Tôi Thật Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 7: Rendipity




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Serendipity: khả năng tình cờ phát hiện những cái bất ngờ và may mắn. Trong tình yêu nó có nghĩa là cuộc gặp gỡ đẹp đẽ, đầy tình cờ.

Người thuê nhà mới của anh tên là Tô Tử Bác.

Mâu thuẫn không leo thang, chuyện một gói khăn giấy cũng giống như những chuyện khác, cứ thế mà được giải quyết êm xuôi.

Tô Tử Bác cũng không phải lần đầu bị họ lấy đồ. Từ sau khi cậu về ký túc xá lấy đồ, phát hiện ra đồ đạc của mình chẳng còn lại bao nhiêu. Mấy món đồ dưỡng da, chăm sóc vốn dĩ đã ít ỏi giờ cũng gần như không còn, quần áo của cậu thì bị chia nhau hết, thậm chí có cái còn đang mặc trên người của người khác.

Tô Tử Bác không muốn so đo những chuyện này, cũng giống như cái gói khăn giấy mà lúc cần thiết cậu không rút ra được vậy. Chuyện có thể to, có thể nhỏ, nhưng tích tụ lâu ngày cuối cùng cũng sẽ có lúc bùng nổ.

Bên này, buổi chụp hình buổi chiều không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục tiến hành như kế hoạch. Thẩm Hựu Lam bên kia lại muốn hẹn Hứa Dĩ Thanh họp, nhưng Hứa Dĩ Thanh vẫn giữ nguyên ý kiến của mình: nếu Tô Tử Bác không muốn, tôi sẽ không thêm bất cứ lịch trình nào trong thời gian cậu ấy đóng cửa ôn thi.

Thẩm Hựu Lam đã trải qua rất nhiều cuộc đàm phán thất bại trong sự nghiệp của mình, nên ban đầu chuyện này có thể cũng không phải điều cần phải lo lắng. Thế giới này có rất nhiều nghệ sĩ, tìm người thay thế trong lúc không có lịch trình thì không thiếu, dù sao cũng còn hơn ba tháng nữa để hắn tìm kiếm.

Tuy nhiên, không biết có phải là vì mắc kẹt trong một vòng lặp suy nghĩ hay không mà hắn lại bắt đầu cảm thấy, chẳng có ai phù hợp hơn Tô Tử Bác cả.

Thẩm Hựu Lam quay lại địa điểm quay phim, lúc này đang tiến hành cảnh quay cuối cùng trong ngày. Mỗi người đều còn một phần quay solo, những người không có việc gì sẽ tham gia phỏng vấn ngắn.

"Chúng ta làm video hậu trường của hôm nay và đăng lên các nền tảng trước đi." Thẩm Hựu Lam dặn dò mọi người ở hiện trường.

"Ừm." Penny vẫn đang xem lại bản gốc, "Các cậu ấy đẹp trai quá, nhìn bản gốc tôi đã biết, lần này chúng ta chắc chắn thắng rồi."

"Bìa của tạp chí châu Âu và Nhật Bản đã hoàn thành trước kỳ nghỉ, trong thời gian này, trụ sở chính ở nước ngoài của họ đã bắt đầu nghỉ lễ." Thẩm Hựu Lam dùng ngón tay thon dài che miệng suy nghĩ nói, "Nhưng ngày mai có một cuộc họp online với Chủ biên Cao nên phải hoàn thiện bản thảo trước, vậy nên tối nay mọi người phải tăng ca."

"Nhanh thế à?" Penny hỏi, "Đúng rồi, bên châu Âu đã nghỉ lễ rồi, thật là hạnh phúc."

"Nói đến, ba mẹ của Lance còn ở nước ngoài không?" Penny hỏi, "Giáng sinh họ cũng không về nước à?"

"Ừ, năm nay họ cùng em gái tôi ở nước ngoài." Thẩm Hựu Lam đáp, "Công việc của tôi bận, họ cũng không muốn đến quấy rầy."

"Ôi, vậy Tết Nguyên đán thì sao? Chúng ta nghỉ phép rồi, anh có thể đi thăm họ được rồi." Penny nói.

"Đến tháng Sáu năm sau tôi cũng không có kỳ nghỉ." Thẩm Hựu Lam khoanh tay lắc đầu.

Hai người đang trò chuyện thì Tô Tử Bác vô tình đi qua trước mặt họ, Penny lập tức gọi cậu lại: "Này! Em trai."

"..." Tô Tử Bác quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau một ngày quay phim, thể lực của cậu đã đến giới hạn, nói chuyện và phản ứng hơi chậm một nhịp, "... Ừm?"

Lúc trông thấy Thẩm Hựu Lam với ánh mắt của hắn, Tô Tử Bác mới hơi tỉnh táo lại, liền hỏi: "... Áo của anh."

Thẩm Hựu Lam đã thay đồ từ lâu, trong phòng chụp thiếu gì chứ không bao giờ thiếu quần áo, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài vẫn khoác chiếc áo khoác dài của mình. Hắn vẫy vẫy tay áo, nói: "Cậu tìm thấy khăn giấy chưa?"

