Tôi Trở Thành Phản Diện Của Anh

Chương 5: Phần 5 END




17.

Tôi sụt cân rất nhiều, không ăn không ngủ được, trong lòng đau cũng không khóc ra được.

Mẹ Thẩm nhiều lần ra vào phòng tôi để hỏi han, thức ăn trên tủ đầu giường lúc nóng lúc lạnh.

Bà ấy sẽ đứng ở đầu giường tôi rất lâu, nhưng cuối cùng hàng ngàn lời nói cũng chỉ gói gọn trong một tiếng thở dài.

Thẩm Yến Thanh cũng đến gặp tôi một lần trong khoảng thời gian này, tôi đã quên mất mình đã nói về những gì, gần đây trí nhớ của tôi trở nên rất tệ.

Tôi chỉ nhớ rằng khi nhìn vào khuôn mặt đó, tôi đã không khóc nữa.

Tôi chỉ hơi khó hiểu, tại sao Thẩm Yến Thanh trước mặt tôi lại có khuôn mặt giống hệt như vậy mà lại xa lạ đến thế.

Trong phòng không bật đèn, Thẩm Yến Thanh chỉ đứng xa xa ở cuối giường.

“Tống Noãn Noãn, cô đừng gây chuyện nữa, đúng là tôi có lỗi với cô, nhưng bây giờ chúng ta không thể làm gì thay đổi điều đó. Tôi yêu vợ, gia đình, và con của mình. Mọi chuyện của chúng ta đã qua rồi, cô cũng nên ra ngoài sống tốt cho bản thân.”

Tôi không muốn nói chuyện, tôi quá mệt mỏi để nói chuyện, cũng không ai muốn lắng nghe tôi.

Nhưng bây giờ tôi thực sự muốn hỏi Thẩm Yến Thanh, nếu anh ấy biết về bảy năm của chúng tôi, từ đầu đến cuối.

Nếu anh ấy biết, liệu anh ấy có còn nói với tôi như vậy không?

Có không?

Nhưng tôi không hỏi vậy, tôi chỉ hỏi anh: “Tôi cứ ở đây các người có thống khổ không?”

Thẩm Yến Thanh gật đầu, tôi cười.

Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, khàn đến khủng khiếp, "Tốt rồi, tôi cứ tưởng chỉ có mình tôi đau khổ."

Vì vậy, Thẩm Yến Thanh phất tay áo rời đi, anh ấy có lẽ nghĩ rằng tôi thực sự vô lý hết thuốc chữa.

Chắc bạn cũng cho rằng tôi là người mất trí, bệnh thần kinh.

Điều đó không quan trọng, miễn là họ cũng đau khổ như tôi.

Vì vậy, để làm cho họ đau khổ hơn, tôi bắt đầu lảng vảng trước mặt họ mọi lúc.

Bây giờ, ngay cả mẹ của Thẩm cũng nhìn tôi với vẻ phản kháng.

18.

Tiêu Phù hiếm khi ăn tối với chúng tôi sau khi cô ấy hết ở cữ.

Thẩm Yến Thanh luôn mang bát đĩa vào phòng ngủ khi cô ta đã sẵn sàng, rồi anh ấy sẽ mang bát đũa ra sau khi họ ăn xong.

Còn tôi thì sẽ ngồi trên sofa và nhìn anh ấy ra vào.

Hôm nay tôi đang ngồi vô thức trên sô pha thì Tiêu Phù bước ra.

Đôi mắt cô ấy nán lại trên người tôi một lúc, rồi di chuyển ra xa một cách bất thường.

Cô ấy hỏi mẹ Thẩm rằng Thẩm Yến Thanh đã đi đâu.

Mẹ Thẩm đáp một cách tự nhiên rằng Thẩm Yến Thanh đã xuống nhà kho ở tầng dưới, giây tiếp theo, bà đột nhiên đứng dậy, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tiêu Phù cũng sững sờ tại chỗ, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói run run của cô ta hỏi: "Anh ấy vào nhà kho làm gì ạ?”

