Tôi Thông Minh Lắm Chứ Bộ

Chương 13




“Tao không gì phải thấy đau lòng, ngược lại mày, rất nhanh sẽ phát khóc, tranh thủ thời gian ở thêm vài ngày biệt thự đi.” Tôi cười và bỏ đi.

“Được thôi, tao sẽ thoải mái ở biệt thự hưởng thụ tình yêu của ba mẹ nha, hi hi.”

22

Sau khi vào Bắc Kinh, cổ phiếu của tôi tăng vọt một lần nữa, lợi nhuận gần gấp đôi, điều này đối với tôi là một phép lạ hoàn toàn.

Tôi dứt khoát ném toàn bộ số tiền trong tay vào cổ phiếu, hơn một triệu đều dùng để đặt cược vào ba cổ phiếu tôi lựa chọn.

Không lâu sau, cổ phiếu lại tăng vọt, ngược dòng trên thị trường.

Thu nhập một ngày của tôi dễ dàng phá vỡ 100.000.

Rõ ràng, ba mẹ tôi đang mất đi sự giàu có.

Quả nhiên, bác Ba của tôi cố ý thông qua chủ nhiệm lớp liên lạc với tôi.

“Tiểu Nhược à, ba mẹ con xảy ra chuyện ở tỉnh thành, lái xe đụng chết một người bản xứ, dính vào kiện tụng, chuyện này vốn không tính là lớn, nhưng ngày đó ba con uống rượu, là say rượu lái xe”

Bác Ba nói rất nhiều thứ.

Bà ấy vốn không tốt bụng, bác Ba muốn nhân cơ hội này để tạo dựng mối quan hệ tốt với tôi.

Bà ấy biết tôi không thích ba mẹ tôi.

“Ba mẹ con từ nhỏ ngược đãi con, ông trời đều nhìn không được, ác giả ác báo, không phải không báo, thời điểm chưa tới.” Bác Ba còn đồng tình với tôi.

Tôi thờ ơ lắng nghe.

Khi bắt đầu đi học, tôi đã cống hiến hết mình cho việc học của mình và bắt đầu kinh doanh trong thời gian rảnh.

Chỉ số IQ của tôi không cần phải được sử dụng vô ích.

Ngắn ngủi nửa năm, tôi thông qua việc kinh doanh kiếm được một khoản, cộng thêm cổ phiếu tăng vọt, cùng với liên tục mua vé số trúng giải độc đắc, tiền trong tay tôi lại gần năm triệu.

Không thể nói tôi lợi hại như thế nào, chỉ có thể nói ba mẹ tôi phá sản quá nhanh.

Tổng tài sản của bọn họ cũng chỉ là ngàn vạn, hiện tại đã trả lại cho ta năm triệu.

Bác Ba lại gọi điện thoại, nói đến Chu Diệp.

“Em gái kia của con quá hư rồi, không phải con bé đi học lại sao, đến tỉnh thành học lại, sau đó con đoán xem như thế nào? Cô ta bắt nạt người khác!”

“Ai mà ngờ được, nhìn tiểu nữ sinh đơn thuần như vậy mà lại ép người khác liếm giày cho mình, còn tát vào mặt, chụp ảnh khỏa thân, cực kì quá đáng!”

Bác Ba phẫn nộ nói ra.

Tôi nhướng mày, tuần này vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng nha.

Trước kia Chu Diệp bắt nạt người khác, nhiều nhất là chơi đùa, hiện tại đã đi trên con đường vi phạm pháp luật.

Hơn nữa tỉnh thành không thể so sánh với địa phương nhỏ, chuyện bắt nạt này một khi bị phơi bày, nhất định sẽ làm cho sóng to gió lớn.

“Em gái con bị nghiện bắt nạt người khác à? Vậy mà còn khi dễ con gái của một cục trưởng công an, xuyên thủng màng nhĩ người ta, làm cho bọn họ không thể không trừng phạt nó.”

“Ba mẹ con cũng chỉ có chút năng lực ở chỗ nhỏ của chúng ta, tỉnh thành nào đâu có chỗ cho bọn họ. Bọn họ bồi thường hai trăm vạn, còn cầu xin người ta, mới coi như đem em gái con bảo vệ.”

