13.
Lần kiểm tra thai sản cuối cùng trước khi sinh, Thẩm Yến Thanh không về kịp bởi vì anh ta cố gắng làm việc bù cho kì nghỉ thai sản sắp tới.
Mẹ Thẩm nhìn tới nhìn lui, lại bị tôi ngăn lại chưa kịp đi ra ngoài.
“Tôi sẽ đưa cô ấy đi.” - Tôi nói.
Nghe những lời của tôi, mẹ Thẩm không thể kiểm soát được nét mặt của mình.
Bà ấy từ chối tôi một cách thẳng thừng, nắm lấy cổ tay tôi liên tục kéo tôi vào phòng ngủ dành cho khách.
Nói một cách hợp lý, tôi nên cảm thấy buồn.
Tình cảm bao nhiêu năm vẫn không thể khiến bà ấy tin tưởng vào tính cách của tôi.
Mẹ Thẩm làm điệu bộ van xin, buồn bã cầu xin tôi đừng can thiệp vào chuyện của gia đình họ.
Nhưng ánh mắt của tôi lướt qua bà ấy và dừng lại ở Tiêu Phù.
Tiêu Phù quan sát tôi.
Cô ta rất ít nói, ít nói đến mức người ta cảm thấy trên đời này không có ai ngoan ngoãn được như cô ta.
Vì vậy, sau khi cô ấy mở miệng, ngay cả mẹ Thẩm cũng không thể tin được.
“Được thôi,” - Cô ta nói - “Vậy tôi làm phiền chị rồi.”
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Sau khi lên xe, Tiêu Phù nhìn tôi, đi thẳng vào vấn đề.
Tiêu Phù không được coi là một người đẹp tuyệt vời, nhưng ở cô ta có cảm giác yên bình.
Ngay cả đối với “kẻ thứ ba” đến trước như tôi, cũng không hề có chút thù địch nào.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và không nói gì, chỉ có tiếng nói nhỏ nhẹ của cô ta thì thầm bên tai tôi.
"Ba năm trước, mẹ tôi đột ngột qua đời vì chứng xung huyết não. Sau khi bà ra đi, gia đình tôi như sụp đổ.
Cha tôi thường uống rượu mỗi ngày để giải tỏa lo lắng. Nếu ông ấy không sợ tôi sẽ không chịu nổi, ông ấy cũng đã rời đi với mẹ tôi rồi.”
"Quãng thời gian đó, tôi nhốt mình trong phòng, có lúc thẫn thờ, có lúc khóc không kìm được. Không hiểu sao người mới đứng trước mặt tôi không lâu giờ lại xa cách mãi mãi như vậy, tôi không cách nào chấp nhận được."
"Lúc đó Thẩm Yến Thanh là người đã đột nhập vào nhà chúng tôi.”
“Hôm đó bố tôi uống rượu, lên núi tìm mẹ tôi, trên đường đi thấy có người nằm trên mặt đất, ông ấy sợ đến tỉnh cả người”.
"Khi biết Thẩm Yến Thanh vẫn còn sống, ông vội vàng cõng anh ấy xuống núi và đưa anh ấy đến bệnh viện. Thị trấn nhỏ chỗ chúng tôi không thể cứu được, vì vậy anh ấy được đưa đến thành phố, mất một ngày và một đêm để cứu chữa anh ấy. Nhưng chúng tôi không biết anh ấy là ai và chúng tôi không thể tìm ra anh ấy là ai sau khi gọi cảnh sát. Một chút thông tin cũng không.”
Tiêu Phù tiếp tục nói một mình, mặc cho tôi giữ khuôn mặt trống rỗng và không trả lời một từ.
Cô ta dường như đang giải thích cho tôi nghe, nhưng dường như cũng chỉ là muốn kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với Thẩm Yến Thanh trong ba năm đó.
Sau khi hồi phục sau khỏi một lần trốn thoát trong gang tấc, Thẩm Yến Thanh, người không có thông tin nhận dạng, không có ký ức và bị tàn tật, sống trong nhà của họ.
Sau đó là câu chuyện cảm động cổ lỗ sáo rỗng, sau đó là đến thành phố C được đồng nghiệp nhận ra trong kỳ nghỉ và trở về nhà họ Thẩm.
Tiêu Phù nói trong những ngày cô ta mới về, ngày nào Thẩm Yến Thanh cũng bị đau đầu, đau đến mức đập vào tường ngất đi.
Đó là lúc mẹ Thẩm vừa khóc vừa gọi điện, xóa sạch hai mươi tám năm nửa đầu đời của Thẩm Yến Thanh.
