Tôi Trở Thành Người Địa Cầu Duy Nhất Trong Tinh Tế

Chương 73




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bố Thần Hi hoảng sợ đứng dậy, có cảm giác muốn chạy trốn, ngay lúc này, thanh tiến độ lại tăng thêm 1%, dường như đang nhắc nhở hắn, chỉ cần là tối nay, chỉ cần đối diện, sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, Bố Thần Hi nuốt nước bỏ, buộc mình phải đối mặt với người trước mặt.

"Em biết tôi đang nói gì đúng không? Viện nghiên cứu giống người Trái Đất, cái buồng ngủ đông ở giữa đại sảnh, người yêu của tôi từng ngủ trong đó." Câu nói của Giản Hành Chi hoàn toàn kéo lại suy nghĩ của Bố Thần Hi, dường như hắn vẫn chưa theo kịp tiết tấu của câu chuyện, không biết tại sao người này lại nói đến cái này, nhưng nhìn đối phương nhăn mặt khi nói về nó, cảm xúc buồn bã, hoàn toàn không giống như sẽ xuất hiện trên mặt người đàn ông này, Bố Thần Hi đột nhiên có chút ghen tị, cảm xúc nhỏ bé này vừa mới xuất hiện, đã bị Bố Thần Hi mạnh mẽ đè xuống.

Đó là chuyện tốt, chuyện tốt, để khi rời đi hắn sẽ không cảm thấy tội lỗi...

"Em có muốn xem thông tin của hắn không?" Đôi mắt của Giản Hành Chi hiện lên nỗi buồn, như thể đang mở ra vết thương chưa từng lành lại, mở tay ra, phơi bày trước mặt Bố Thần Hi.

"Không phải cậu ta đã mất tích sao?"

"Ừm, là tôi không bảo vệ tốt cậu ấy." Giản Hành Chi nói xong, không quan tâm đến việc Bố Thần Hi có muốn hay không, anh ta cởi từng cúc áo sơ mi, Bố Thần Hi theo ánh mắt của anh ta nhìn vào lồng ngực còn mang vết thương của người đối diện, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, với tốc độ phục hồi của anh ta, đáng lẽ vết thương này không nên xuất hiện mới đúng, tại sao lại có vết thương mới? Bị thương mỗi ngày.

Ngay lúc Bố Thần Hi không biết người đàn ông muốn làm gì, đã thấy anh ta lấy một con dao găm từ trong cổ tay áo đâm thẳng vào ngực anh ta.

Bố Thần Hi hoảng sợ nắm lấy tay đối phương, theo bản năng dừng động tác của anh ta.

Lúc này, Giản Hành Chi nở một nụ cười hạnh phúc và chân thành nhất trong ngày, tay trái nắm chặt tay của Bố Thần Hi, ép buộc hắn theo động tác của anh mở vị trí ở ngực, máu nhanh chóng theo động tác của hị từ từ chảy xuống.

"Anh điên à? Anh không nhận ra mình bị đau sao? Anh buông em ra!" Bố Thần Hi vùng vẫy muốn tránh đi, nhưng sức lực của hắn quá nhỏ, cảm bản không đấu lại Giản Hành Chi, lại sợ hành động của mình quá lớn, làm tổn thương đến đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta rạch ngực, từ da nhặt lên một con chip nhỏ.

Mùi máu khiến Bố Thần Hi có chút buồn nôn, Giản Hành Chi buông tay Bố Thần Hi ra, lập tức điều chỉnh màn hình ảo, kết nối với chip.

Bố Thần Hi ở bên cạnh hít sâu một hơi, lại quay đầu, như không quan tâm tới sự tồn tại của mình, trên màn hình, báo cáo kiểm tra cơ thể giống người Trái Đất hiện ra trước mặt, sau đó ba chữ Bố Thần Hi xuất hiện, như một con dao sắc bén trực tiếp tuyên án tử hình cho Bố Thần Hi.

"Làm sao có thể?" Bố Thần Hi không thể tin được nhìn mọi thứ trước mặt, hắn rõ ràng muốn nói rằng tất cả là giả, rõ ràng muốn ngăn chặn việc đăng video này lên, nhưng dù thế nào đi hắn cũng không thể nói được, chiều cao đến cân nặng đến số đo cơ thể, màu da, lượng mỡ trong cơ thể......chỉ cần người khác có thì hắn đều có, Bố Thần Hi có thể nói rằng dữ liệu này lúc đầu thì hắn đề biết, nhưng những chỉ số sau thì lại là điều hắn không hiểu.

