*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính:... #.- /.....--.- / --.--.-
Mấy ngày nay, dưới "đòn tấn công" của Hà Gia, mắt Giản Thu bị thâm quầng, người nấu cơm đã khổ, người ăn cơm càng khổ hơn.
Không có ai đạt được hạnh phúc trọn vẹn ở trên đời.
Hà Gia vung vẩy muôi xào: "Anh có thể bỏ cọng hành xuống được không, tôi cần nó để nấu ăn đấy".
Anh không hiểu nên hỏi: "Sao lại có một vị sếp tổng như anh nhỉ?".
Không chỉ là sếp tổng bình thường mà còn là sếp tổng nằm trong top 10 người giàu nhất, tại sao lại đi ăn vụng hành đã được nhặt?
Giản Thu nhai hành, nói: "Tác giả viết đến chương hai liền chạy, tôi đâu còn cách nào khác. Thế giới quan của cô ấy cho tôi một căn biệt thự rất lớn, nhưng ngay cả cô giúp việc và quản gia theo đúng tiêu chuẩn cũng không có".
Giản Thu càng nói càng bực: "Cả biệt thự đều do một mình tôi quét tước, nhà to như vậy, Hà Gia anh có biết mỗi lần quét dọn mất bao lâu không?".
Anh ta giận dữ nhìn Hà Gia: "Anh có biết tôi vui thế nào khi bọn họ bảo chú chim của tôi sắp đến không? Nhưng mà anh...".
Anh ta liếc Hà Gia, lễ phép ngậm miệng lại, không nói hết câu.
Hà Gia càng thêm thương cảm trước tình cảnh anh ta.
Sống chung được vài ngày, Hà Gia phát hiện thực ra Giản Thu không hề xấu xa, chỉ là khá đen đủi, thậm chí còn kém Hà Gia hai tuổi. Sau khi bị tác giả bỏ rơi và tự thức tỉnh, mỗi ngày vừa quét dọn nhà cửa và nấu nướng, vừa nhớ thương chú chim của mình, thảo nào vừa nhìn thấy anh, Giản Thu đã thất vọng như vậy.
Hà Gia quay đầu nhìn thoáng qua lịch, nói: "Ngày hôm nay vừa hay là cuối tuần đầu tiên của tôi ở đây, đến lúc rồi".
Phòng viết tiếp tìm thấy bản thảo của tác giả, bọn họ chỉ cần dựa theo những tình tiết quan trọng trong đó để hoàn thành bộ truyện. Hôm nay chính là tình tiết quan trọng thứ hai: Giản Thu đi xã giao rồi say bí tỉ, sau đó Hà Gia vất vả chăm sóc Giản Thu cả đêm.
Giản Thu cứng họng nhìn trời: "Tôi đi xã giao? Với ai cơ? Làm gì có công ty nào ngoài công ty của chúng ta?".
Hà Gia thấy anh ta thật sự đáng thương, bèn nghĩ ra một cách: "Dù sao bản thảo cũng đâu nói cụ thể là cậu đi giao thiệp với ai đâu? Hay là để tôi đi ăn với cậu".
Giản Thu nghe vậy cũng vui vẻ: "Đi, tôi mời anh một bữa cơm thịnh soạn".
Hà Gia đi theo anh ta vào một nhà hàng món Tây, nhân viên đều biết rõ Giản Thu, vô cùng đon đả, luôn miệng gọi "cậu Giản".
Một bồi bàn đưa bọn họ đến một góc yên tĩnh và trang nhã, có chút tò mò hỏi: "Cậu Giản, vị này là?".
Hà Gia vung tay theo thói quen: "Gọi anh Gia là được, sau này anh sẽ bảo kê cho chú".
Bồi bàn sửng sốt.
"...". Giản Thu nói: "Cứ gọi là ngài Hà đi".
Giản Thu mở thực đơn ra, nghe thấy Hà Gia hỏi bồi bàn: "Có Lafite 1982 không?".
Bồi bàn gật đầu.
Hà Gia nói: "Mang một tá tới đây".
Bồi bàn: "...?".
Hà Gia thắc mắc: "Sao?".
Bồi bàn run tay, nói: "Mong ngài thông cảm, nhà hàng chúng tôi không có nhiều như vậy".
Hà Gia hiểu ý, gật đầu: "Ồ, cũng đã ba mươi mấy năm rồi, tôi nghĩ là chai này cũng không còn nhiều".