"Ừ." Tô Tử Bác lấy tui khăn giấy ra từ trong túi ra, chỉ còn lại một tờ giấy lẻ loi nằm trong đó, cậu đưa lên trước mặt Thẩm Hựu Lam, "Anh còn cần không?"

Khi nhìn thấy tờ giấy, trán Thẩm Hựu Lam đột nhiên nhảy thình thịch không ngừng, giọng điệu cứng ngắc: "Không cần."

Tô Tử Bác không hề biết rằng vài hành động của mình lại khiến Thẩm Hựu Lam nhạy cảm đến vậy, cậu khẽ siết chặt tay rồi nói: "Vậy thôi."

Đợi sau khi Tô Tử Bác đi rồi, Penny đã quan sát Thẩm Hựu Lam được một lúc, "À, tôi đã nghĩ sáng nay anh không mặc chiếc này mà." Penny nói, "Có chuyện gì xảy ra vậy, sao không quay phim mà lại đi thay đồ?"

"Đừng nhắc đến chuyện này nữa." Thẩm Hựu Lam lạnh lùng nói.

Penny cười lớn rồi im lặng.

Cả một ngày dài quay phim, chụp ảnh và phỏng vấn kết thúc, năm người mệt mỏi đến mức không muốn nói gì, im lặng ngồi một bên tẩy trang. Vào giờ này, các phòng quay khác đã dần dần tan ca, mọi người đều hô to "Cảm ơn mọi người đã vất vả", khi người ít đi, âm thanh trong phòng quay trở nên đặc biệt trống vắng. Mọi người ai dọn thiết bị thì dọn, ai tẩy trang thì tẩy trang, ai dọn dẹp thì dọn dẹp.

Các quản lý và đại diện còn ở lại để xử lý công việc với bộ phận kinh doanh, những người khác lần lượt được đưa lên xe để chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Sau khi Tô Tử Bác lên xe, phải mất tận mười phút sau Trần Quân mới vui vẻ nhảy lên xe.

"Anh đã nghe được phản hồi đầu tiên rồi, có vẻ như phía tạp chí rất hài lòng với buổi quay của mấy đứa, hy vọng có chúng ta thì sẽ bán chạy." Trần Quân nói với giọng vui vẻ, "Tối nay ngoài Tô Tử Bác phải đi học, thì những người khác chắc không có việc gì đúng không? Vậy thì trực tiếp lái xe về ký túc xá đi."

"Em có." Ngôn Hòa giơ tay nói, "Hôm nay mẹ em đến thăm nên em phải tới khách sạn của bà ở, tối nay sẽ không về ký túc xá."

"À, thật sao? Hôm nay à?" Trần Quân ngạc nhiên nói, "Trước khi đi sao tôi không nghe cậu nói gì cả?"

"Họ đến đột ngột quá, khi về công ty thì có thể gửi xe hoặc gọi xe cho em đi gặp họ cũng được." Ngôn Hòa đứng dậy, quay lại nói với mọi người ở ghế sau, "Anh em! Tôi đi trước đây, trước khi đi chúc mọi người một câu, Merry Christmas!"   

Không khí trong xe bỗng trở nên sôi động, mọi người lần lượt chúc nhau giáng sinh vui vẻ.

"Merry Christmas." Hoài Tinh quay đầu nói với Tô Tử Bác, "Và, chúc mừng năm mới, chúc cậu thi đại học thành công, vào được trường tốt."

Hoài Tinh mặc dù là người xuôi theo chiều gió, giỏi nhất là không làm mất lòng ai, nhưng thỉnh thoảng cũng đối xử tốt với Tô Tử Bác. Tô Tử Bác cũng chẳng có thù oán gì với anh ta, cười thoải mái nói: "Cảm ơn, chúc anh năm mới an khang thịnh vượng."

Tô Tử Bác ngồi tựa lưng vào ghế, nghĩ đến sau Giáng sinh đã là một năm mới, một năm vừa rồi cậu đã trải qua nhiều khó khăn nhưng cũng đạt được nhiều thành quả. Cậu đã nhận được sự nổi tiếng và trải nghiệm được rất nhiều điều mới mẻ, vì công việc mà đi đến rất nhiều thành phố mà trước đây cậu chưa từng có cơ hội đến. Cậu không muốn vội vàng gọi đó là "nổi tiếng chỉ sau một đêm", nhưng có lẽ... cũng đã nổi lên một chút rồi nhỉ?

Mà cậu thầm nghĩ, sau khi thi đại học xong có thể kiếm thêm chút tiền, trở thành một thần tượng chính thống, không hút thuốc, không uống rượu, không yêu đương, chỉ cần hát hay, nhảy đẹp, đóng phim tốt, như vậy là đủ. Khi nào kiếm đủ tiền rồi thì sẽ ra bờ biển mua một căn biệt thự lớn, đón ba mẹ qua sống an nhàn, đó sẽ là kết cục tuyệt vời nhất.

Quả thật, đó là một giấc mơ xa vời.