Phía sau có hàng trăm trang văn bản, còn có rất nhiều video ghi lại, khi Bố Thần Hi nhìn thấy phía sai, hắn đã nằm dài trên ghế sofa không thể cử động.

Nhưng thứ trong con chip đều quay cuồng trong đầu hắn, đây chính là thứ được gọi là chip bảo mệnh của những cường giả đó, sở dĩ họ có thể sống lâu như vậy là nhờ điều này! Trong giấc mơ của Bố Thần Hi, Giản Hành Chi đã đưa thứ này cho hắn, cuối cùng khi hắn rời đi, Giản Hành Chi đã bóp nát thứ đó và trực tiếp ngã xuống đó, không bao giờ đứng dậy nữa.

"Anh có nhầm không? Làm sao điều này có thể xảy ra?" Bố Thần Hi hoảng sợ muốn rời đi, nhưng Giản Hành Chi đã bước tới chỗ hắn.

"Em nhớ rõ phải không?" Người đàn ông ép tới trước mặt Bố Thần Hi, ánh mắt nhìn thẳng vào Bố Thần Hi, mãnh liệt đến mức người khác không dám nhìn thẳng vào, giống như khoảnh khắc cuối cùng trong giấc mơ, khi Bố Thần Hi biến mất, nhưng người này tựa hồ vẫn có thể nhìn thấy Bố Thần Hi, trong lòng vô cùng buồn bã.

"Em không biết, chỉ là nằm mơ thôi." Bố Thần Hi không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Hắn có thể cảm nhận được sự đau đớn của người đàn ông, những lý ức xa lạ tràn vào não bộ không ngừng tác động lên dây thần kinh của hắn, khiến hắn bối rối.

Bố Thần Hi tự nhéo mình, buộc mình tỉnh giấc, thanh tiến độ đã tăng lên 95%, tin tức này giống như một cây gậy đánh thức tất cả những ảo tưởng của Bố Thần Hi trước khi hắn có thể trực tiếp loại bỏ người này, thì đối phương đã chặn môi hắn, nụ hôn nồng cháy khiến hắn nghẹt thở, cơ thể cường tráng khiến hắn không thể cưỡng lại được.

"Em còn nhớ đúng không?" Người đàn ông thì thầm vào tai Bố Thần Hi, thậm chí còn tức giận cắn vào cổ hắn, cuối cùng đau đớn liếm cổ hắn, cọ chiếc mũi cao của mình vào dái tai Bố Thần Hi, giống như thèm khát hương vị của Bố Thần Hi.

"Đừng làm như vậy!" Bố Thần Hi muốn phản kháng, lại phát hiện cản bản không thể cử động được, nụ hôn nồng cháy khiến cơ thể hắn không tự chủ được phản ứng, lại vô tình bị đối phương trêu chọc, phát ra một âm thanh đáng xấu hổ.

Hắn đã độc thân lâu như vậy, sau khi bị ép hôn đến mức choáng váng không thể cử động, khi thanh tiến độ lại tăng lên, Bố Thần Hi bắt đầu trôi theo dòng chảy, hắn không thể ngậm miệng lại được, hắn chỉ có thể yêu cầu đối phương dừng lại, khi thanh tiến độ lại tăng lên, một ý tưởng buồn cười nảy ra trong đầu Bố Thần Hi, hắn nhanh chóng ra tay đập vỡ chiếc lọ vì bằng cách này hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn đã làm được, nếu bạn không trả lời thì hãy làm điều đó sau khi kết thúc, bạn có thể tự mình đi.

Ngay khi ý tưởng ngớ ngẩn này vừa xuất hiện, Bố Thần Hi chỉ đơn giản ôm lấy cơ thể của đối phương, cơ bắp rắn chắc của đối phương cứng đờ lúc Bố Thần Hi chủ động ôm lấy anh ta, anh thậm chí còn quên mất hành động tiếp theo. Trán dựa trán của Bố Thần Hi, anh không thể tin được nhìn người đối diện, sau đó một cú va chạm dữ dội ập đến, anh ta giống như một con thú đã chịu đựng cơn đói khát trong một thời gian dài và phát động cuộc tấn công hung hãn nhất.