Giản Thu đỡ trán nói: "Đừng nghe anh ấy, cứ mang trước một chai đi".
Bồi bàn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời đi.
Bồi bàn vừa đi, Giản Thu lập tức trừng mắt với Hà Gia: "Làm ơn, tối nay anh cư xử có lễ độ một chút, chớ ra vẻ đầu gấu như thế. Tôi thường xuyên tới đây ăn, luôn nhìn rất ngầu, đừng làm tôi mất mặt".
Hà Gia nổi nóng: "Sao cậu dám bảo tôi giống đầu gấu hả? Tôi vốn là người như vậy!".
Giản Thu: "...".
Anh ta hỏi Hà Gia: "Anh muốn như vậy nhiều Lafite làm gì?".
"Tất nhiên là để uống, chứ chả lẽ để tắm à?". Hà Gia hỏi: "Cậu quên rồi hả? Nhiệm vụ tối nay của cậu là uống say".
Giản Thu vỗ đầu: "Anh không nhắc thì tôi quên mất thật".
Đĩa bò bít tết nóng hổi được bưng lên.
Giản Thu hỏi: "Anh biết cách ăn không?".
Hà Gia cáu: "Xem thường ai đấy? Tôi từng làm vài nhiệm vụ trong giới thượng lưu ok?".
Giản Thu lại hỏi: "Nhiệm vụ gì thế? Có ai thú vị không?".
Người thú vị? Hà Gia bỗng nhớ tới thế giới trước, nhưng lại đờ đẫn, không biết bản thân muốn hồi tưởng cái gì.
Anh kể lại nhiệm vụ của mình dưới ánh mắt tò mò của Giản Thu, anh ta lắng nghe say sưa, Hà Gia vừa nói vừa liên tục rót rượu cho anh ta: "Uống mãi mà vẫn không say là sao?".
Cứ thế, Giản Thu đã uống hết hai chai rượu vang đỏ, uống no rượu mà vẫn tỉnh táo. Khi anh ta đi WC, bồi bàn đi tới bên cạnh Hà Gia, lo lắng nói: "Ngài Hà, ngài khuyên nhủ cậu Giản đi ạ".
Hà Gia đổ rượu vào ly rỗng của Giản Thu, nói: "Tôi đang khuyên mà, cậu cũng đi thuyết phục đi, để cậu ta uống thêm".
Bồi bàn: "...".
Giản Thu quay lại, Hà Gia nhìn anh ta, Giản Thu hỏi: "Anh nhìn cái gì vậy?".
Hà Gia khen: "Thằng nhóc cậu đẹp trai gớm, cái mũi ra cái mũi, đôi mắt ra đôi mắt".
Giản Thu nghe vậy, nhăn mặt lại: "Vô nghĩa, không lẽ cái mũi là đôi mắt".
Bồi bàn có lẽ chưa bao giờ nghe thấy Giản Thu nói như vậy, hoảng sợ: "Cậu, cậu Giản?".
Hà Gia hỏi Giản Thu: "Say chưa?".
Giản Thu lắc đầu.
Hà Gia hoang mang nhìn chai Lafite 1982 trước mặt, nghĩ chả lẽ đây là rượu giả, nhà hàng chuyên mua về để lừa gạt thằng nhóc Giản Thu này? Không phải người ta nói là rượu vang đỏ hấp thụ chậm à? Đi đâu cả rồi?
Giản Thu lại im lặng nốc hai ly rượu vang đỏ, đột nhiên vỗ đầu, khẽ nói với Hà Gia: "Tôi chợt nhớ ra một chuyện".
"Chuyện gì?"
Giản Thu buồn bực: "Tôi nhớ không nhầm thì tác giả viết ở cuối bản thảo là tôi ngàn chén không say".
Hà Gia muốn phát rồ: "Đcm, cậu định ngồi ở đây uống ngàn chén à? Gần mười một giờ rồi, đợi cậu uống đến sáng hay gì?".
Giản Thu bực bội, vò tóc: "Làm sao bây giờ?".
Hà Gia suy nghĩ một lúc, gọi nhân viên phục vụ tới. Nhân viên phục vụ kia bị anh hành đến phát sợ, hoảng loạn đến gần.
Hà Gia hỏi: "Nhà hàng có bia Harbin không?".
*bò bít tết
*bia Harbin