1.
Tôi đã vô số lần tưởng tượng rằng mình có thể gặp lại Thẩm Yến Thanh trong đám đông.
Nhưng cho đến khi tận mắt chứng kiến, tôi mới phát hiện ra mình không tài nào thở nổi.
Thậm chí còn có một ý nghĩ xấu xa lóe lên trong đầu tôi.
Nếu Thẩm Yến Thanh còn sống như thế này, thì tôi thà rằng chấp nhận anh ấy đã chết.
Các đôi trẻ trong đám đông đều mỉm cười, trên người họ tràn ngập một rào cản mang tên hạnh phúc khó bị thế giới bên ngoài quấy rầy.
Tôi đứng tại chỗ rất lâu, lâu đến nỗi tay chân mềm nhũn chịu không nổi.
Tôi chỉnh trang lại, từ từ đi theo sau họ.
Hôm qua tôi nhận được một email từ nước ngoài nói rằng Thẩm Yến Thanh chưa ch*t.
Nhưng anh ấy đã kết hôn và có gia đình riêng.
Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là một trò đùa ác ý.
2.
Tôi gõ cánh cửa mà tôi đã ba năm rồi không dám gõ.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng người mẹ đơn thân sau cánh cửa này đã mất đi đứa con duy nhất ở tuổi trung niên, bà ấy đang đau buồn mỗi ngày.
Tôi không dám đến thăm bà ấy, sợ rằng nếu tôi rơi nước mắt trước mặt bà ấy sẽ càng khiến bà ấy buồn hơn.
Vì vậy tôi chỉ dám thỉnh thoảng gửi tin nhắn và quà tặng để thể hiện sự quan tâm của tôi.
Nhưng tôi đâu biết rằng khi tôi còn đang đắm chìm trong những cảm xúc đau đớn thì gia đình này đã mở ra một cuộc sống mới.
Người mở cửa là vợ của Thẩm Yến Thanh.
Cô ta có khuôn mặt dịu dàng, dáng người nhỏ nhắn và cái bụng tròn đang phình ra, đang có một sự sống mới nảy mầm trong đó.
Tôi cảm thấy tim mình như bị một bàn tay tàn ác nào đó đánh mạnh mấy cái, rồi như bị bóp nghẹn, càng lúc siết càng chặt hơn.
Như thể trái tim tôi sẽ nổ tung trong tay kẻ đó trước khi hắn ta dừng lại.
Cô gái ra mở cửa vẻ mặt khó hiểu, tưởng tôi gõ nhầm cửa.
Một giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng cô ta: "Ai thế, sao không vào?"
Và khoảnh khắc bà ấy nhìn thấy tôi, đĩa trái cây trên tay rơi xuống đất, vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt.
Đó là mẹ của Thẩm Yến Thanh.
Đó là người đã cùng tôi vượt qua, hỗ trợ tôi sống tiếp khi tôi biết tin Thẩm Yến Thanh qua đời, người từng ôm tôi mà khóc, khi tôi khóc đến ngất đi, bà ấy vẫn ôm tôi dịu dàng, nói với tôi rằng Thẩm Yến Thanh đã làm lỡ dở tôi, và là người nói rằng bà ấy muốn tôi tiến lên sống một cuộc đời tốt hơn.
Tôi nhìn bà ấy và cảm thấy trái tim mình hoàn toàn tan nát.
Hình ảnh của bà ấy đang dần mờ đi, và phải đến khi cảm nhận được mặt mình nóng lên, tôi mới nhận ra rằng mình đã bật khóc.
Vợ của Thẩm Yến Thanh, Tiêu Phù, nhìn tôi và mẹ chồng với vẻ mặt khó hiểu.
Tôi không biết chúng tôi đã đối mặt với nhau như thế này bao lâu, trước khi mẹ Thẩm thở dài, run giọng hỏi tôi:
"Cháu làm sao lại đến đây?"
3.
Cánh cửa này mở ra, như thể chuỗi ngày yên bình của Thẩm gia cũng bị phá vỡ.
Cho đến khi tôi bước vào cửa, tôi vẫn tưởng tượng rằng mình có thể nhìn thấy sự tội lỗi hoặc lo lắng trên khuôn mặt của Thẩm Yến Thanh.
Nhưng không, anh ta ân cần mời tôi vào nhà với ánh mắt rất cởi mở hào phóng.
Dường như với anh ta, tôi chỉ là một người xa lạ.
Tôi không biết mình đã ôm tâm trạng gì để ngồi xuống ghế sô pha.
Như thể chỉ nhìn thấy không khí kì lạ giữa mỗi tôi và mẹ anh ta, Thẩm Yến Thanh không hỏi thêm câu nào nữa, cùng vợ vào bếp.
Căn bếp chật hẹp với ánh đèn lờ mờ, lấp đầy sự ấm áp.
"Noãn Noãn, xin lỗi cháu."
Mẹ Thẩm chặn lại đôi mắt đầy ập nước mắt sắp rơi của tôi.
Nực cười làm sao, một người phụ nữ gần năm mươi tuổi có mái tóc đen bóng, trang điểm nhẹ, đôi mắt thì lại đẫm lệ đau đớn và sợ hãi, lương tâm cắn rứt khôn nguôi.