Mẹ Thẩm bồn chồn muốn xuống tầng tìm người, nhưng cửa đã mở.

Căn phòng im lặng, tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng này trong đời.

Trán người đàn ông đứng ở cửa lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt bám chặt trên người tôi nhưng lại nhẹ nhàng đi hơn trước.

“Noãn Noãn.”

Tôi nghe thấy một giọng nói như đến một thế giới xa xôi.

Tôi đột ngột đứng dậy, đầu gối đập vào bàn cà phê, nhưng tôi mặc kệ cơn đau.

Tôi hoài nghi nhìn Thẩm Yến Thanh, nhìn đôi môi trắng bệch và run rẩy của anh ấy, cũng thấy rõ vẻ dịu dàng và mắc nợ trong mắt anh ấy.

Anh bước vào, từng bước, kìm nén trong đau buồn.

Anh chậm rãi đi về phía tôi, rồi lại dừng lại.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh ấy phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất.

Tiếng hét của phụ nữ như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tôi, Tiêu Phù và mẹ Thẩm hốt hoảng đỡ Thẩm Yến Thanh vào phòng.

Chỉ trong nửa phút, phòng khách trở lại yên tĩnh.

Chỉ có vũng máu và quyển sổ trên đất nhắc nhở tôi rằng mọi thứ vừa xảy ra không phải một giấc mơ.

Năm thứ hai đại học, Thẩm Yến Thanh tự dưng nảy ra một ý nghĩa, nói rằng anh ấy sẽ viết một cuốn tiểu thuyết về câu chuyện của chúng tôi.

Tôi không biết liệu anh ấy có viết nó không, hay anh ấy muốn cốt truyện như thế nào.

Nhiều lần tôi xin anh ấy cho tôi xem, nhưng anh ấy luôn nói với vẻ mặt khó hiểu rằng chưa đến lúc.

Bây giờ đã đến lúc, sau tất cả những biến cố xoay chuyển, tôi cuối cùng mới nhìn được những chữ do Thẩm Yến Thanh viết, “Chúng ta.”

19.

Tôi rời đi, khi đến có một mình, lúc đi cũng vẫn vậy.

Chỉ là trên tay có thêm một quyển vở có đóng dấu của trường cảnh sát.

Tôi cầm nó lang thang đi trên phố, giữa thành phố G mùa thu đầy mây và gió.

Lá vàng rũ xuống, thổi tôi đến trước một chàng trai đang hát.

Trên đầu cậu bé đội một chiếc mũ lưỡi trai, áo len đen và quần tây, trong một khoảnh khắc xuất thần, cậu ấy nhìng giống như ai đó trong kí ức của tôi.

Rất gần, nhưng lại quá xa để nhìn rõ.

Có lẽ tôi đã đứng đó khá lâu, cậu bé nhìn tôi đầy ngờ vực.

"Chị ơi, chị có muốn nghe nhạc không?"

Phải mất một lúc lâu tôi mới hiểu ý của cậu ấy, tôi cầm điện thoại lên quét số tiền và thản nhiên báo tên bài hát.

Khi giai điệu của bài “Tiền Thái” vang lên, tất cả những suy nghĩ cuối cùng cũng từ từ kết hợp lại với nhau.

Tiếng guitar giống như sao băng rơi giữa bầu trời, muôn màu muôn vẻ, kèm theo là thiếu niên thấp giọng ngân nga, lời ca chậm rãi chảy xuôi.

"Sau đó, họ nói rằng trái tim của người dường như đã được chữa lành

Cũng bắt đầu có ai đó bảo vệ người

Tôi nên buồn hay đau lòng?

