Tôi Thật Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 65: Crush




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Crush: Người mình thích

Ngày sinh nhật của Tô Tử Bác.

Thẩm Hựu Lam thoạt nhìn trông có vẻ rất nghiêm túc.

Tô Tử Bác theo hắn đi vào thang máy, không biết chỗ này rốt cuộc là chỗ nào, nhưng khi bước vào, cậu nhận ra chỉ có hai căn hộ trong khu này.

Thẩm Hựu Lam nhập mật khẩu rồi quay sang nói với Tô Tử Bác: "Sau này em nhớ tải ứng dụng trên điện thoại, mã động sẽ thay đổi liên tục."

Tô Tử Bác mới không thèm bận tâm đến chuyện mật mã gì đó, vì hiện tại cậu vẫn đang bối rối.

Khi vào trong, Tô Tử Bác nhận thấy nội thất khá đơn giản, phần lớn là bàn ghế và sofa cũ từ ngôi nhà trước, chỉ có điều tầng trệt này trông rất rộng rãi, thoáng đãng. Cậu chợt nhận ra điều gì đó, liền lên tiếng: "Trước kia bên kia..."

"Cứ mỗi ngày ra ngoài là bị người ta chụp ảnh, chẳng biết lúc nào sẽ bị làm phiền. Sống kiểu này thà không sống còn hơn." Thẩm Hựu Lam nói, "Năm ngoái bạn bè đã giới thiệu với anh khu này, lúc đó anh vẫn chưa quen em. Sau này khi hỏi lại, anh mới cảm thấy đây mới là nơi phù hợp cho chúng ta."

Thẩm Hựu Lam đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra. Bên ngoài, những chiếc xe tấp nập như đom đóm, cảnh đêm của thành phố trải ra trước mắt. Xung quanh, vì độ cao của tầng này, không có tòa nhà nào sánh được.

Tô Tử Bác bước đến bên cạnh cửa kính, đặt hai tay lên cửa sổ trong suốt nhìn xuống dưới. Thẩm Hựu Lam từ phía sau ôm lấy cậu: "Thích không?"

"Thích..." Tô Tử Bác muốn nghiêng đầu nói chuyện với hắn, nhưng Thẩm Hựu Lam đã cúi đầu xuống và hôn cậu.

Bên cửa sổ, dưới ánh trăng, trong khoảng cách gần đến mức có thể chạm vào những đám mây, họ hôn nhau.

Tô Tử Bác cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, không biết vì hạnh phúc hay vì thiếu oxi.

Một lúc lâu sau, Tô Tử Bác được thả ra, nói: "Lại làm bất ngờ cho em mà không để em biết gì..."

"Trong khoảng thời gian này anh cũng không muốn làm phiền em." Thẩm Hựu Lam nói, "Thật ra đã có nhiều chuyện xảy ra với anh, nhưng mà...."

"?" Tô Tử Bác ngẩng đầu nhìn hắn.

"Chúng ta còn... hơn hai tiếng nữa là ngày sinh nhật của em sẽ kết thúc." Thẩm Hựu Lam nói.

"Có phải anh muốn làm thêm chuyện gì không?" Tô Tử Bác ngẩng đầu ôm cổ hắn hỏi.

Thẩm Hựu Lam nhìn vào mắt cậu, ánh mắt dịu xuống: "Thật ra anh... đã tìm hiểu một chút rồi, anh nghĩ chúng ta có thể... trải nghiệm một cách vui vẻ, dù sao đều là lần đầu tiên. Cho nên anh..."

"Thẩm Hựu Lam." Tô Tử Bác bất mãn gọi hắn.

"Ừm." Thẩm Hựu Lam dừng lại, nghe lời cậu nói, "Em nói đi."

"Anh đừng vừa làm chuyện đó, vừa nghiêm túc phân tích với em có được không." Má Tô Tử Bác ửng đỏ: "Ánh mắt của anh như muốn ăn tươi nuốt sống em rồi, vậy thì cứ thành thật mà làm đi."

"..." Thẩm Hựu Lam nghe xong, biểu cảm vừa kiềm chế vừa bất đắc dĩ, nói: "Nếu em không nghe hết, anh sẽ tức giận đấy."

Tô Tử Bác bĩu môi: "Người đau là em chứ đâu phải anh."

"Em cũng biết là em đấy."

Tô Tử Bác ngẩng đầu, môi chạm nhẹ lên môi hắn, thì thầm: "Anh có thể vừa phân tích vừa làm luôn cũng được."

...

Trên lưng Thẩm Hựu Lam, những bông hồng nở rộ giữa thanh kiếm Tây Âu, từng bông hoa đều rung động, kiêu sa.

Tô Tử Bác vòng tay ôm lấy, như đang nâng niu một đóa hồng, nhưng những cánh hoa rơi vỡ đầy đất.

...   

Không ai có thể nhìn thấy họ. Họ đứng trên những tầng mây, trong ánh phản chiếu của cửa kính, có thể thấy rõ từng biểu cảm của nhau.

