Tôi Thông Minh Lắm Chứ Bộ

Chương 9




15

Chu Diệp đang khoe khoang.

Khoe khoang về sự cưng chiều mà cô ta nhận được.

Trong thời gian tôi không về nhà, cô ấy không chỉ mua sáu bộ Apple, mà còn đi đặt biệt thự.

Tiền trong nhà, chỉ sợ cơ bản đều tiêu vào biệt thự.

Và biệt thự đó, tôi không thể ở.

“Vẫn là cô hai có tiền nha, biệt thự nói đặt liền đặt.” Bác hiển nhiên đã biết, hâm mộ khen ngợi.

Bác Ba đứng dậy rót trà cho ba tôi: “Em trai sau này đi tỉnh thành phát triển, đừng quên chúng tôi nha.”

Ba tôi vô cùng hưởng thụ, cười đến không khép miệng lại được: “Ái chà, không tính là cái gì, chủ yếu là Tiểu Diệp thích, chúng ta liền đặt, về sau trong nhà toàn bộ dựa vào con bé làm chủ, ai bảo nàng thi đậu 985 chứ.”

“Còn chưa kiểm tra điểm, chưa chắc mà.” Chu Diệp khiêm tốn, nhưng thực tế tự tin mười phần.

Cô ta tự tin đến mức ngay cả điểm số còn chưa ra, liền đi đặt biệt thự trước.

Một biệt thự tỉnh thành, cho dù là cấp thấp, cũng đủ để hao hết tiền của nhà chúng tôi, nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhà liền cách phá sản không xa.

“Ra rồi!”. Chu An Hoa đột nhiên kêu to thu hút toàn bộ ánh mắt.

Mọi người nhìn lại, bất ngờ nhìn thấy trên màn hình di động của Chu An Hoa có điểm.

“490?” Bác cả kinh ngạc lên tiếng, thiếu chút nữa đã ngã.

Họ hàng cũng trợn tròn mắt, mở to mắt nhìn kỹ lại.

Nhưng đó là 490 điểm!

Điểm số này đừng nói là 211, ngay cả một trường học tốt hơn cũng không thể vào!

Toàn thân Chu An Hoa run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cậu ta thoát và đăng nhập, nhưng điểm số không thay đổi, đó là 490!

“Không có khả năng...Có phải do có môn quên viết tên không? Chắc chắn là thế...”

Chu An Hoa thất hồn lạc phách, nằm sấp trên bàn khóc lớn.

Bác cả ngơ ngác ngồi, giống như sắp chết.

Chỉ có Bác Ba vui mừng, nhưng giả vờ bi thương: “Cái này...An Hoa không ổn nha, nhưng mà cũng được rồi, Tố Tố mới thi được 420 điểm.”

Chu Tố Tố phát huy siêu thường, cho nên cô rất cao hứng, nhếch miệng cười tủm tỉm.

“Tiểu Diệp, con tra được chưa?” Ba mẹ tôi càng chú ý Chu Diệp, háo hức hỏi thăm.

Ánh mắt mọi người lại tập trung vào Chu Diệp.

Chu Diệp vùi đầu nhập số, hít sâu một hơi gõ phím xác nhận.

Điểm số nhảy ra.

Tôi điểm của cô ta ngay lập tức, 592.

Điểm số rất ổn, 211 có thể chọn, nhưng 985 thì khó quá, có thể nói là không thể vào 985, với số điểm này cũng chỉ có thể vào 211.

Chu Diệp trợn tròn mắt tại chỗ.

Mục tiêu của cô ta là top 10 thi vào 985, kết quả ngay cả 985 cũng chưa chắc có thể lên.

Ba mẹ tôi cũng ngây ngẩn cả người, không muốn tin.

Nhưng Bác cả trong nháy mắt có tinh thần, Bác Ba cũng cười hì hì.

16

“Sao lại thấp như vậy, sẽ không...Hốc mắt Chu Diệp rưng rưng, miệng nhỏ nhắn mím lại, một lần nữa đăng nhập lại tra điểm.

Nhưng tra thế nào cũng là 592.

Cô suýt chút nữa sụp đổ, túm tóc lắc đầu: “Không thể nào, sai chỗ nào...Chẳng lẽ là sáng tác ly đề? Không, không...”

Ba mẹ vừa tức vừa đau lòng, cuối cùng không nỡ mắng Chu Diệp.

Mẹ tôi ôm lấy cô ta và an ủi: “592 điểm cũng rất tốt, có thể vào 211 đã tốt lắm rồi! Mẹ thỏa mãn rồi, con gái ngoan không khóc nha.”

Chu Diệp nén nước mắt, vậy mà cô ta thật sự nín.

Nhưng cô ta lại nhìn tôi, cô ta rất cần một kẻ ngốc để trấn an vết thương của mình.

“Chị, chị mau điều tra đi, tra nhanh còn ăn cơm, đồ ăn nguội hết rồi.” Chu Diệp lau khóe mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.

Miễn là điểm số của tôi đủ thấp, tôi có thể an ủi cô ta.

Tất cả mọi người đều nhìn tôi, hơn nữa không chút che dấu miếu cười.

Bọn họ cũng không dám quang minh chính đại chê cười Chu Diệp điểm kém, nhưng chê cười tôi liền không thành vấn đề.

“Chu Nhược, con mau tra điểm đi, dù sao mặt mũi trong nhà chúng ta đã sớm bị con vứt hết rồi, con thi kém đến đâu cũng không sao.” Mẹ tôi lạnh lùng thúc giục tôi.

Tôi cũng không phản bác, lấy máy tính của Chu Diệp, bắt đầu tra.

Tôi cũng mong chờ, tôi rốt cuộc thi bao nhiêu điểm, có thể để cho Thanh Hoa cùng Bắc Đại đến cửa tìm tôi đây?

Số đầu vào, tôi gõ để xác nhận.

Kết quả không có điểm, chỉ có một dòng: vị trí của bạn đã được vào top 50 của tỉnh, tình hình cụ thể xin vui lòng kiểm tra vào ngày 26.

Ôi, kỳ thi tuyển sinh đại học huyền thoại che đậy học sinh!

Người thân tất cả đều nghi ngờ.

Ba tôi còn chưa thấy rõ chữ, nhíu mày quát lớn: “Tình huống gì? Ngắt lưới rồi sao?”

“Thật sự là vô dụng, tra một cái cũng không tra được, nuôi mày có ích lợi gì!” Mẹ tôi cũng không thấy rõ chữ, há mồm mắng tôi.

Đó là thói quen của họ.

“Nếu như không mù thì nhìn kỹ, nếu như mù, để cho con gái ngoan của hai người nói ra cho hai người nghe.” Tôi lạnh lùng.

Cả phòng xôn xao, ba mẹ nổi giận, lập tức muốn đánh tôi.

Chu Diệp lại như mất hồn run giọng nói: “Top 50 toàn tỉnh? Làm thế nào có thể được? Tuyệt đối không có khả năng!”

Cô ta hét lên như vậy, mọi người cũng lúng túng thấy rõ.

Mẹ tôi trợn tròn mắt, giật mình một cái.

Ba tôi đưa đầu đến trước máy tính, miệng đọc: “Top 50 tỉnh...ngày 26 lại tra cứu?”.

Một câu nói ra, toàn bộ phòng đều rơi vào im lặng, ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Chú Công thì kích động lấy kính lão hoa ra di chuyển qua xem, sau đó vỗ tay: “Top 50! Tuyệt vời! Chu gia chúng ta rốt cục xuất hiện nhân tài!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.