Và những ngày hôm qua vẫn đầy màu sắc

Tôi giữ chúng cẩn thận

Có lẽ người nhớ

Có lẽ người đã quên

Nó không còn quan trọng nữa

Dù có bao nhiêu miễn cưỡng cũng phải phũ phàng từ bỏ

Đừng nhìn lại người yêu hỡi

Chỉ mong sau này người được hạnh phúc

Đó là điều tôi muốn sau này

…”

Tôi ôm cuốn sổ theo khúc nhạc khóc thảm thiết. �

Em đã thầy rồi, Thẩm Yến Thanh, em thấy hết rồi.

Anh ấy dừng lại cách tôi khoảng nửa mét, mở miệng và chỉ nói ba từ — Tôi xin lỗi.

Tôi biết trò hề của mình, đã đến lúc phải kết thúc.

20.

Tôi không ngờ rằng nửa đêm lại có nhiều người trên chuyến tàu đến Lạc Dương như vậy, tôi không muốn nói chuyện với mọi người nên chỉ ngồi yên lặng.

Bà cô bên cạnh rất nhiệt tình và nói nhiều, bà ấy liên tục kéo tôi để trò chuyện với tôi.

Tôi trả lời được vài câu trước khi bà ấy có vẻ buông tôi ra, nhưng một lúc sau cô ấy quay lại và hỏi tôi:

"Cô gái, nửa đêm còn đi làm gì?"

Cuốn sổ vẫn còn trên tay tôi, mới tinh như vừa được khui ra.

Tôi quay đầu lại cười với bà ấy: "Đi thực hiện tâm nguyện.”

21.

Tôi đã 28 tuổi nhưng vẫn thấy tự tại lạc quan.

Đâu ai biết rằng tôi mang trong mình hai bảo vật quý giá nhất trong đời.

Một cái là mới có được, một cái thì đã ở với tôi được ba năm.

Trong ba năm, bất cứ khi nào tôi sắp hết hơi, tôi sẽ bật nó lên và nghiến răng sống thêm một ngày.

Tôi mang theo hai thứ đó đến Lạc Dương, đến Hàng Châu, đến núi Thọ An và thậm chí đến Lhasa.

Tôi đã đi đến nhiều nơi và quỳ trên nhiều tấm nệm.

Lúc này, bảo vật mới tôi cũng đã thuộc lòng kia có thể giúp tôi kiên trì thêm một ngày, nhưng vẫn là lát thư cũ đến quăn mép kia được tôi thường xuyên mở ra mỗi lúc ngồi thiền.

“Noãn Noãn yêu quý,

Xin lỗi vì đã để em xem bức thư này, đừng buồn Noãn Noãn, anh thật sự may mắn khi được gặp em và yêu em trong cuộc đời này.

Anh đã nghĩ ra rất nhiều từ để nói với em, rằng em không cần phải đau buồn cho sự ra đi của anh, nhưng anh không thể viết được một từ nào. Noãn Noãn của anh, làm sao em có thể không đau buồn đây?

Nhưng Noãn Noãn, em có thể khóc ít đi một chút được không, anh không thể không tự trách mình, nhưng anh không thể tiếp tục an ủi em được nữa. Em có thể trách anh, oán anh, hận anh, nhưng đừng làm chuyện tổn thương bản thân, hứa với anh phải sống thật tốt.

Noãn Noãn, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh. Hãy sống thật tốt thay cho cả phần của anh. Anh sẽ đợi em, đợi em dần già đi và gặp anh ở dưới suối vàng. Anh sẽ đợi em, mãi mãi.

Noãn Noãn, nếu ông trời thương xót, nếu có kiếp sau, em vẫn làm vợ anh được chứ?

Phiên ngoại - Tiêu Phù

Tôi và chồng lấy nhau đã hai mươi năm nhưng anh ấy không hề yêu tôi.

Nói cách khác, anh ấy đã từng yêu tôi một thời gian ngắn trong ba năm.