Thật ra, mười tám tháng trước, tôi đã bí mật đến thăm bà ấy.
Gần năm giờ giữa hè, cư dân dưới tầng là những người đến giờ về nhà, cư dân trên tầng thì vui vẻ rạng rỡ.
Một người phụ nữ một mình xách túi đồ về nhà, mái tóc đã bạc nửa, gương mặt mệt mỏi, tê tái.
Lúc đó tôi đã không kìm được nước mắt, mấy lần cố nén tâm trạng mà đi tiếp, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng, cuối cùng tôi ngồi xổm bên vệ đường, hai tay ôm đầu. Khóc lớn.
Thẩm Yến Thanh đã chết.
Tôi còn không thể dứt ra khỏi bóng hình người tôi yêu, huống hồ là người mẹ đã nuôi nấng anh ta hơn hai mươi năm?
Tôi không thể thẳng thừng thuyết phục bà ấy hãy nhìn rộng ra, mọi người phải sống cho mình.
Bởi vì đến bản thân tôi còn chẳng tự làm được điều đó.
Nhưng tại sao? Tôi nhìn đôi vợ chồng trẻ đang lúi húi với nhau trong bếp mà không tài nào hiểu nổi.
Tại sao Thẩm Yến Thanh trở lại và kết hôn, còn tôi lại không biết gì cả.
Người đã ôm tôi thật chặt và nói rằng anh ấy sẽ cưới tôi, người đã từng đưa cho tôi một phong bì lớn màu đỏ và nói rằng sẽ nhận tôi làm con dâu của bà ấy.
Hóa ra bọn họ đều là những kẻ dối trá.
4.
Mẹ Thẩm tìm cớ để đuổi vợ chồng Thẩm Yến Thanh ra ngoài.
Trước khi rời khỏi nhà, ánh mắt ngập ngừng của Thẩm Yến Thanh gợi lên trong tôi một tia hy vọng, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không nói gì, ôm vợ bước ra ngoài.
Tôi lại bật khóc.
Có lẽ trong mắt vợ chồng Thẩm Yến Thanh, tôi là một kẻ điên tự dưng đột nhập vào nhà họ.
"Noãn Noãn…”
Tôi quay đầu lại nhìn, mẹ Thẩm đã quỳ trước mặt tôi.
Sự hối hận và buồn bã của bà ấy không thể giả tạo được, nhưng tôi không biết tại sao khi nhìn thấy bà ấy quỳ trước mặt tôi, tôi lại thấy lòng mình lạnh lẽo.
"Noãn Noãn, chuyện này đều là lỗi của cô, là cô quyết định không nói chuyện Yến Thanh trở về cho cháu biết, là cô đồng ý cho nó kết hôn.”
"Noãn Noãn, Yến Thanh đối xử tệ với cháu, cô cũng đối xử tệ với cháu, Thẩm gia chúng ta nợ cháu cả đời này, nhưng Yến Thanh đã có gia đình rồi, cháu cũng nên ra ngoài sống lại cho chính mình đi."
Mẹ Thẩm nắm lấy tay tôi và khóc lóc thảm thiết, không ngừng biện bạch với tôi.
Tôi nhìn bà ấy nắm chặt tay tôi, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Tôi muốn nói, nhưng cổ họng tôi đau đến không thể chịu nổi.
Tôi không hiểu, bà ấy nói bà ấy là người quyết định nói cho tôi biết chuyện Thẩm Yến Thanh quay về là có ý gì.
Tôi không muốn những lời xin lỗi, tôi muốn sự thật.
Trong ba năm qua kể từ khi Thẩm Yến Thanh qua đời, tôi cũng muốn quên đi, cũng muốn yêu đương kết hôn như một người bình thường.
Nhưng tôi không làm được.
Đã bao nhiêu lần tôi nằm mơ vào lúc nửa đêm, nhìn thấy Thẩm Yến Thanh trong giấc mơ đã hứa với tôi hết lần này đến lần khác.
"Noãn Noãn, tốt nghiệp đại học chúng ta kết hôn nhé!”
“Noãn Noãn, anh thật sự muốn lấy em, đợi thêm hai năm nữa, em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất của anh!”
“Noãn Noãn, anh xin lỗi, xong nhiệm vụ này chúng ta sẽ kết hôn, anh rất mệt mỏi, nhưng mỗi khi nghĩ đến em, anh lại có động lực để kiên trì.”
"Noãn Noãn, anh yêu em rất nhiều, em là cô dâu duy nhất trong đời anh."
Khuôn mặt ấy, vầng trán ấy, lời hứa chân thành trang trọng lặp đi lặp lại ấy, những ký ức tủn mủn nhưng vẫn còn nguyên vẹn ấy, ba năm qua vẫn giống như những âm hồn bất tán bám dính lấy tôi.
Bọn họ liên tục kéo tôi xuống nước, cố gắng làm tôi chết ngạt.
Vì vậy bọn họ không nên làm thế, là bọn họ nói có lỗi với tôi trước.