Gia đình, tình bạn, tình yêu và sự nghiệp trước đó đều biến mất cùng với nhiệm vụ đó.
Kể từ đó, Thẩm Yến Thanh không còn là Thẩm Yến Thanh nữa, Thẩm Yến Thanh chỉ là Thẩm Yến Thanh.
14.
Sau khi trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Yến Thanh nói rằng anh muốn cưới Tiêu Phù, anh nói rằng anh đã hứa sẽ cưới cô ta và muốn cô ta trở thành cô dâu duy nhất của anh.
Tiêu Phù quay ra nhìn tôi, tôi nhận ra rằng mũi cô ta đỏ bừng, đôi mắt thì đẫm lệ.
"Lúc đó, tôi đã thắc mắc anh ấy đã hứa với tôi những lời này khi nào, nhưng bây giờ tôi muốn hiểu rõ, vì vậy tôi..."
Giọng cô ta run run, khó khăn nói: “Thì ra là tôi thế chỗ của chị.”
Tôi nắm chặt vô lăng, không khỏi hít sâu một hơi: “Đủ rồi, đừng nói nữa.”
Nhưng Tiêu Phù lại tiếp tục: “Nhưng Tống Noãn Noãn, tôi yêu anh ấy ba năm rồi, chúng tôi đã kết hôn sinh con rồi, chị có thể…”
Tôi muốn bịt tai lại không muốn nghe cô ta nói tiếp nữa.
Nhưng dù tôi bịt tai lại, giọng nói của cô ta vẫn không chịu từ bỏ, luồn qua kẽ tay tôi, buộc tôi phải nghe rõ.
Cô ta nói, Tống Noãn Noãn, kiếp này chị có thể giao Thẩm Yến Thanh cho cô ta không, kiếp sau cô ta sẵn sàng đền đáp.
Cô ta không còn nhà nữa, bố cô ta đã qua đời vào năm ngoái, vì vậy cô ấy chỉ có mình Thẩm Yến Thanh thôi.
Vì vậy, cô ta đã cầu xin tôi, xin hãy như thế này cho đến hết đời.
Cô ta đã khóc cho đến khi mất giọng, cứ thế lặp đi lặp lại.
15.
Thẩm Yến Thanh lao đến bệnh viện và ấn chặt tôi vào tường.
Cú va vào lưng rất đau, kiểu đau như lan vào kẽ xương.
Nhưng Thẩm Yén Thanh cách tôi rất gần, gần đến mức tôi không dám thở mạnh, sợ giấc mộng này tan thành mây khói.
Lông mày và đôi mắt của Thẩm Yến Thanh vẫn đẹp như ngày nào, sống mũi cao, lông mày kiếm và đôi mắt như sao.
Tôi muốn nhìn anh ấy cho thật rõ.
Tuy nhiên, lúc này, đôi mắt anh ấy tràn đầy bạo lực, khóe mắt anh ấy đỏ tươi.
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói với tôi.
“Tống Noãn Noãn, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Tay anh ấy mạnh đến nỗi tôi cảm thấy như sắp hết hơi và sắp nghẹt thở, nhưng lại mang đến cảm giác sung sướng không thể giải thích được.
Giọt nước mắt sinh lý trượt khỏi khóe mi, tôi thấy tôi phản chiếu trong mắt anh.
Tôi đột nhiên muốn giơ tay chạm vào mắt anh, giống như trước đây.
Nhưng khi tôi đưa tay ra nửa chừng đã bị gạt bỏ thẳng thừng.
Mẹ Thẩm không kéo được anh ấy đi, lúc này anh ấy giống như thần ch*t, nếu như không phải lương tâm mách bảo anh ấy không được làm như vậy, tôi nghĩ anh ấy đã lựa chọn trực tiếp bóp cổ tôi.
Vì vợ của anh ấy, Tiêu Phù.
Nhưng rõ ràng là tôi chẳng làm gì cả.
Chính Tiêu Phù tự quá xúc động rồi xảy ra việc sinh non.
Nhưng không ai tin tôi.
Sẽ không ai tin tôi, mẹ Thẩm và Thẩm Yến Thanh cũng vậy.
Thẩm Yến Thanh thả lỏng một chút, không khí tràn vào khoang mũi, tôi ho không ngừng, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, may mắn là tôi không cảm thấy đau chút nào.
Thay vào đó, tôi tìm thấy một chút cảm giác được sống.
Thẩm Yến Thanh đang vô cùng giận dữ, vẻ mặt hiện tại của anh ấy như đang muốn xé xác tôi ra cho sói hoặc chó ăn.