Giờ phút này, cậu bé 18 tuổi đã bắt đầu nghĩ đến chuyện nghỉ hưu rồi.

Nói thật, bản thân cậu debut khi mới 16 tuổi, từ lúc debut đến giờ cũng đã hai năm rồi. Đối với một người bình thường, từ thực tập sinh trở thành idol, nhanh chóng tích lũy được một lượng fan lớn, lại còn tham gia vào một chương trình tuyển chọn hot nhất để ra mắt với vị trí C vị (trung tâm, center), hai năm qua đúng là một hành trình suôn sẻ mà nhiều người mơ ước.

Tất nhiên, cái giá phải trả cũng không ít, trong khi tuổi còn nhỏ mà đã phải đối mặt với các loại chấn thương ở đầu gối và cột sống, phải sống xa gia đình, có khi cả bảy tháng trời không gặp được nhau. Bên cạnh đó còn phải dành thêm thời gian học tập để không bị những lời nói ngoài kia đè nén. Càng nổi tiếng, áp lực và thử thách càng nhiều, tin đồn và những con mắt lúc nào cũng dõi theo mình ngày đêm. Cuộc sống của mình dường như lúc nào cũng có camera ghi lại mọi hành động, từ sáng đến tối, luôn có người quan sát.

Thật ra đôi khi Tô Tử Bác cũng có thể hiểu được vì sao Ngôn Hòa và những người khác ghét mình. Ngôn Hòa lớn hơn cậu một tuổi, hiện đang học chuyên ngành âm nhạc tại một trường đại học hệ hai, năm trước cậu ta cũng debut như cậu, học hát, học nhảy, sức lực bị mài mòn, xa gia đình. Trong mắt Ngôn Hòa, những nỗ lực mà cả hai bỏ ra cũng tương đương nhau, nhưng kết quả mà cậu có được lại nhiều hơn hẳn cậu ta.

Ngôn Hòa không thấy được những gì mà cậu phải chịu đựng, còn cậu cũng không muốn nói ra. Chính vì vậy, những lời không thể thốt ra và sự ganh đua đã khiến bọn họ ngày càng xa cách.

Lớn lên, đi ra ngoài một vòng, rồi tự mình sáng tỏ.

Không cần phải tiếp cận, bản thân cứ làm cho tốt và cố gắng giữ khoảng cách, đó là điều cậu nên làm lúc này.

...

"Merry Christmas, gửi lời hỏi thăm bố mẹ nhé."

Tay dài của Thẩm Hựu Lan mở cửa kính, đối phương đáp lại: "Được, anh tự lo cho mình nhé."

Thẩm Hựu Lan đáp một tiếng rồi bước ra khỏi văn phòng. Vừa cúp điện thoại, điện thoại của hắn lại reo lên.

Lễ Giáng Sinh, tăng ca đêm, rất nhiều người đã phải hủy lịch hẹn và đang làm việc chăm chỉ trong văn phòng. Tuy nhiên, để phù hợp với không khí lễ hội, họ đã đặt cây thông Noel và quà tặng từ sớm trong sảnh, lúc này ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng không gian, tạo nên những điểm sáng lấp lánh.

Hắn đi đến quầy lễ tân để nhận bưu kiện của mình, vừa nhận bưu kiện thì phát hiện là người gọi là môi giới bất động sản trước đây đã giúp hắn quản lý nhà: "Chào anh, có tin tức gì không?"

"Vâng, có tin, là một khách thuê đã tìm được chúng tôi, cảm thấy ổn nên đã chuẩn bị làm thủ tục rồi." Người môi giới trả lời, "Chúng tôi đã hỏi kỹ tình hình của khách thuê, họ là nghệ sĩ, người quản lý của họ đến tìm chúng tôi. Họ đã tìm nhà trong khu này lâu rồi, nhưng không có căn hộ trống, và cũng chấp nhận điều kiện mà anh đưa ra."

Căn nhà của Thẩm Hựu Lan là biệt thự ba tầng mà bố mẹ hắn để lại khi ra nước ngoài. Lúc đầu nghĩ dù hơi xa trung tâm thành phố một chút nhưng đi xe cũng khá thuận tiện, tuy nhiên, ngay trong ngày đầu tiên đi taxi về nhà, hắn đã bị tắc đường vào giờ cao điểm, chuyện này khiến hắn phải suy nghĩ lại. Hơn nữa, một mình sống trong biệt thự ba tầng thực sự quá rộng rãi, hoạt động của hắn chỉ giới hạn ở tủ lạnh và phòng ngủ mà thôi.

Vì vậy hắn quyết định thuê một căn phòng đơn chỉ cách công ty trong khoảng 1km, không có ý định mua xe, mỗi ngày đều là đi bộ đến công ty.

Điều này khiến Penny và những đồng nghiệp khác không thể hiểu nổi: "Tui thà sống ở một căn biệt thự ngoài ngoại ô, thức dậy lúc sáu giờ sáng để lái xe đến công ty, còn hơn là sống trong một căn phòng cũ nát với giá bảy nghìn một tháng."   

