5.
Mẹ Thẩm nói rằng Thẩm Yến Thanh được cảnh sát đưa về một năm trước.
Nhiệm vụ đó kết thúc với một vụ nổ, mọi người đều nghĩ rằng Thẩm Yến Thanh đã chết, nhưng thật ra không phải vậy, anh ta bị sóng xung kích của vụ nổ thổi bay ra khỏi ngôi làng trên núi và lăn một mạch xuống phía sau núi, được người dân vớt lên và cứu sống.
Chỉ là tính mạng của anh ta được cứu, nhưng hai chân lại khập khiễng, tất cả ký ức đều bị thổi bay.
Tôi bật cười.
Dưới ánh mắt kinh ngạc và lo lắng của mẹ Thẩm, cô cười ha hả.
Tôi cúi xuống, cười cho đến khi ngã xuống đất và quỳ xuống đối diện với mẹ Thẩm.
Tôi nghe giọng mình run run:
"Ha ha ha...đó là lý do tại sao...ha ha ha vậy là anh ấy bị bom nổ đả thương, mất trí nhớ, chỉ quên mỗi mình tôi thôi đúng không? Ha ha ha lố bịch đến mức nào cơ chứ.”
“Không phải không phải." - Mẹ Thẩm ôm tôi đang cười điên dại, khiến người tôi không ngừng run lên.
Bà nghẹn ngào nói: “Noãn Noãn, Yến Thanh đã quên tất cả mọi người, không nhớ được ai, chỉ cần nó muốn nhớ lại quá khứ, nó sẽ đau đớn đến lăn lộn trên mặt đất.”
"Noãn Noãn, cô coi như cũng là nửa người chôn dưới đất rồi, cô không thể mất đi Yến Thanh sau bao nhiêu cố gắng mới trở về được. Muốn trách thì trách cô đi, là cô có lỗi cháu!”
Tôi không thể chấp nhận chuyện này!
Tôi chấp nhận không nổi!
Tôi nắm lấy tay mẹ Thẩm nhìn bà ấy, ánh mắt tôi như cầu xin.
“Thế nghĩa là anh ấy vẫn có khả năng nhớ lại đúng không? Anh ấy biết cô là một mẹ anh ấy, anh ấy biết cô thích hoa lan hồ điệp, ra khỏi bệnh viện đã mua mang về cho cô một bó hoa.”
“Cô không thể ở trong tình cảnh anh ấy không nhớ gì không biết gì mà sắp xếp hết cả cuộc đời của anh ấy như vậy đúng chứ?”
“Nhỡ... Nhỡ anh ấy nhớ ra thì sao? Nhỡ sau khi nhớ lại anh ấy vẫn yêu cháu nhất thì sao? Chắc anh ấy cũng sẽ đau đớn lắm! Đúng! Anh ấy nhất định sẽ đau khổ!”
Mẹ Thẩm nắm lấy tay tôi và gấp gáp nói điều gì đó.
Nhưng tất cả những gì tôi có thể thấy là miệng bà ấy mở ra và đóng lại.
Những suy nghĩ trong đầu tôi ngày càng chắc chắn hơn.
Đúng vậy, Thẩm Yến Thanh sẽ nhớ, nhất định sẽ nhớ!
Khi nhớ lại, chắc chắn anh ấy sẽ hối hận và buồn bã vì tôi không phải là cô dâu duy nhất trong cuộc đời anh ấy.
Tôi vội vuốt gọn lại đầu tóc của mình, để bản thân trông bớt chật vật.
“Cô, anh ấy nhất định sẽ nhớ, con có thể đợi anh ấy nhớ ra."
"Không sao, không sao đâu, mọi chuyện vẫn còn kịp."
6.
Thẩm Yến Thanh là chấp niệm của tôi.
Cũng là nhờ có anh ấy mà tôi mới có thể kiên trì sống nhiều năm như vậy.
Sau sự "hy sinh" của Thẩm Yến Thanh, tôi nhận được một lá thư, đó là bức thư tuyệt mệnh có chữ ký của anh ấy.
