếc không rèn sắt thành thép nói, rồi quay đầu nhìn về phía Tiền Hưng Quốc, cười nói: "Tổng giám đốc Tiền, tôi là em họ của cô ấy, nếu cô ấy không cần thì tôi cần được không?"
"Không được, người mua căn biệt thự này đã nói rồi, chỉ có thể tặng cho một mình cô Lâm Phỉ Nhi."
Tiền Hưng Quốc hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tiểu Mạn, em đang nói linh tinh gì đấy? Mau đi theo chị."
Lâm Phỉ Nhi nghe Lâm Tiểu Mạn nói thế thì tức đến mức mặt mày đỏ bừng, cô vội vàng kéo Lâm Tiểu Mạn đi ra ngoài trung tâm bán hàng.
"Cô Lâm, cô thật sự không cần căn biệt thự này ư?"
Tiền Hưng Quốc kích động hỏi.
"Anh nói với người đã mua căn biệt thự này rằng, hãy đích thân liên lạc với tôi."
Lâm Phỉ Nhi khẽ đáp, rồi giẫm giày cao gót, dứt khoát rời khỏi trung tâm bán hàng.
Lâm Tiểu Mạn theo sau Lâm Phỉ Nhi, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, không biết phải nói gì.
Lúc này, mấy nữ nhân viên trong trung tâm bán hàng đều nhìn Lâm Phỉ Nhi bằng ánh mắt khác thường.
Bởi vì bọn họ thật sự không hiểu, tại sao có người tặng miễn phí căn biệt thự trị giá một trăm năm mươi tỷ, mà vẫn còn người lựa chọn không cần. Đầu óc của cô gái này có vấn đề đúng không?
Tiền Hưng Quốc nhìn thấy Lâm Phỉ Nhi đã rời đi, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Sau đó anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Trương Phong, nhưng lại nhận được thông báo đối phương đã tắt máy.
…
Bên này, sau khi Lâm Phỉ Nhi và Lâm Tiểu Mạn rời khỏi trung tâm bán hàng.
Lâm Tiểu Mạn rất buồn bực hỏi Lâm Phỉ Nhi: "Chị họ, tại sao chị lại không cần căn biệt thự kia? Căn biệt đó trị giá một trăm năm mươi tỷ đấy."
"Tiểu Mạn, em vẫn còn quá trẻ, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, cũng sẽ không có ai vô duyên vô cớ tặng một căn biệt thự cho chị."
Lâm Phỉ Nhi quay về xe, mặt không cảm xúc đáp lại một câu.
Trước đây khi công ty của ba Lâm Phỉ Nhi xảy ra vấn đề tiền vốn, đã có người nói sẽ giúp đỡ ba của Lâm Phỉ Nhi, nhưng cái giá phải trả là Lâm Phỉ Nhi trở thành vợ của Trương Phong.
Sau sự việc này đã giúp Lâm Phỉ Nhi hiểu rõ một điều, bình thường đồ càng dễ lấy được thì càng phải trả giá đắt.
“Không biết ai đã mua lại căn biệt thự này rồi tặng cho chị họ, hơn nữa còn không cho người khác tiết lộ thân phận của mình, thật kỳ quái!” Lâm Tiểu Mạn thấy Lâm Phỉ Nhi nhất quyết không cần căn biệt thự này, chỉ có thể bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu.
"Bây giờ chị cũng không biết rõ."
Lâm Phỉ Nhi khẽ lắc đầu, thật ra ban nãy trong đầu cô ấy đã lọc qua một lượt đám con ông cháu cha mà mình quen biết, mặc dù có rất nhiều người giàu có theo đuổi cô ấy, nhưng để ra tay hào phóng như vậy thì hoàn toàn không có một ai.
Dù gì mấy chàng trai theo đuổi Lâm Phỉ Nhi cũng chỉ là con ông cháu cha bình thường, bọn họ vẫn chưa giàu có đến mức có thể mua lại căn biệt thự một trăm năm mươi tỷ để tặng cho người khác, hơn nữa còn là một người phụ nữ.
"Chị họ, liệu có phải là Trương Phong thật không?"
Lâm Tiểu Mạn trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên.
"Làm sao có thể…"
Lâm Phỉ Nhi gượng cười, cô ấy hoàn toàn không tin Trương Phong có thể mua được căn biệt thự này.
“Chị họ, nếu không thì chị gọi điện hỏi Trương Phong thử xem, nói không chừng anh ta đã trúng số, nên mới có tiền mua lại căn biệt thự này…” Lâm Tiểu Mạn khẽ khuyên nhủ.
"Căn biệt thự này trị giá một trăm năm mươi tỷ, trong khi giải nhất của cuộc xổ số chỉ có mười lăm tỷ. Trương Phong cần phải trúng ít nhất là mười tờ vé số mới mua được căn biệt thự này. Em cảm thấy chuyện này có khả thi không?" Lâm Phỉ Nhi lạnh lùng đáp.
“Ôi chao, nói không chừng anh ta đã mua một lần mười tờ thì sao? Chị mau hỏi thử xem, bây giờ ngoài Trương Phong ra, liệu có còn ai mua biệt thự cho chị nữa không?” Lâm Tiểu Mạn nói tiếp.
Lâm Phỉ Nhi do dự một hồi, không khỏi nhớ đến chuyện mà mình đã đồng ý với Trương Phong hồi trước, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Trương Phong.
"Trương Phong đã tắt máy rồi!"
Vài giây sau, Lâm Phỉ Nhi quay đầu lại nói với Lâm Tiểu Mạn.
"Chị họ, nếu không thì để em nhờ bạn của em hỏi thử Trương Phong đang sống ở đâu, rồi chúng ta đến thẳng nhà của anh ta để hỏi cho rõ..."
Lâm Tiểu Mạn lấy điện thoại ra, bắt đầu liên lạc với một số người bạn học ở trường Đại học Giang Thành của mình.
Dù gì Trương Phong cũng được xem là người nổi tiếng ở trường Đại học Giang Thành, nên không quá khó để tìm ra nơi ở của Trương Phong.
Lâm Phỉ Nhi thấy Lâm Tiểu Mạn muốn tìm địa chỉ của Trương Phong thì do dự một hồi, nhưng không hề ngăn cản Lâm Tiểu Mạn.
Bởi vì bây giờ cô ấy cũng cực kỳ tò mò, rốt cuộc có phải là Trương Phong đã mua lại căn biệt thự này tặng cho mình hay không?