Thẩm Hựu Lam kiên quyết sống trong căn phòng thuê hai tháng, sau đó có vài người hỏi hắn: "Anh không sống trong biệt thự à? Không ở thì sao không cho thuê đi?"

Hắn nghĩ, đúng vậy, sao mình không cho thuê nhỉ?

Khu biệt thự của hắn rất ít người thuê, đa số chỉ được sử dụng cho mục đích thương mại hoặc làm nhà cho người khác thuê lại. Thẩm Hựu Lan không muốn làm vậy, cuối cùng hắn quyết định thuê lại một nửa căn nhà, để mình vẫn có thể về nghỉ ngơi, và mùa hè có thể tận dụng hồ bơi riêng và vườn hoa mà hắn yêu thích. Giá thuê như vậy cũng ngang với giá thuê căn phòng trong thành phố, nếu tính toán thì không thiệt.

Tuy nhiên, hắn có nuôi một con mèo báo Bengal, mới được năm tháng tuổi, và hắn không muốn mang nó về biệt thự vì con mèo sẽ chiếm một căn phòng riêng. Con mèo khá tự do, mỗi ngày hoặc hai ngày một lần, dì giúp việc sẽ đến dọn dẹp và cho nó ăn, cuối tuần Thẩm Hựu Lan sẽ đến thăm nó và cùng ngồi xem phim trong phòng khách lớn.

Trước đó, hắn đã từ chối ba khách thuê, và người thuê hiện tại là vị khách thứ tư.

Thẩm Hựu Lam khá thích sự sạch sẽ, hắn không muốn cùng thuê nhà với những người có nghề nghiệp gì kỳ quặc, cũng hy vọng người thuê sẽ ở lâu dài.

Nếu là nghệ sĩ, thì có thể đáp ứng được những yêu cầu này.

"Anh biết tên cậu ấy là gì không?" Thẩm Hựu Lan hỏi người môi giới.

"Quên mất rồi... chỉ nhớ cậu ấy rất trẻ, lý do thuê ở đây là vì khu vực này có bảo vệ tốt, à tôi chưa nói với cậu ấy là có thể phải sống một mình. Còn các yêu cầu còn lại thì đáp ứng được hết." Người môi giới trả lời, "Để tôi hỏi cậu ấy tên gì..."

Thẩm Hựu Lam nhận bưu kiện xong và chuẩn bị đi về văn phòng, người môi giới nói tiếp: "À, đợi chút, trong tài liệu này có tên cậu ấy, tên là  Tô... Tử, Bác?"   

"..." Thẩm Hựu Lam dừng lại tay đang xé bưu kiện một chút, "Tên gì?"

"Tô Tử Bác." Người môi giới nói, "Anh có quen cậu ấy không? Tôi chưa nghe qua cái tên này bao giờ, chắc là mấy bạn trẻ thích lắm."

Thẩm Hựu Lam đứng trong hành lang, ánh đèn hành lang sáng lên, hắn có thể nhìn thấy những căn phòng kính bên cạnh, trên kính có viết đầy chữ bằng bút đen.

"Vậy tôi cần sắp xếp cho các anh gặp mặt không, hay là trực tiếp ký hợp đồng luôn?" Người môi giới hỏi.

"Không cần gặp mặt, trực tiếp ký luôn đi." Thẩm Hựu Lam cúi mắt, tiếp tục đi về phía trước.

...

Lúc hơn chín giờ tối, phòng học duy nhất còn sáng đèn ở trung tâm giáo dục tư nhân cũng đã tắt, Tô Tử Bác đi ra khỏi lớp, cậu đi phía trước vươn vai, nghe thấy Trần Quân đang nói chuyện với giáo viên ở phía sau.

"Thi năng khiếu tôi thấy chắc không vấn đề gì." Giáo viên nói, "Nhưng khả năng phát huy tại chỗ vẫn còn hơi kém. Trường hợp này chỉ có thể suy nghĩ nhiều hơn, không có con đường tắt nào cả."

"Dạ, em sẽ về nhắc nhở." Trần Quân đáp, "Ngày mai lại làm phiền thầy ạ, mong thầy tiếp tục hướng dẫn cho cậu ấy."

"Tất nhiên rồi." Giáo viên cười, "Tử Bác là một đứa trẻ ngoan, chắc chắn không thành vấn đề."

"Cảm ơn thầy, tạm biệt ạ." Tô Tử Bác cúi đầu chào.

Trần Quân như một ông bố chăm con đưa đón đúng giờ mỗi ngày, lo cho từng bữa ăn giấc ngủ, sắp xếp công việc học hành. So với vai trò người quản lý, anh còn kiêm luôn việc của trợ lý, khiến cả đội kinh doanh của Từ Dĩ Thanh, thậm chí là các công ty quản lý khác đều cảm nhận được sự cạnh tranh khốc liệt trong ngành.