Và sau đó anh ấy chỉ là chồng tôi và tôi chỉ là vợ anh ấy.

Người yêu của anh ấy là trăng sáng trên trời chẳng thể gặp lại, Tống Noãn Noãn.

Tôi thẳng thắn chấp nhận tất cả những điều này, bởi vì hết thảy đều là sự lựa chọn của riêng tôi.

Nhưng bây giờ tôi không biết làm thế nào để nói với người đàn ông đang nằm trên giường bệnh bị cơn đau hành hạ đến tận xương tủy rằng Tống Noãn Noãn đã đột ngột qua đời bảy năm trước.

Thẩm Yến Thanh là một người rất có trách nhiệm, vì vậy tôi đã tin tưởng mà giao phó bản thân mình cho anh ấy, và bố tôi cũng vậy.

Nhưng vào thời điểm đó, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Yến Thanh vốn đã thuộc về người khác.

Khi tôi tình cờ nhìn thấy cuốn sổ có chữ ký và cuốn nhật ký được mẹ anh ấy giấu ở nơi sâu nhất trong nhà kho, tôi đã không có thời gian để lấy ra.

Tôi không muốn chạy trốn, huống chi mẹ Thẩm cũng không nói gì, tôi có thể giả vờ cái gì cũng không biết.

Nhưng kỳ thực, tôi trốn không thoát được, càng ngày càng có nhiều tình tiết cho tôi biết, có lẽ người trong lòng của Thẩm Yến Thanh trước khi mất trí nhớ chính là Tống Noãn Noãn.

Anh ấy thích nụ cười và tính cách cư xử đúng mực của tôi, tôi khó mà không nhận ra sự giống nhau giữa tôi và “Tống Noãn Noãn” trong nhật kí của anh ấy.

Tôi vùng vẫy, do dự và khóc lóc thảm thiết.

Cuối cùng, để bản thân mình chìm đắm trong tình yêu lừa dối bản thân một cách vô vọng.

Sau đó, sự xuất hiện của Tống Noãn Noãn khiến tôi vô cùng hoang mang, đêm nào tôi cũng tỉnh giấc, không thể chợp mắt cho đến khi chắc chắn rằng Thẩm Yến Thanh vẫn còn nằm bên cạnh mình.

Nhưng tôi thấy rằng Thẩm Yến Thanh vẫn có một chút khác biệt.

Những cơn đau đầu thường xuyên đến với anh trở lại.

Đau đến mức đập vào tường, sắc mặt tái nhợt đến toát mồ hôi lạnh.

Tôi còn xấu xa nghĩ, Tống Noãn Noãn nên nhanh chóng rời đi, hoặc không để tôi tiến tới làm vai ác này.

Tôi lại chưa bao giờ có cơ hội, Thẩm Yến Thanh đã bảo vệ tôi quá tốt.

Tống Noãn Noãn dường như không quan tâm đến việc phải nói gì với tôi.

Tôi bị tim đập nhanh và hoảng loạn cả ngày lẫn đêm, và cuối cùng cơ hội của tôi đã đến.

Tôi hằn học kể cho cô ta nghe rõ ràng chuyện của tôi và Thẩm Yến Thanh, tôi nghĩ cô ta sẽ vì vậy mà không thể chịu đựng nổi rồi bỏ đi.

Nhưng tôi không ngờ rằng mình lại bị sinh non.

Sau khi sinh con, tôi nghe mẹ Thẩm nói Yến Thanh nghĩ rằng cô ta đã đụng chạm vào tôi.

Cảm giác tội lỗi trong lòng tôi lại sâu sắc thêm.

Tôi thường tự hỏi tại sao Tống Noãn Noãn, tại sao cả hai chúng tôi đều nợ cô ấy nhiều như vậy.

Tôi muốn xin lỗi cô ấy, nhưng tôi không tìm thấy cơ hội nữa.