Bác Ba bắt đầu vui sướng khi người gặp họa.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó bọn họ liền không chịu nổi, trong nhà không có tiền dư thừa, còn muốn nuôi một biệt thự, sự nghiệp ở tỉnh thành cũng không thuận lợi, đi đâu cũng vấp phải vách tường, ngày hôm qua còn tìm bác vay tiền.”

Bác Ba chậc chậc không ngừng, có vẻ rất vui mừng.

23

Tôi tiếp tục tập trung vào việc học và sự nghiệp của mình.

Năm thứ hai vừa mới khai giảng, tôi lại kiếm được một khoản tiền lớn, đồng thời cổ phiếu lại tăng vọt, tạo ra một đỉnh cao.

Chỉ sau một đêm, tôi đã có gần 500.000.

Cẩn thận tính toán, tôi đến Bắc Kinh một năm, trong tay vốn lại vượt qua bảy trăm vạn!

Một phần là thu nhập cổ phiếu, một phần thu nhập khởi nghiệp, và một phần, là từ xổ số phúc lợi.

Tôi đã mua vé số hơn một lần ở Bắc Kinh, trúng năm lần, tổng thu nhập là 3,5 triệu.

Tôi cảm thấy mình bị truy nã bởi vòng tròn xổ số, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi, tò mò tôi là thần nhân, dẫn đến việc khi đi mua sổ xố tôi phải cẩn thận.

Kỳ nghỉ hè năm thứ hai, tài sản của tôi chính thức lên đến hàng chục triệu.

Cũng là ngày hôm đó, Bác Ba nói cho tôi biết một tin tức, ba mẹ bán biệt thự tỉnh thành, mang theo Chu Diệp trở về quê hương.

Chu Diệp vô tâm đọc sách, hiện tại mỗi ngày ở nhà làm thổ hoàng đế, động đậy nổi bão*, mắng ba mẹ cẩu huyết đầm đìa.

*hễ cứ một lúc lại tức giận

Cô ta chê ba mẹ vô dụng, ngay cả biệt thự cũng không ở nổi.

Tôi muốn cười.

Chu Diệp rốt cục ở trước mặt ba mẹ bại lộ bản tính, cô ta không thể giả vờ được nữa.

Vì thế, ba mẹ sẽ ngày càng đau đớn.

Bọn họ cũng cố gắng liên hệ với tôi, còn muốn tôi trở về, dù sao tôi rất có tiềm lực, tương lai dưỡng lão cho bọn họ không thành vấn đề.

Nhưng tôi trực tiếp kéo bọn họ vào danh sách đen, hoàn toàn không có ý định trở về nhà.

Tuy nhiên, trước Tết Nguyên đán, chú Công nhập viện, bệnh nặng vô cùng.

Tôi đối với họ hàng nào cũng không để ý, duy chỉ có để ý chú Công.

Cho nên tôi quấn quần áo mùa đông thật dày, trở về quê một chuyến, đến bệnh viện thăm chú Công.

Bác Ba vừa vặn ở đây, thấy ta trở lại kích động nắm tay ta: “Tiểu Nhược trở về rồi, oa, trông thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là người thành công!”

Tôi mỉm cười và đưa cho cô ấy một phong bì màu đỏ, như là một khoản phí tình báo.

Bà ấy vui vẻ không khép miệng lại được, sau đó chỉ chỉ phòng bệnh: “Chú Công của con vẫn luôn nhắc tới con, chờ con trở về, tựa hồ có việc nói với con, có thể có liên quan đến ba mẹ con.”

Tôi có chút ngoài ý muốn, chú Công và nhà tôi không thân chút nào, sao lại muốn nói với tôi chuyện của ba mẹ?

“Có thể là khuyên con tha thứ cho ba mẹ con đi, ai, dù sao cũng là người thân mà, ba mẹ con hiện tại sống cũng thảm, em gái con lại mỗi ngày phát điên, rất phiền toái.”

Bác Ba suy đoán một chút.

Tôi thuận miệng hỏi: “Gần đây ba mẹ tôi làm sao vậy?”

“Nhà ở trong nội thành đều đã bán rồi, thuê một chỗ ở cũ nát, cũng thảm như trước kia, con còn nhớ khi còn bé nhà các con như nào không? Già nghèo, một tuần cũng không ăn được một miếng thịt, vẫn là bác thường xuyên tiếp tế.” Bác Ba nhân cơ hội này nhận công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.