"Cầm lấy." Trần Quân đưa cậu một ly đồ uống, chiếc cốc Giáng sinh màu đỏ với logo xanh của thương hiệu, trông rất có không khí lễ hội. "Giáng sinh vui vẻ, hôm nay không thể ra ngoài chơi, uống cái này coi như thay thế nhé."

"Cảm ơn." Tô Tử Bác cúi đầu nói.

"Hôm nay vất vả rồi." Trần Quân nói.

"Ừm, anh còn vất vả hơn. Hay anh về trước đi, em tự bắt xe về khách sạn cũng được mà." Tô Tử Bác đáp.

"Không cần." Trần Quân nói, "Vì mai em còn phải học bù mấy môn văn hóa, hôm nay tranh thủ siêu thị chưa đóng cửa đi mua một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết đi, kẻo mai lại không có thời gian."

"..." Mắt Tô Tử Bác sáng lên. "Nói vậy là anh thuê được nhà rồi hả?"

"Ừ, ngày mai anh sẽ ký hợp đồng, có thể dọn vào ngay." Trần Quân gật đầu, "Chúc mừng em nhé, ít nhất trước năm mới không cần ở khách sạn nữa."

"Tuyệt!" Mọi mệt mỏi trong ngày hôm nay của Tô Tử Bác giống như được câu nói này quét đi sạch sẽ, "Cuối cùng cũng không phải ở khách sạn rồi! Ở đó em sắp mốc meo luôn rồi."

"Nhưng đi làm hàng ngày sẽ hơi phiền đấy. Đi sân bay thì gần hơn. Thi xong rồi tranh thủ thi bằng lái đi." Trần Quân nói, "Nhà mới có cần thêm đồ gì không? Nhà này tuy nội thất đầy đủ, nhưng lâu không có người ở nên thiếu đồ dùng sinh hoạt."

"Có máy sưởi là được." Tô Tử Bác nói, "Em sợ lạnh, còn lại thì tùy."

"Có máy sưởi." Trần Quân nói, "Anh còn nghe người môi giới nói một chuyện. Anh ta nói nhỏ với anh rằng dù nhà chỉ cho thuê một tầng, nhưng chủ nhà quanh năm rất ít khi về đó ở, nên thực ra em như thuê nguyên cả biệt thự vậy. Tiền thuê đã bao gồm cả phí dọn dẹp. Nghĩa là chỉ với bảy nghìn, em đã thuê được một căn biệt thự có sân vườn, bể bơi và bảo vệ. Nhưng chủ nhà yêu cầu em thỉnh thoảng chăm sóc mèo cho anh ta, vì con mèo đó chiếm một phòng riêng trong nhà."

"Chăm mèo thì không vấn đề gì... Chủ nhà này chắc không thiếu tiền nhỉ?" Tô Tử Bác nói, "Định đi làm từ thiện đấy à..."

"Cứ coi như gặp được Bồ Tát." Trần Quân cười, "Ở khu này, người giàu không thiếu, coi như chúng ta sửa mái nhà dột* thành công."

* = mua rẻ bán đắt

Vì vậy, Trần Quân và Tô Tử Bác nhân lúc siêu thị chưa đóng cửa đi mua ít đồ, đều là mấy đồ dùng sinh hoạt thường ngày. Hai người bàn với nhau là ngày mai khi Tô Tử Bác đi học, Trần Quân sẽ đi ký hợp đồng và chuyển đồ đạc vào nhà mới.

"Đúng rồi." Trên xe, Trần Quân hỏi, "Hôm nay Thẩm Hựu Lam đột nhiên gọi em đi mua cà phê, anh ta nói gì với em vậy?"

"Anh ấy hỏi em tháng Tư có thể thu xếp làm khách mời tham gia buổi ra mắt sản phẩm và trình diễn thời trang không. Em nói em không có thời gian, thi đại học quan trọng hơn." Tô Tử Bác trả lời, "Em không hiểu, tại sao chuyện này không tìm anh mà lại tìm em?"

"Anh ta trao đổi trực tiếp với em à? Vậy có lẽ là thầy Từ bảo đi hỏi em đấy." Trần Quân đáp, "Trong khoảng thời gian em "bế quan", thầy Từ dặn dò rằng chỉ những hoạt động em muốn tham gia thì mới để em đi, tự em quyết định."

"Là thầy Từ nói à..." Tô Tử Bác gật gù, "Được rồi."

"Cho nên em từ chối Thẩm Hựu Lam rồi?" Trần Quân hỏi.

"Đúng vậy, anh thấy em làm thế có đúng không?" Tô Tử Bác hỏi.

"Nói thế nào đây nhỉ..."  gõ ngón tay lên vô-lăng, ""Cherry" mời em vào thời điểm này có lẽ là vì ai đó đột xuất hủy lịch trình, mời em vào để bổ sung. Có thể do tin tức tiêu cực? Thực ra đây là một cơ hội tốt, mảng thời trang là mảng duy nhất mà em còn thiếu. Thầy Từ luôn hy vọng em không nhận quá nhiều hợp đồng quảng cáo, mà hãy nhận những dự án có giá trị hơn. "Cherry" có thể giúp em mở rộng thị trường."

