Tôi Trở Thành Người Địa Cầu Duy Nhất Trong Tinh Tế

Chương 51: Thân phận thực sự




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bàn tay của Bố Thần Hi không nhỏ, nhưng lúc này lại bị đối phương hoàn toàn che phủ, mặc dù đối phương không dùng sức nhiều, nhưng cũng không dễ dàng để thoát ra.

"Nó rất thích được người khác vuốt ve, cậu hãy mạnh tay một chút." Thống lĩnh nói xong, liền buông tay, ra hiệu cho Bố Thần Hi tự cảm nhận, còn mình thì sờ vào tai của Xích Thố.

Xích Thố cũng nhân đó ngẩng đầu lên, muốn dụi vào người thống lĩnh, thống lĩnh ra hiệu dừng lại, nó mới dụi vào lòng bàn tay của thống lĩnh, đôi mắt to tròn như biết nói của nó khi nhìn thấy Bố Thần Hi, như tràn đầy nghi ngờ, còn lè lưỡi ra, để lộ hàm răng trắng bóng.

Bố Thần Hi thấy thú vị, không nhịn được lại sờ vào mũi của nó, hơi ấm từ hơi thở của nó lướt qua lòng bàn tay, Bố Thần Hi cảm thấy như đang nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của một con ngựa.

"Nó dễ thương quá, anh thấy biểu cảm của nó không? Sao nó lại có biểu cảm như vậy? Mắt nó sao lại mở to như thế?" Bố Thần Hi định nói rằng tại sao nó lại ngơ ngác như vậy, nhưng vừa thấy vẻ mặt yêu chiều của thống lĩnh nhìn về con ngựa của mình, lập tức đổi lời.

"Nó rất thích cậu, đó cũng là lý do tôi nhờ cậu giúp tôi chăm sóc nó." Ánh mắt của Giản Hành Chi lưu luyến trên người Bố Thần Hi, quan sát từng cử động của cậu, Xích Thố là con ngựa mà họ mang về từ hành tinh mẹ, trước khi Bố Thần Hi trở về, thế giới này chỉ có Xích Thố là kỷ niệm riêng của họ, và nó luôn tồn tại, có lẽ, có lẽ sinh vật từ trái đất này có thể giúp Bố Thần Hi hồi tưởng lại một số ký ức.

"Được, giao cho tôi." Bố Thần Hi tuy nói như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút không chắc chắn, hắn không quên lần đầu gặp Xích Thố, suýt nữa bị nó hất xuống lưng ngựa.

Bố Thần Hi vừa nói xong, thống lĩnh đã đi sang bên cạnh và trực tiếp lên ngựa, sau đó đưa tay về phía Bố Thần Hi, trong vài giây Bố Thần Hi do ựu, thống lĩnh đã cúi người nắm lấy eo của Bố Thần Hi, ôm hắn lên lưng ngưa, cảm nhận được trọng lượng trên lưng tăng lên, Xích Thố có chút không thoải mái muốn thoát khỏi sự kìm kẹp, Giản Hành Chi một tay nắm chặt dây cương, một tay ôm chặt eo của Bố Thần Hi, để không bị ngã, Bố Thần Hi nắm chặt bờm của Xích Thố, cho đến khi Xích Thố quen với việc có hai người trên lưng, nó mới bắt đầu chạy chậm chậm.

"Nắm chặt dây cương." Giọng nói trầm ấm của nam giới, mang theo hơi ấm ẩm ướt, có lẽ sợ Bố Thần Hi không nghe rõ, thống lĩnh cố tình cúi đầu ghé sát vào tai hắn, khi Xích Thố chạy, tư thế như vậy không thể tránh khỏi việc chạm vào nhau.

Bố Thần Hi cảm nhận được một chút ẩm ướt bên tai, hoảng hốt tránh đi, rồi quay lại nhìn người đứng sau, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Bố Thần Hi chỉ cần hơi động là có thể chạm vào cằm của đối phương, giống như cảm nhận được ánh mắt của Bố Thần Hi, thống lĩnh cũng cúi đầu nhìn lại.

Gương mặt nghiêm túc và chính trực đó, nhìn như không có dục vọng với mọi thứ, có vẻ như mình đã có chút ảo giác.

Khi Bố Thần Hi đang lơ đãng, Giản Hành Chi dùng chân dài của mình vỗ vào bụng ngựa, Bố Thần Hi chưa kịp rút ánh mắt lại thì bị lắc lư làm nghiêng người, khuôn mặt hơi nóng của hắn vùi vào cổ của đối phương, Giản Hành Chi không kiềm chế được phát ra một tiếng đau đớn, liếm đôi môi khô khốc của mình.

"Cậu không đeo găng tay, nhớ phải đeo vào ngày mai." Giản Hành Chi nói xong, tháo găng tay của mình ra, không cho phép cự tuyệt mà đeo vào tay Bố Thần Hi.

Bàn tay của thống lĩnh to hơn Bố Thần Hi một vòng, khi Bố Thần Hi cho tay vào, còn cảm nhận được hơi ấm bên trong, theo yêu cầu của thống lĩnh, Bố Thần Hi nắm chặt dây cương, cẩn thận điều khiển tốc độ của ngựa.