Có một buổi tối, tôi dựa vào cửa sổ ngồi yên lặng suy nghĩ xem hành động của mình có thực sự vô liêm sỉ như vậy không, lại nhìn thấy Tống Noãn Noãn đang ngồi trên ban công.

Trong vài tháng kể từ khi đến nhà họ Thẩm, cô ấy đã sụt cân rất nhiều, giống như một con búp bê bị bỏ rơi, cô đơn và xấu hổ.

Tôi nên vui mừng vì tôi đang chiếm thế thượng phong.

Nhưng tại sao tôi không thể hạnh phúc? Cảm xúc và lý trí của tôi đang giằng xé ngày đêm, sắp vặn chết tôi ở đây.

Thẩm Yến Thanh cũng nhìn thấy Tống Noãn Noãn, mặc dù anh ấy không nói gì nhưng tôi biết anh ấy cũng mê man theo.

Và khi anh ấy quay lại sau khi đi đến nhà kho, khoảnh khắc anh ấy quay lại tìm Tống Noãn Noãn trước, toàn thân tôi lạnh toát.

Anh nhìn Tống Noãn Noãn bằng ánh mắt chân thành đầy ám ảnh dần bị bao phủ bởi sự đau buồn và tội lỗi.

Tôi biết anh nhớ lại rồi.

Thời gian và tình yêu đã bị chiếm giữ bởi tôi trước kia sẽ được trả lại cho người nên có chúng.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Tống Noãn Noãn lại rời đi.

Thẩm Yến Thanh sau khi nhớ lại mọi thứ, một lời cũng không nói.

Dường như có một sự hiểu ngầm giữa họ mà không ai khác có thể can thiệp hay xen vào.

Sau đó, chúng tôi liên lạc với nhau, Thẩm Yến Thanh hỏi tôi nghĩ thế nào.

Tôi lấy tay che mặt, nước mắt giàn giụa: “Anh nói em sẽ là vợ anh cả đời cơ mà.”

Tôi không thể nhìn thẳng vào sự hèn hạ của mình, nhưng tôi không thể buông tay.

Thẩm Yến Thanh như máu thịt ngấm vào xương của tôi, sợ đau không dám đào, cũng không muốn đào.

Vì vậy, giống như Tống Noãn Noãn và tôi đã nói, hãy cứ như vậy.

Việc sai đã sai rồi, đành cứ vậy thôi.

Thẩm Yến Thanh im lặng một lúc lâu trước khi trả lời tôi bằng một tiếng.

Anh ấy nói được.

Kể từ đó, anh ấy đã làm việc một cách bạt mạng để kiếm tiền.

Chúng tôi từ chung cư chuyển đến lầu Đại Bình, chỉ nhờ mỗi anh ấy, tôi có thể cho con cái học hành tốt nhất mà không phải làm việc.

Chỉ là số lần anh về nhà ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhiều lần tôi tìm thấy anh ấy trong ngôi nhà cũ và nghe thấy tiếng thút thít không thể kiểm soát của anh ấy qua cánh cửa, tôi biết mình đã sai.

Nhưng tôi không hiểu, vì sao người sai là tôi, nhưng ông trời lại trừng phạt một người đã đau khổ nửa đời người.

Ung thư dạ dày đã ở giai đoạn cuối, đã quá muộn để chữa khỏi.

Những vũng máu đỏ tươi lần lượt phun ra từ miệng anh ấy, sinh mệnh của anh ấy bắt đầu tiêu tán nhanh chóng như hoa rụng mùa thu.

Mỗi lần anh ấy phát bệnh, đau đớn đến mức thuốc giảm đau cũng không thể giảm bớt, tôi chỉ có thể nhìn anh ấy co ro, giữa hai chân mày nỗi đau không thể xua tan được, nước da có thể so sánh với những bức tường trắng của bệnh viện.