Bức thư tuyệt mệnh đó đáng lẽ phải được viết bởi Thẩm Yến Thanh khi anh ấy bị cử đi, nét chữ chính xác và mạnh mẽ, nhưng một vài câu từ đã cho thấy rõ sự do dự của người viết.
Trên thực tế, tôi và Thẩm Yến Thanh quen nhau từ năm mười hai tuổi, sau khi cha mẹ tôi đột ngột qua đời vào năm đó, tôi được giao lại cho chú tôi giám hộ rồi đi học tại trường cấp hai trực thuộc.
Thẩm Yến Thanh là một đầu gấu nổi tiếng trong trường.
Tình cờ, anh ấy biết hoàn cảnh gia đình tôi nên luôn đứng ra bênh vực khi người khác bắt nạt tôi, thậm chí còn đe dọa sau lưng những kẻ bắt nạt tôi để họ không dám bắt nạt tôi nữa.
Nhưng lúc đó tôi rất sợ anh ấy, bởi vì anh ấy luôn trêu chọc đùa giỡn, như thể chỉ cần anh ấy không vui, anh ấy có thể tay đấm ngã cả năm người giống tôi.
Tôi thân với anh ấy hơn vào năm thứ cuối cấp ba, bởi tôi đã giúp anh ấy làm bài tập về nhà và chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tôi không cha không mẹ không gia đình nên chỉ biết học hành chăm chỉ, học hành chăm chỉ, điểm số năm nào cũng thuộc loại xuất sắc nhất.
Vì vậy, rất dễ dàng để dạy Thẩm Yến Thanh.
Ở bên anh ấy, tôi dần dần bị anh ấy thu hút, với nụ cười bạo dạn và không gò bó, phong thái hào hoa, tự do rơi nước mắt và cả sự nổi loạn, ở anh ấy có vô số phẩm chất mà tôi không thể có được.
Tôi không khỏi xúc động, không ngờ sau khi tốt nghiệp kỳ thi tuyển sinh đại học, chính Thẩm Yến Thanh đã thổ lộ tình cảm của mình.
Anh ấy làm mọi việc một cách tự do và thoải mái là thế, vậy mà cũng có lúc ngại ngùng tay chân không biết nên đặt ở đâu làm thế nào.
Tôi vẫn nhớ cảnh anh ấy gãi đầu và cuối cùng nhắm mắt lại, nói với tôi như thể anh ấy dốc toàn lực.
“Tống Noãn Noãn, anh thích em! Anh thích em từ hồi cấp hai. Em ngốc nghếch, mọt sách rồi chỉ biết học, cho dù bị bắt nạt cũng không nói lời nào, từ nay về sau làm bạn gái của anh! Anh sẽ bảo vệ em, yêu... khụ khụ, yêu em!"
Khi đó tôi sững sờ tại chỗ, anh ấy đã mở mắt ra.
“Em không nói gì, anh coi như em đồng ý rồi!”
Tôi vừa mở miệng đã bị anh ôm vào lòng.
Cái ôm của anh rất ấm áp, nóng như một cái bếp nhỏ.
Nhưng trong lòng tôi, anh không phải là một bếp lò nhỏ, mà là một khúc gỗ trôi trong dòng sông ở một thời không thăm thẳm tăm tối nhất.
Anh ấy là khúc gỗ trôi kéo tôi lại gần bờ.
Bốn năm đại học, anh học học viện cảnh sát, còn tôi học khoa tiếng Trung của trường đại học bên cạnh. Anh ấy nổi tiếng đến mức tất cả họ hàng và bạn bè của anh ấy đều biết rằng tôi là người anh ấy sẽ cưới khi anh ấy tốt nghiệp.
Tôi cũng được anh tác động mà dần trở nên vui vẻ và tự tin hơn.
Tôi thật sự nghiêm túc nghĩ rằng Thẩm Yến Thanh đã kéo tôi lên bờ.
7.
Vào năm cuối cấp, Thẩm Yến Thanh đã hành động một mình và phạm sai lầm trong quá trình thực tập trong lực lượng cảnh sát, sau khi bị trừng phạt, anh ấy bị chọn vào một hoạt động bí mật một cách khó hiểu.