"Nó tên là Xích Thố." Ban đầu Bố Thần Hi đang tập trung vào việc điều khiển ngựa, khi nghe thấy cái tên này thì hơi nghiêng đầu, cơ thể căng thẳng cũng có chút thả lỏng.

"Cái tên hay quá." Không chỉ hay, người đặt tên ở thế giới này cũng là một người hiểu biết rộng, theo quan sát của Bố Thần Hi, người ở đây tuy rất thích thú với mọi thứ trên Trái Đất, nhưng chi tiết thì không biết nhiều, dù sao, nhu cầu lớn nhất của họ hiện nay là ra chiến trường, là sinh tồn.

"Nghe nói, đây là con ngựa của một nhân vật lịch sử trên hành tinh mẹ, tên là Xích Thố, hồi đó tôi cùng người đó đi khám phá hành tinh mẹ và phát hiện ra nó, người đó thấy nó lần đầu tiên đã gọi nó là Xích Thố." Giọng của thống lĩnh khi nói đến đây trở nên nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn có chút chiều chuộng, ai có tai đều có thể nghe ra tình cảm của anh đối với người đó dường như có gì đó không bình thường.

"Vậy người bạn đó của anh là người hiểu biết về Trái Đất lắm nhỉ, đến cả ngựa của nhân vật lịch sử cũng biết." Bố Thần Hi vừa nói vừa sờ cổ Xích Thố, con ngựa đang lắc lư từ từ, khi cảm nhận được sự vuốt ve thì nghiêng cổ muốn cọ cọ đầu.

"Đúng vậy, cậu ấy hiểu biết về Trái Đất, biết nhiều hơn tất cả mọi người ở đây." Giản Hành Chi nói đến đây, thuận tay kéo dây cương, muốn cho Xích Thố đang làm nũng ngoan ngoãn hơn, tay vòng quanh eo Bố Thần Hi cũng dần dần siết chặt, muốn cảm nhận thêm nhiều hơi ấm.

"Vậy người đó đi đâu rồi? Có làm công việc gì liên quan đến lĩnh vực này không?" Câu này của Bố Thần Hi thốt ra không kịp suy nghĩ, nhưng người đứng sau lại đột nhiên ngừng lại, nửa ngày không phản ứng.

Bố Thần Hi tò mò quay đầu nhìn lại, vì lý do chiều cao, hắn hải dựa vào người đối diện, ngẩng đầu mới nhìn rõ biểu cảm của người đó, sau mười mấy phút ngồi trên lưng ngựa, Bố Thần Hi dường như đã quen với hành động thân mật này, sự tò mò khiến hắn bỏ qua tư thế mập mờ lúc này.

Đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ẩm ướt của nhau, đôi mắt vốn lạnh lùng của anh giờ xuất hiện hơi nước không hợp với thân phận của mình, anh nhíu mày, đôi mắt đỏ lên, thậm chí cả hơi thở cũng như đang cố kiểm soát.

Ban đầu chỉ là một câu nói tùy tiện, ban đầu cũng chỉ là sự tò mò muốn xem biểu cảm của anh ta, giờ đây lại trở nên khó xử.

Có một khoảnh khắc, hình ảnh của thống lĩnh trong đầu Bố Thần Hi lại trùng khớp với biểu cảm của Viên Chi Thần sau khi tinh thần lực dao động, họ đều cùng đau khổ, đều đang vật lộn.

Suy nghĩ này thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất trong đầu Bố Thần Hi, trong khi thống lĩnh như cuối cùng cũng phản ứng lại, kéo ra khoảng cách, ánh mắt chuyển hướng về phía trước.

"Tôi đã không bảo vệ tốt cậu ấy." Giọng của thống lĩnh mang theo sự khàn khàn không thể bỏ qua, nói xong câu này, anh nắm chặt dây cương, nhắc nhở Bố Thần Hi chuẩn bị, sắp tăng tốc rồi.

Giản Hành Chi nói xong, lại một lần nữa ôm chặt Bố Thần Hi vào lòng, mạnh tay thúc vào bụng ngựa, Xích Thố kêu lên một tiếng, đột nhiên tăng tốc. Bố Thần Hi nắm chặt dây cương, từ lúc đầu căng thẳng đến cuối cùng adrenaline được kích thích, đã trải nghiệm được niềm vui thật sự của việc cưỡi ngựa, cùng với những cú nhảy lên xuống, hai người sát lại bên nhau, không còn khoảng trống nào.

Hai người cưỡi ngựa gần một tiếng đồng hồ mới dừng lại, thống lĩnh kéo ngựa lại, sau đó rất tự nhiên đưa tay ra đón Bố Thần Hi, chưa kịp thoát khỏi cảm giác kích thích vừa rồi, Bố Thần Hi nắm lấy tay của Giản Hành Chi, theo đà đó mà xuống ngựa, sự ăn ý giữa hai người khiến cho mấy tên độc thân lâu năm xung quanh bất chợt đỏ mặt, thậm chí không dám nhìn thêm một cái.