"Vì thế, đối với công ty mà nói, em không tham gia là một tổn thất. Nhưng đối với nhóm, hiện tại em chưa bắt đầu hoạt động solo, nếu chỉ mời một mình em, fan sẽ có phản ứng tiêu cực." Trần Quân nói, "Ngoài ra, đối với bên tạp chí, nếu Thẩm Hựu Lam lần đầu tiên không thuyết phục được em, có lẽ họ sẽ tiếp tục mời nữa."

Tô Tử Bác trong đầu đầy chữ "Mà nói, mà nói", cũng không hiểu lời của Trần Quân nói là có ý gì, ngáp một cái để kết thúc lời của anh.

"Buồn ngủ rồi à?" Trần Quân hỏi, "Được rồi, về nghỉ ngơi đi, mai anh đến đón em."

"Ừm." Tô Tử Bác đáp.

"Thời gian này vất vả rồi, nhưng cũng chỉ vất vả thêm một chút nữa thôi." Trần Quân nói.

"Được." Tô Tử Bác mệt đến nỗi chỉ trả lời một chữ ngắn gọn.

"Còn nữa." Trần Quân nhìn về phía Tô Tử Bác, đưa túi đồ cho cậu, "Dù các thành viên trong nhóm lớn tuổi hơn em, nhưng nhiều mặt chưa trưởng thành lắm, đừng để bụng."

"Không sao đâu á." Tô Tử Bác nói, "Em chỉ cần quản tốt mình là được, em muốn tiến về phía trước, không cần lo họ có chạy cùng em hay không."

"Haizz." Trần Quân thở dài, "Được rồi, ngủ ngon, Giáng sinh vui vẻ."

...   

Buổi tối ngày hôm sau, Tô Tử Bác tan học đã thấy xe của Trần Quân đợi sẵn dưới lầu. Sau khi ghé khách sạn một chuyến, đồ đạc của Tô Tử Bác gom lại cũng chỉ có hai vali lớn, nhưng xách xuống cũng đủ mệt. Trong đó gần như là toàn bộ tài sản của cậu, ngoài một số quần áo hằng ngày ra thì cậu còn mang theo đủ loại vật dụng như thể đang đi du lịch, khiến người ta không khỏi cảm thương cho sự phiêu bạt của cậu.

Tuy nhiên, khi cậu kéo hai chiếc vali to rời khỏi khách sạn, vài fan cuồng quen mặt luôn chực chờ dưới lầu lập tức đoán rằng cậu sắp chuyển nhà. Khi Tô Tử Bác xuất hiện, họ ngay lập tức cầm điện thoại và máy ảnh, theo cậu suốt cả chặng đường.

Thậm chí có người táo bạo hơn còn chạy theo hỏi: "Bảo bối! Em chuyển nhà à? Chuyển đi đâu thế?"

Tô Tử Bác im lặng, làm như không nghe thấy, bước nhanh hơn.

"Chuyển đi đâu chúng tôi cũng tìm được thôi!" Một cô gái khác cười khúc khích nói.

Tô Tử Bác thình lình nghe thấy câu này, giọng cười của cô ta làm da đầu cậu tê dại. Cậu kéo cao chiếc khẩu trang đen trên mặt lên, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục bước nhanh về phía trước.   

Ra khỏi cửa xoay của khách sạn, bên ngoài càng đông người hơn. Họ hò hét gọi tên Tô Tử Bác, có người to gan còn đưa thẳng điện thoại sát đến mặt cậu. Chẳng mấy chốc, Trần Quân từ quầy lễ tân làm xong thủ tục trả phòng ra tới, mới phát hiện Tô Tử Bác đã tự mình xông ra khỏi đám đông lên xe rồi. Anh vội vàng đi theo, vừa lên xe vừa hét với đám fan: "Đừng chụp nữa!"

"Trần Quân đến rồi!"   

"Trần Quân! Trần Quân!"   

"Trần Quân mẹ yêu con!"

Trần Quân chen qua đám đông, nhanh chóng bước lên xe, chỉnh lại kính, thắt dây an toàn, đạp ga, thở hắt ra một hơi dài.

Anh vỗ nhẹ lên vô lăng, buột miệng: "Anh thật không hiểu nổi."

"Có người bám theo cậu thì thôi đi, sao lại có người bám theo anh?" Trần Quân bực bội nói, "Theo đuổi một quản lý? Còn bảo yêu anh? Gì vậy chứ?"

"Em phát hiện anh càng ngày càng nóng tính rồi đấy nhé." Tô Tử Bác gối tay sau đầu, cười cười, "Em nhớ lúc mới quen anh, anh đâu có như vậy."

"Như vậy là như nào?" Trần Quân đẩy gọng kính.

"Hiền hòa." Tô Tử Bác nói, "Tính tình dễ chịu."

"Bây giờ tính tình anh không tốt sao?" Trần Quân vẫn chưa hết giận, mắt không ngừng liếc gương chiếu hậu, xem có ai bám theo không.