Sấm chớp ngoài cửa sổ lóe lên, mưa như trút nước đổ xuống màn đêm, nhưng những điều này lại không ảnh hưởng đến hai người bên trong căn phòng nhỏ, cơ thể không còn là của hắn nữa. Mặc dù hắn đã chọn cách bắt đầu nhưng không thể kết thúc một cách có ý thức, tiếng thì thầm của Giản Hành Chi liên tục chạm vài trái tim Bố Thần Hi, ngay cả khi trong bóng tối, Bố Thần Hi cũng không dám nhìn anh ta.

"Nhìn tôi này." Nụ hôn của Giản Hành Chi rơi vào khóe mắt của Bố Thần Hi với một chút cầu xin.

"Không muốn." Bố Thần Hi quay đầy, muốn tránh nụ hôn.

"Được rồi, chúng ta làm lại một lần nữa." Một giọng nói quyến rũ vang lên bên tau Bố Thần Hi, thậm chí còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của đối phương.

"Anh điên rồi! Tránh xa em ra." Bố Thần Hi muốn đẩy người trên người hắn ra, lại phát hiện tay hắn không còn một chút sức lực nào.

Mặc dù có lúc Giản Hành Chi độc đoán nhưng trong hầu hết các trường hợp, anh vẫn sẽ tôn trọng quyết định của Bố Thần Hi, nhưng đêm đó, dù Bố Thần Hi có cố gắng thuyết phục như thế nào, anh ta cũng không đáp ứng và vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Vào giấy phút cuối cùng, Bố Thần Hi đang bối rối nghĩ rằng việc tập thể dục trên giường trong một tháng cũng không phải là không thể, theo bối cảnh trong sách, chẳng phải người này không hứng thú với thứ gì khác ngoài công việc sao? Tác giả vừa lỡ nhắc trên màn ảnh công cộng, vậy con người trong anh ta đang xảy ra chuyện gì vậy? Sự khác biệt giữa anh ta và con ngựa giống là gì? Ngoài những điều đó ra, Bố Thần Hi còn muốn nghĩ đến chuyện khác, nhưng lại không nghĩ ra được cái gì, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, cũng không quên chửi bởi người trên người mình.

Ngày hôm sau, Bố Thần Hi đột nhiên mở mắt ra, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh và chiếc giường mềm mại, hắn chắc chắn đây không phải là lý túc xá của hắn, để xác nhận những gì mình nghĩ, hắn điên cuồng kiểm tra thanh tiến độ trong đầu, nhưng lại phát hiện ra rằng thanh tiến độ chỉ dừng lại ở mức 98%?

Sự hưng phấn trong nháy mắt biến mất, cơ thể như muốn ra rời, đó không phải là đau đớn, chỉ là sự đau nhức của cơ bắp sau khi hoạt động quá mức, chuyện xảy ra tối qua hiện lên trong đầu, mọi chi tiết đều vô cùng rõ ràng.

Bố Thần Hi đứng dậy, tấm trải giường trượt khỏi người hắn, dấu hôn dày đặc trực tiếp kích thích nhãn cầu của Bố Thần Hi.

"Đừng có khoa trương như vậy được không?" Bố Thần Hi khó chịu dựa vào thành giường, hắn vốn tưởng rằng hắn sẽ đánh bại được địch nhân, trực tiếp trở về nhà sau khi trêu chọc anh ta? 3% trong một đêm?

Còn có những ký ức rời rạc ghép lại toàn bộ sự việc, Giản Hành Chi biết thân phận của hắn, gần đây hắn cũng không biết, cho nên hắn cảm giác có một ít trực giác hơn là lý trí để giải thích cho sự phát triển cảm xúc khó hiểu của mình.

Nhiệm vụ đầu tiên của hắn thực sự đã thất bại? Đây là lần thứ hai?

Đánh giá màn trình diễn của Giản Hành Chi đêm qua, cứ như thể anh ta bị đầu độc, anh ta rời vào trạng thái điên loạn và không thể tự giải thoát được mình.

Tất nhiên Bố Thần Hi không thể không thừa nhận hắn thực sự rất hưởng thụ, điều này khiến hắn cảm thấy sợ hãi hơn bất cứ thứ gì khác.