Hình như anh đang thì thầm điều gì đó, tôi chăm chú lắng nghe và nghe thấy anh gọi cái tên nơi sâu thẳm nhất của trái tim mình.

Tôi ôm lấy anh, nước mắt bất lực chảy dài trên mặt. Xung quanh tai anh là tiếng khóc và rên rỉ nhỏ của anh.

"Noãn Noãn... Anh đau quá...Đau quá...Noãn Noãn...Noãn Noãn... Anh xin lỗi... Anh đau quá... Ahhh...Đau quá.”

Tôi điên cuồng tìm kiếm Tống Noãn Noãn khắp thế giới, và cuối cùng đã tìm ra tung tích của cô ấy từ một người bạn học cấp hai của cô ấy.

Tống Noãn Noãn đã chết.

Chết trong một lớp học ở làng miền núi bảy năm trước, bị gi*t vĩnh viễn bởi một trận lở đất bất ngờ.

Ông trời thật đúng là đùa giỡn người, một kẻ độc ác như tôi sống tốt như vậy mà hai người bọn họ lại lần lượt bị tước đi mạng sống.

Tôi loạng choạng trước giường bệnh, và người bạn học cấp hai đó đột ngột liên lạc với tôi.

Cô ấy do dự, nói rằng có một đoạn video về Tống Noãn Noãn, không biết có nên đưa cho tôi hay không.

Tôi bảo cô ấy gửi nó qua, ngay khi tôi mở nó ra, tôi đã khóc rất nhiều đến nỗi tôi không thể kìm được bản thân mình.

Cô gái trong video đờ đẫn nhìn vào camera, rất lâu sau mới có thể nở một nụ cười.

“Trông đẹp không?” Hình như cô ấy đang hỏi ai đó.

Nhưng không nhận được hồi âm, chút ánh sao cuối cùng cô nhìn thấy trong mắt cô ấy lại tiêu tan.

Cô ấy nói khẽ và chậm rãi: “Kiếp này em tha lỗi cho anh, kiếp sau anh đừng lỡ hẹn”.

Máy ảnh hơi rung, Tống Noãn Noãn cầm điện thoại, giống như đi đâu đó.

Cô ngồi xuống bên cửa sổ và bắt đầu tự nói với mình: "Gần đây em nghe được một bài hát, em hát cho anh nghe nhé?”

Thẩm Yến Thanh không biết đã bình tĩnh lại từ lúc nào, nằm ngửa thở nhẹ, tôi vội vàng đưa điện thoại cho anh.

Giọng nói thanh tao hát một bài hát du dương và trầm buồn, xen lẫn với vài tiếng nức nở.

“Ngôi sao trên trời xuất hiện

Bạn biết tôi bắt đầu bỏ lỡ một lần nữa

Bao nhiêu tình yêu chỉ có thể được nhìn thấy từ xa

Như ánh trăng soi sáng mặt biển cạn kiệt

Không bao giờ học cách quên…”

Thẩm Yến Thanh nắm lấy cổ tay tôi, những ngón tay mảnh khảnh đã không còn nhìn thấy da thịt, chỉ trong một tháng, Thẩm Yến Thanh gầy đến mức chỉ còn lại một lớp da bọc xương.

Nước mắt anh rơi ra khỏi khóe mắt.

“Anh xin lỗi Tiêu Phù… Anh đã hủy hoại cuộc sống của em..."

Tôi lắc đầu, nghẹn ngào đến không thở nổi: ”Không, là em, là em, em nên nói xin lỗi."

“Hãy cùng con sống thật tốt… nếu em gặp đúng người... em sẽ được chăm sóc..."

Thẩm Yến Thanh nhìn vào khoảng không, và theo tiếng hát nhẹ nhàng của Tống Noãn Noãn nỏ một nụ cười trên môi, như thể anh nhìn thấy một vùng đất thần tiên: “Tiêu Phù, anh đi trước chờ cô ấy đây.”