"Tốt, tốt lắm." Tô Tử Bác gật đầu, "Tốt đến mức hoàn hảo."

"Bởi vì lúc mới quen em, anh làm quản lý chưa được bao lâu. Em biết đấy, anh hâm mộ thầy Từ suốt gần mười năm trời. Bài hát nào của thầy anh cũng thuộc làu làu, lời thoại phim nào cũng nhớ nằm lòng. Làm việc dưới trướng thầy, anh phải cố tỏ ra thật bình thường, gắng giữ hình tượng một tốt đẹp một chút."

Trần Quân giơ ngón cái về phía sau, nói: "Làm quản lý được một năm thì anh ngộ ra một điều, thế giới này quả thực đầy những điều kỳ lạ. Các sinh vật carbon trên đời cũng đủ loại, đúng là thú vị không ngờ. Giờ thì mặc kệ hết đi, chỉ cần dẫn dắt tốt các cậu là đủ."

"Hahaha ——" Tô Tử Bác ôm bụng cười ngả nghiêng.

"Ngược lại là em đấy." Trần Quân nói, "Hồi em mười sáu tuổi cũng không phải thế này."   

"Hồi đó em thế nào?" Tô Tử Bác chống tay nhìn ra cửa sổ.

"Hoạt bát, đáng yêu, hơi hiếu động, rất hay bám người, lại thích khoe khoang. Cái tính không chịu thua thì viết rõ lên mặt. Mỗi lần thấy thứ mình thích, mắt em sáng lên rực rỡ. Lúc ấy, mặt còn phúng phính một chút nữa." Trần Quân nói, giọng pha chút hoài niệm.

"Nói mới nhớ, anh thích thầy Từ như thế, bạn trai anh không ghen à?" Tô Tử Bác hỏi.

"Ngưỡng mộ và yêu thích là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa, người có thể chia cắt anh với bạn trai anh, chắc chắn không phải thầy Từ." Nói đến đây, giọng nói của Trần Quân dịu xuống, "Mấy hôm nay cậu ấy chắc cũng sắp được nghỉ rồi. Em có muốn gặp không?"

"Thôi, nếu anh ấy biết em từng thích anh, hồi nhỏ còn hay bám dính lấy anh, chắc anh ấy sẽ giết em mất." Tô Tử Bác nói.

"Cậu ấy biết hết rồi chứ sao. Anh kể chuyện của em cho cậu ấy nghe rồi. Hơn nữa, tụi anh còn thống nhất cho rằng đó không được gọi là thích." Trần Quân cười cười, "Em cứ yên tâm. Sau này em nhất định sẽ gặp được người mình thích thôi, nhóc con."

"Gặp rồi cũng không thể yêu đương. Em rất có ý thức làm idol đấy nhé." Tô Tử Bác lấy tay quệt vệt nước trên kính, "Tâm em giờ tĩnh như nước."

Trần Quân bật cười hai tiếng, bởi vì đèn đỏ nên dừng xe. "Nhưng mà anh rất tò mò, em chỉ thích con trai thôi hay là... vẫn có thể thích con gái?" Trần Quân hỏi.   

"Với con gái thì không có cảm giác." Tô Tử Bác đáp, "Từ nhỏ đã thế. Em nghĩ nếu có thích con gái, chắc em sẽ thích kiểu chị gái mạnh mẽ."

"Ồ, vậy là em thích kiểu người trưởng thành?" Trần Quân hỏi.

"Trưởng thành... Cũng đúng, nhưng nói chính xác hơn thì em thích người mạnh mẽ. Nếu cô ấy giỏi hơn em, em sẽ xem cô ấy là đối thủ, là mục tiêu để phấn đấu." Tô Tử Bác chậm rãi nói, "Một mối quan hệ tình cảm như thế sẽ thú vị hơn nhiều. Còn nếu chỉ là chuyện yêu đương tầm thường, đối phương còn luôn tỏ ra yếu đuối, chắc chắn em sẽ cảm thấy ngán ngẩm."

"Em muốn yêu đương hay tìm người đánh nhau vậy?" Trần Quân bó tay, "Mấy đứa suy nghĩ trẻ con như em, đối với người lớn hơn mình thường dễ nảy sinh sự ỷ lại và cảm mến."

"Vậy sao." Tô Tử Bác ngáp một cái, "Dù sao, đây cũng không phải là vấn đề em đang nghĩ đến lúc này."

"À đúng rồi, hợp đồng ở ghế sau." Trần Quân nói, "Em có muốn xem không? Chiều nay anh vừa đi ký về."   

Tô Tử Bác với tay ra sau lấy hợp đồng, lật xem qua.

"Tổng cộng hai tờ, một hợp đồng thuê nhà và một thỏa thuận với chủ nhà. Em chỉ cần đọc thỏa thuận chủ nhà thôi." Trần Quân nói.   

Thỏa thuận ghi lại những gì người môi giới đã thông báo, giờ chuyển thành văn bản chính thức. Hàng tuần sẽ có người đến dọn dẹp vệ sinh, nhưng dù vậy vẫn phải giữ nhà cửa gọn gàng sạch sẽ. Chủ nhà có bệnh sạch sẽ và thích ngăn nắp.