Ngay khi Bố Thần Hi vừa xuống ngựa, thanh tiến độ trong đầu lại nhắc nhở, tăng lên 1%.

Bố Thần Hi vẫn chưa đứng vững, vì không chú ý dưới chân, suýt nữa ngã nhào, thì đã bị thống lĩnh ôm chặt vào lòng. Do quán tính, hắn còn lảo đảo hai bước mới đứng vững, một bên có binh lính đưa tay ra nhưng lại dừng giữa không trung, nhìn tình hình trước mặt rồi rút tay về.

Sự phấn khích và vui sướng trên mặt Bố Thần Hi vẫn chưa kịp thu lại, vừa lúc va vào ánh mắt của Giản Hành Chi.

"Vui vậy sao?" Người đàn ông vừa rồi còn có chút cảm xúc tiêu cực, hình như ngay trong khoảnh khắc đó đã tan biến đi nhiều.

"Cảm ơn cảm ơn, thực sự rất vui." Bố Thần Hi có chút ngượng ngùng đứng thẳng, kéo dài khoảng cách với thống lĩnh, vừa rồi vận động một chút, cả hai đều ra nhiều mồ hôi, Bố Thần Hi vừa lau mồ hôi trên trán vừa đi theo thống lĩnh về phía trước, Xích Thố ở sau lưng cũng theo sát hai người, thỉnh thoảng lại dài cổ với tới quần áo của Bố Thần Hi, chỉ khi bị Giản Hành Chi nhìn bằng ánh mắt nghiêm khắc, nó mới hơi ngoan ngoãn lại.

Hai người đi đến trước căn nhà nhỏ, Xích Thố tự giác đi vào bên trong, Bố Thần Hi, người mới bắt đầu công việc, không biết mình phải làm gì, chỉ đơn thuần đi theo bên cạnh Giản Hành Chi, một nhóm người vào đại sảnh, đội cận vệ đứng hai bên cánh cửa.

Cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, Giản Hành Chi dừng lại.

"Cậu có muốn vào cùng tôi không?"

"Ừm." Bố Thần Hi không hiểu rõ gật đầu, bây giờ hắn hoàn toàn không biết mình phải làm gì, sự tăng lên đột ngột của thanh tiến độ khiến hắn càng chắc chắn rằng mình cần tiếp xúc nhiều hơn với người này.

Bố Thần Hi thấy ánh mắt của thống lĩnh cứ nhìn mình, rồi lại bình thản chuyển đi, chỉ thấy anh ta đưa roi da trong tay cho người bên cạnh, từ tốn hỏi: "Cậu chắc chắn không?"

Nhưng chưa đợi Bố Thần Hi phản ứng lại, anh ta đã bước vào trước, có lẽ thấy Bố Thần Hi không động đậy, còn lên tiếng nhắc nhở.

Bố Thần Hi nghe thấy lệnh liền lập tức theo sau, vừa vào trong, cánh cửa liền đóng lại, phía bên này của cánh cửa là một hành lang nhỏ, đi vào trong là một phòng thay đồ, Giản Hành Chi vào trong liền cởi bỏ áo khoác quân phục, bờ vai rộng, chân dài, thân hình cơ bắp dưới lớp áo sơ mi càng có chút ý nghĩa cấm kỵ, nhìn thấy đối phương bắt đầu tháo thắt lưng, Bố Thần Hi mới nhận ra có điều gì không đúng.

"Chúng ta định làm gì đây?" Bố Thần Hi có chút không thoải mái bắt đầu quan sát xung quanh.

"Đi tắm." Chỉ thấy thống lĩnh quay người lại, vừa rồi còn ăn mặc chỉnh tề, thậm chí cài nút đến cái trên cùng, giờ lại tháo cả cà vạt, lúc này đang cúi đầu từ từ tháo khuy tay áo.

Bố Thần Hi khi nghe thấy hai từ này thì trong đầu có một khoảnh khắc ngắn ngủi bị ngắt quãng, biểu cảm hoảng loạn vừa lúc bị thống lĩnh nhìn thấy khi ngẩng đầu lên.

"Thật sao? Vậy ở đây có phải tắm chung hai người không?" Bố Thần Hi liếc nhìn bố cục của phòng tắm, giờ chỉ có một phòng thay đồ khá lớn này, ngoài cái cửa vừa rồi, hoàn toàn không tìm thấy cửa thứ hai.

"Tạm thời mà nói, cậu là người đầu tiên vào đây với tôi."

Bố Thần Hi nghe xong câu này, càng không thể tiếp tục ở lại đây.

"Tôi cứ tưởng cậu vào đây là muốn tắm chung." Giản Hành Chi cúi đầu che đi khóe miệng đang nhếch lên.

"Tôi cứ nghĩ có công việc gì sắp xếp, vậy anh cứ tắm đi, tôi ra ngoài." Bố Thần Hi đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào đối phương, hoảng hốt chạy về phía cửa, chỉ đứng đó một hồi, cái cửa vừa rồi rõ ràng có thể tự động mở, giờ lại không nhúc nhích.

- -------------------

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.