Hắn thậm chí còn cảm thấy rất đáng thương cho Giản Hành Chi, người đã phát điên tối qua, những suy nghĩ lộn xộn cứ liên tục đập vào đầu Bố Thần Hi, khiến hắn rất bối rối, chẳng phải lần đầu tiên anh ta đã chọn cái chết sao? Vậy còn lần này thì sao? Rõ ràng anh ta vội vàng trở về từ chiến trường, chỉ chờ gặp hắn mà thôi......

Đang lúc Bố Thần hi đang suy nghĩ về điều này, giọng nói của Giản Hành Chi vang lên ngoài cửa, cho dù hắn không gặp trực tiếp, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra giọng nói của người ngoài cửa cho thấy rằng tâm trạng của anh ra rất tốt.

Bố Thần Hi cho rằng hắn vẫn còn khỏa thân nên chỉ giả vờ chết,

Giây tiếp theo, người đàn ông đẩy cửa bước vào.

Bố Thần Hi nhắm mắt vùi vào chăn, nhưng tai lại vểnh lên chú ý động tác của Giản Hành Chi.

Hắn cảm thấy tấm nệm lún xuống, một mùi hương quen thuộc nhanh chóng xộc vào mũi Bố Thần Hi.

Bố Thần Hi cảm giác được chăn bông bị kéo xuống, hắn nhắm chặt mắt, hô hấp không tự chủ được mà run rẩy.

Bố Thần Hi nhịn một hồi, không ngờ Giản Hành Chi lại có hành động tiếp theo.

Một tiếng cười trầm thấp phá vỡ sự yên tĩnh.

Rất nhanh, khóe miệng Bố Thần Hi bị hôn xuống, "Thật đáng yêu."

Trong nháy mắt mặt Bố Thần Hi đỏ lên, hắn co rúm lại trong chăn, biến thành một con nhộng.

"Em chưa đói à? Bữa tối đã sẵn sàng rồi."

tâm trạng của Giản Hành Chi rất tốt ngồi bên cạnh giường chờ đợi Bố Thần Hi, mặc dù cả đêm không ngủ, làm việc cả ngày, nhưng vẻ mặt lại rất cao hứng, trên khuôn mặt đó là vẻ yêu thương mà hắn chưa từng thấy.

Bố Thần Hi thực sự muốn nói rằng hắn không đói, nhưng bụng hắn thực sự rất hỗn loạn, tại sao anh ta lại bí mật như vậy, nhưng người đàn ông này lại cởi mở và trung thực như vậy?

"Quần áo của em!"

"Được rồi, tôi sẽ lấy." Giọng nói của người đàn ông tràn ngập niềm vui.

Ngay lúc Bố Thần Hi đang đợi anh ta mang quần áo đến, hắn đột nhiên bị đè xuống giường, bao gồm cả hắn và chăn, không thể cử động.

"Lại muốn làm gì?" Bố Thần Hi có chút khó chịu, hoảng sợ thò đầu ra khỏi, ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt vui vẻ của Giản Hành Chi.

Người trước mặt dường như đột nhiên trùng lặp với người trong giấc mơ, và hắn dường như không thể phân biệt được người trước mặt là người trong ký ức hay ở hiện tại.

Những ký ức được kết nối với nhau phải chăng hắn được tái sinh vì chính mình? Thật tốt là anh ấy chưa chết,

Không quan tâm đến việc hắn vẫn đang trần truồng, Bố Thần Hi vòng tay qua cổ Giản Hành Chi, cắn môi trả đũa, Giản Hành Chi chỉ có thể cúi người xuống để người dưới thân trút hết cảm xúc.

"Con chip của anh đâu? Anh có thể vứt thứ đó đi không?" Bố Thần Hi không thể không cắn Giản Hành Chi lần cuối, mùi máu nhanh chóng lan ra giữa môi và răng của họ, Giản Hành Chi liếm nó, hơi thở của anh ta trở nên nặng nền, chop mũi cọ vào hơi thở của Bố Thần Hi, khiến họ mơ hồ đến ngọt ngào.

"Cứ để em giữ lại, đề phòng em lại trốn thoát."

Bố Thần Hi cau mày đẩy người đàn ông ra xa, lúc này hắn mới nhận ra Giản Hành Chi ăn mặc chỉnh tề, giống như vừa mới đi họp về.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.