Không được động vào hoa cỏ chủ nhà trồng. Nếu cần, có thể hái rau quả trong vườn, nhưng chỉ được hái những quả đã được dán nhãn "chín", không dán thì không được hái. Không được phép nuôi bất cứ loài vật nào có tiếng động trong sân, ví dụ như gia cầm.

Trong nhà có một con mèo tên Gwen, nó có phòng riêng. Xin đừng vào phòng của nó. Khi nó đi dạo trong nhà hay muốn đi thăm dò cậu có quyền không cho nó vào phòng mình. Nó rất ngoan, cậu có thể vuốt ve nó.

Nhà chỉ có một phòng bếp, chủ nhà ít khi nấu nướng, chỉ dùng tủ lạnh và phòng chứa đồ. Cậu có thể sử dụng thoải mái các dụng cụ bếp và bổ sung thêm nếu cần. Nhớ giữ gìn vệ sinh, tránh để dầu mỡ...

Các điều khoản được ghi chép chi tiết trên một trang giấy, nhìn qua thì đều hợp lý. Tô Tử Bác gật gù, cảm thấy không có gì khó chịu.

Xe chạy vào khu nhà lúc sáu giờ tối, trời đã tối hẳn nhưng ánh đèn và biển chỉ dẫn trong khu vẫn rất rõ ràng.

"Ban ngày nhìn đẹp lắm, vùng ngoại ô không khí rất trong lành." Trần Quân nói, "Từ đây đến sân bay chỉ mất hai mươi phút. Mai em không cần dậy sớm để đón chuyến bay đâu, anh sẽ qua đón."

"Ừm." Tô Tử Bác đáp, "Chuyển đến đây ngày đầu tiên đã phải bay rồi... Lần sau về cũng phải ba ngày sau."

"À, chuyện em chuyển đến đây, nếu mấy người kia có hỏi thì em cũng không cần nói nhiều. Anh để em chuyển ra ngoài là muốn tránh mâu thuẫn thôi." Trần Quân ngập ngừng, "Quan hệ của mấy đứa như vậy, anh cũng có một phần trách nhiệm..."

"Không liên quan đến anh." Tô Tử Bác chỉ ra cửa sổ, "Là căn này đúng không? Đi quá rồi nè."

Trần Quân lùi xe lại, dừng trước cổng nhà. Trong sân có ngọn đèn nhỏ luôn được mở lên, chiếu sáng con đường dẫn đến cửa chính, còn những nơi khác đều bị bóng tối bao phủ.

"Sân này rộng lắm, sáng mai em có thể từ từ chiêm ngưỡng ánh bình mình." Trần Quân xách vali, kéo đến cửa, thở một hơi, "Đến rồi."

"Mật mã là 1116. Nhớ kỹ nhé." Trần Quân nói.

"Ừm." Tô Tử Bác đáp.

Vừa bước vào, trước mắt cậu hiện ra sảnh lớn với tường trắng cao vút. Một chiếc đèn chùm đen trắng, thiết kế đầy tính nghệ thuật treo ở trung tâm. Toàn bộ không gian được bài trí theo phong cách tối giản, nhìn qua chẳng khác gì một căn nhà kiểu mẫu. Ở góc cửa ra vào có đặt mấy chiếc ô dài cán vàng hình đầu mèo dựng nghiêng, ngoài ra chỉ có một đôi dép nam.

Trần Quân lấy một đôi dép cho Tô Tử Bác mang. Sau khi xỏ dép, cậu bước vào nhà, ánh mắt không ngừng đảo quanh, quan sát khắp nơi.

"Thấy sao?" Trần Quân hỏi.   

"Không có chút hơi thở cuộc sống nào." Tô Tử Bác nhận xét. "Xem ra chủ nhà thật sự rất ít khi về."

"Nếu đói thì bếp ở bên này." Trần Quân dẫn cậu đi qua.   

Phòng bếp ngược lại được thiết kế khá ấm cúng. Một bức tường nhỏ có ô trống phía trên ngăn cách bếp với phòng khách bên ngoài. Trên tường, cả hai bên đều có bàn treo, trông như quầy bar. Hai bên đặt những chiếc ghế cao bằng gỗ màu sáng, mặt ghế màu xanh Klein, khiến không gian vừa bí ẩn vừa cởi mở.

"À, chủ nhà còn nói em có thể dùng chỗ này." Trần Quân mở một cánh cửa. Tô Tử Bác ngẩn người, vì cậu nhìn thấy một căn phòng nhỏ, bên trong chất đầy các loại đồ ăn vặt, thực phẩm ăn liền và đồ uống.

"Kho đồ ăn vặt, tủ rượu, bên trong còn có cả một chiếc tủ lạnh âm tường. Em có thể thoải mái sử dụng." Trần Quân nói.   

"Quá đã luôn." Tô Tử Bác trầm trồ.

"Đi thôi, lên lầu xem phòng của em nào." Trần Quân nói.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.