Thẩm Yến Thanh hài lòng nhắm mắt lại, tôi cảm thấy tay anh ấy dần dần mất đi sức lực, sau đó ngã xuống giường bệnh.

Thế giới im lặng trong giây lát, và sau đó là sự đau buồn bùng phát.

Tôi nhìn gương mặt thanh thản của Thẩm Yến Thanh, cố gắng kìm nén nỗi đau đớn.

“Thẩm Yến Thanh, Tống Noãn Noãn đã đi trước chờ anh rồi, kiếp sau hai người nhất định… nhất định sẽ hạnh phúc.”

Còn nữa, xin lỗi.

Phiên ngoại - Diệp Thi Thi

Tôi có chút hối hận, lẽ ra tôi không nên gửi email đó, có lẽ Tống Noãn Noãn đã ở trong màn tối suốt đời này.

Tống Noãn Noãn trong trí nhớ của tôi rất xuất sắc và ít nói, chỉ khi gặp Thẩm Yến Thanh, cô ấy mới dịu dàng cười.

Nhưng những gì tôi thấy bây giờ chỉ là một con búp bê sứ bị hỏng được sửa chữa cẩu thả, tựa như có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Tôi rất tò mò làm sao Tống Noãn Noãn biết tôi gửi email, cô ấy nói chỉ có tôi làm ở công ty ngoại thương nên rất dễ đoán.

Nhưng cô ấy không trách tôi.

Tôi muốn tự trách mình, nhưng nạn nhân nói rằng cô ấy không trách tôi.

Tôi hỏi cô ấy có phải là thánh nữ không? Cô chỉ khẽ mỉm cười sau khi nghe điều này.

Cô ấy nói không phải, nhưng cô ấy thực sự không còn sức lực để trách móc hay căm ghét ai đó.

Xuất phát từ sự quan tâm, tôi lặng lẽ theo dõi cuộc sống của Tống Noãn Noãn.

Không biết cô ấy tại sao lại kích động như vậy, đến ngôi làng miền núi để hỗ trợ giáo dục.

Cô ấy nói rằng cô ấy muốn tìm một cái gì đó có ý nghĩa để cô ấy có thể kiên trì làm cho đến khi chết.

Nhưng lại không thực hiện được ước nguyện, cô ấy đã chết trong một trận lở đất do lũ quét, gieo mình vào đó vì sự an toàn của những đứa trẻ.

Tôi chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ là người liên lạc khẩn cấp của cô ấy.

Tôi cười nhạo cô ấy, Tống Noãn Noãn, cô thật phiền phức, đến một người bạn cũng không có.

Nhưng vào lúc đó, tôi vẫn không tự chủ được ngồi xổm xuống đất mà òa khóc.

Di vật của Tống Noãn Noãn rất ít, một cuốn sách, một bức thư tuyệt mệnh và một chiếc điện thoại di động.

Có rất ít thứ trong điện thoại, chỉ còn lại video trong album ảnh.

Đó là hình ảnh Tống Noãn Noãn mặc váy cưới, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng sự tê tái, mệt mỏi dưới vẻ đẹp này khiến tôi mấy lần gục ngã.

Bao nhiêu lần con búp bê sứ này bị vỡ, và bao nhiêu lần nó đã lặng lẽ tự ghép bản thân lại.

Tôi thực sự nghĩ rằng tai nạn này lại có thể là sự thương xót của ông trời.

Bài hát cuối cùng trong video này dường như được Tống Noãn Noãn hát cùng với cuộc đời cô ấy.

Giống như ở bên bờ biển khi màn đêm buông xuống, mặt trời vàng chiếu trên mặt biển, âm dương gặp gỡ, cả thế giới chỉ còn lại sự suy đồi, tê liệt, và u uất.

Chỉ một bước tiến lên là giải thoát vĩnh viễn.

Bài hát đó, suốt đời tôi không dám nghe.

Kết ———


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.