Thẩm Yến Thanh đã bí mật đến gặp tôi trước khi khởi hành, anh ấy ôm tôi và nói lời xin lỗi, sau này không những không tiện gặp mặt mà thậm chí còn phải cắt đứt liên lạc.
Tốt nhất là nói với mọi người rằng chúng ta đã ở trong tình trạng chia tay rồi.
Lúc đó tôi chỉ biết ôm anh thật chặt, khao khát giữ lại được hơi ấm cơ thể của anh.
Tôi cố gắng an ủi anh một cách vụng về, nhưng thay vào đó tôi lại được vòng tay anh an ủi:
"Không có việc gì, Noãn Noãn, nhiệm vụ này không khó, đến lúc đó anh nhất định đạt được công trạng, lấy em về!”
Anh ấy rất phấn chấn, nhưng tôi có thể thấy sự lo lắng mờ nhạt trong mày mắt của anh ấy.
Tôi kiễng chân lên hôn anh, dựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh đập.
“Thẩm Yến Thanh, em sẽ đợi anh, cho dù không có công trạng hạng nhất, em cũng sẽ cưới anh, chỉ cưới anh mà thôi.”
Sau đó, đó là một sự chờ đợi lâu dài, một năm, hai năm, ba, rồi lại bốn năm, tôi cũng không nhớ rõ nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng tôi nằm mơ thấy anh hy sinh, tôi ngồi trên giường khóc thầm.
Tôi đã viếng thăm hầu hết các ngôi chùa lớn nhỏ trong cả nước, chỉ để cầu kiếm một điều.
Tôi chỉ cầu mong Thẩm Yến Thanh bình an vô sự.
Nhưng điều đang chờ đợi lại là tin tức về cái chết của Thẩm Yến Thanh.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, hy sinh bí mật, một vụ nổ lớn, không còn một chút xác thịt.
Sau khi giải quyết tất cả các vấn đề cần thiết, tôi định đến gặp Thẩm Yến Thanh và hỏi anh ấy tại sao lại nói dối tôi.
Nhưng Thẩm Yến Thanh quá hiểu tôi.
Anh biết tôi không thể sống thiếu anh nên đã để lại cho toi một lá thư viết tay.
Nó dập tắt hy vọng tìm đến cái chết của tôi và cắt đứt sự lựa chọn tìm đến cái chết của tôi.
Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, tôi bị ép buộc bởi sự không cam lòng và đau đớn, nhưng tôi không thể sống hay chết.
Đúng lúc này, cửa mở ra, Thẩm Yến Thanh và Tiêu Phù đã đi nửa tiếng cuối cùng cũng quay lại.
Tôi ngồi vào bàn ăn, nở nụ cười rạng rỡ nhất và nhìn Thẩm Yến Thanh hơi khập khiễng bước đến trước mặt tôi.
Anh ta dường như cũng cau mày.
Nụ cười của tôi hơi cứng lại.
Họ cũng ngồi vào chỗ của mình, và bốn người ngồi ngay ngắn với nhau.
Mẹ Thẩm phá vỡ sự im lặng: “Từ hôm nay Noãn Noãn sẽ ở nhà mình.”
Tôi cảm thấy mẹ Thẩm có chút miễn cưỡng, bà ngập ngừng nói:
“Noãn Noãn là... con gái nuôi của mẹ, các con…”
“Không phải!” - Tôi ngắt lời mẹ Thẩm.
Sắc mặt mẹ Thẩm đột nhiên thay đổi, bà muốn ngăn tôi lại, ánh mắt cầu xin.
Nhưng tôi không muốn nhìn bà ấy, bởi vì Thẩm Yến Thanh đang nhìn tôi.
Đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn tôi trực tiếp như vậy sau cuộc hội ngộ này.
8.
“Em không phải con gái nuôi của cô.”
“Thẩm Yến Thanh, em là bạn gái Tống Noãn Noãn của anh.”
“Em là Tống Noãn Noãn, bạn gái mười năm của anh, vợ sắp cưới của anh.”