Tôi biết, khi đối mặt với đối tượng nhiệm vụ của mình, anh ấy cũng có bộ dạng như vậy, mong muốn nhanh chóng thoát khỏi nó.
Cuối cùng anh ấy ném tôi đi, hận thù sâu thẳm trong mắt anh ta hóa thành hàng ngàn con dao sắc bén, hàng ngàn lần cứa vào trái tim tê liệt vốn đã thủng lỗ chỗ của tôi hàng ngàn lần.
Thẩm Yến Thanh quay đầu lại, nhìn phòng mổ sáng đèn, hít sâu vài hơi rồi hỏi tôi.
“Tống Noãn Noãn, cô có thể biến mất không?”
Tôi chết lặng tại chỗ, thở hổn hển, nghẹt thở đến mức tôi quỳ ngay tại chỗ và ho dữ dội.
Tôi đã không nhìn lên cho đến khi tôi ho đến mức nội tạng của tôi đau nhức, ho cho đến khi nôn mửa.
Nước mắt chảy xuống chóp mũi, tôi vẫn cố chấp cười với Thẩm Yến Thanh:
"Tất nhiên, nhưng tôi muốn nghe từ chính miệng anh ấy nói.”
16.
Mẹ Thẩm hỏi tôi, tại sao chúng ta lại hành hạ nhau như vậy?
Bởi vì tôi không cam tâm.
Tôi không hiểu tại sao số phận lại chơi đùa với tôi như vậy.
Rõ ràng là tôi đã rất gần với hạnh phúc rồi, tôi cũng đã chìm trong đau khổ quá lâu rồi.
Tại sao phải cho tôi biết rằng mọi thứ tôi muốn đều có sẵn ngay từ đầu?
Tôi muốn hận, nhưng tôi lại không biết nên hận ai.
Ai cũng có lý do của riêng mình, khiến lòng căm thù của tôi không có chỗ xả.
Vì vậy, tôi chỉ có thể hận bản thân mình, hận bản thân vì đã đánh mất Thẩm Yến Thanh, người lấp đầy cuộc sống của tôi.
Trong những ngày ở nhà họ Thẩm, tôi thực sự ngủ không ngon, những ký ức đầy màu sắc trong quá khứ biến thành những chiếc cơn gió đầy màu sắc, cuốn tôi vào cơn bão và trói chặt tôi.
Thật đến mức tôi nhìn ánh sáng của thế giới từng chút một vụt tắt, cảm thấy ôxi trong không khí đang tiêu tan từng chút một.
Lần này tôi rơi xuống một vùng biển sâu và tối tăm hơn, tôi điên cuồng cố gắng tìm kiếm mảnh gỗ trôi dạt của mình nhưng không thể nào tìm thấy.
Tôi không biết liệu tôi đang hành hạ bản thân mình hay bọn họ.
Tôi đã trở thành một người vô hình, ngoại trừ một chút sự bối rối và bất lực thỉnh thoảng mà mẹ Thẩm sẽ thể hiện khi đối mặt với tôi.
Tôi vẫn nhớ vào một lễ hội mùa xuân nọ, Thẩm Yến Thanh đã đưa tôi đến nhà anh ở tạm.
Lúc đó anh yêu tôi và tự nhiên anh cũng thích trêu chọc tôi, có lúc tôi bị trêu quá trớn dỗi giận ngồi một chỗ, anh lại làm trò khiến tôi cười.
Mẹ Thẩm nhìn chúng tôi chơi đùa rồi nở nụ cười.
Sau đó, Thẩm Yến thanh ôm tôi và nói với giọng nghèn nghẹn rằng anh ấy bị mẹ Thẩm mắng, mẹ anh ấy nói rằng tôi là một đứa trẻ hiểu chuyện, rằng anh ấy không thể bắt nạt người khác như vậy.
Có lẽ bây giờ trong mắt mẹ Thẩm, tôi không phải là người lý trí.
Tôi hoàn toàn trở thành nhân vật phản diện trong cuộc hôn nhân của Thẩm Yến Thanh với cô ta.
Một kẻ phản diện đáng ghê tởm, một kẻ nhúng chàm đáng bị cả thế giới phỉ báng.
Một số vị khách đến xem hai mẹ con này tò mò về sự tồn tại của tôi, nhưng Thẩm Yến Thanh chỉ lạnh lùng nói: “Cô ấy chỉ là khách đến thăm, vài ngày nữa sẽ rời đi.”
Vào ban đêm, thỉnh thoảng tôi có thể nghe thấy tiếng khóc lớn của em bé trên ban công.
Đó là một bé trai, tuy sinh non nhưng nặng ba cân, rất khỏe mạnh.
Như mong muốn của Thẩm Yến Thanh.