Thẩm Hựu Lam nhìn bóng người phản chiếu, nói: "Em là của anh."

"Em luôn là của anh." Tô Tử Bác cũng nhìn hình bóng mình trong kính, "Cả cơ thể và tâm hồn, em đều thuộc về anh, chỉ có anh mới thấy được dáng vẻ này của em."

...

Tô Tử Bác không buồn ngủ. Cậu và Thẩm Hựu Lam cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm ở căn nhà mới.

Cậu tựa vào người Thẩm Hựu Lam, khẽ mổ mổ lên mặt hắn.

"Lam," Tô Tử Bác nói, "Anh có điều gì muốn nói với em phải không?"

"Rõ ràng thế sao?" Thẩm Hựu Lam hỏi.

Tô Tử Bác vốc một ít nước, nói: "Nghe có vẻ không phải tin tốt... Không phải anh nói dạo gần đây có nhiều chuyện xảy ra sao?"

Thẩm Hựu Lam nâng bàn tay trắng muốt như ngó sen của cậu khỏi nước, hôn lên mu bàn tay cậu, rồi theo thói quen bắt đầu bằng một tiếng thở dài.

"Anh đã nói rõ ràng với gia đình rồi."

"Hả?"

Tô Tử Bác lập tức quay lại nhìn hắn: "Anh đã nói rồi á?"

"Xin lỗi." Thẩm Hựu Lam nói, "Anh biết làm vậy có hơi đường đột. Dù sao... chúng ta chỉ mới bắt đầu không lâu."

"Không phải, em chỉ... thấy rất bất ngờ thôi." Tô Tử Bác nói, "Đáng lẽ đây không phải là chuyện anh phải gánh một mình. Em nên cùng anh..."

"Bố mẹ anh sắp về nước một thời gian, nên nếu tiếp tục giấu cũng chẳng còn ý nghĩa gì." Thẩm Hựu Lam nói, "Họ ở nước ngoài, cũng có thể hiểu được."

"Hiểu được nghĩa là... gì?" Tô Tử Bác cẩn thận hỏi.

"Nghĩa là họ chấp nhận." Thẩm Hựu Lam nói, "Nên khi họ về nước, anh sẽ sắp xếp để em gặp họ."

"!" Tô Tử Bác suýt nữa đứng bật dậy khỏi bồn tắm, nhưng đau nhức khiến cậu không thể cử động mạnh, "Nhanh vậy sao! Thế..."

"Bởi vì, anh còn muốn nói với em chuyện thứ hai." Thẩm Hựu Lam nói, "Lên lau khô người trước đã, về phòng rồi nói tiếp."

Trực giác mách bảo Tô Tử Bác rằng chuyện này có chút đáng sợ.

Sau khi vào phòng, Thẩm Hựu Lam sấy khô tóc cho Tô Tử Bác. Tô Tử Bác cuộn tròn như một chú cún nhỏ trong lòng hắn, cậu ngồi xếp bằng, nóng lòng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Mặc dù năm nay anh đã trở thành tổng biên tập, nhưng theo thông lệ, anh vẫn phải sang Paris để tiếp tục bồi dưỡng." Thẩm Hựu Lam nói, "Thời gian tối thiểu là một năm. Công việc trong nước anh đã giao lại cho phó tổng biên tập phụ trách, vị trí của anh sẽ được giữ nguyên cho đến khi anh trở về."

"Anh... sắp ra nước ngoài?" Tô Tử Bác nhìn hắn.

"Ừ, nên bây giờ chúng ta có hai lựa chọn." Thẩm Hựu Lam nói, "Hiện tại có vài trường sân khấu kịch ở Paris,em có thể đăng ký chương trình trao đổi kéo dài một năm. Anh đã giúp em tìm hiểu rồi."

Hắn xoay màn hình laptop về phía Tô Tử Bác: "Nhưng anh cũng tìm hiểu được rằng, những trường này không phải là những trường sân khấu hàng đầu tại Pháp. Với thời gian một năm, em có thể phải đối mặt với một số vấn đề về ngôn ngữ."

"Em đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, đây là một năm rất có triển vọng đối với em." Thẩm Hựu Lam nói, "Nhiều người trong giai đoạn này nếu không tích lũy và tôi luyện sẽ chỉ là hiện tượng nhất thời. Bây giờ em không thiếu tiền, cũng không thiếu thời gian, có lẽ nên suy nghĩ kỹ về tương lai."

"Vậy nên, em có muốn đi cùng anh không?" Thẩm Hựu Lam hỏi cậu.

Tô Tử Bác ngẩn người trong lòng hắn, đầu óc trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng nói ù ù vọng xuống từ đỉnh đầu mình.

Thẩm Hựu Lam biết cậu đang do dự, liền xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu: "Em có thể từ từ suy nghĩ."

"Nhưng anh phải đi một năm liền..." Tô Tử Bác đếm ngón tay, "Tận một năm trời không gặp anh."

"Thế nên anh muốn hỏi em, nếu chúng ta quyết định bên nhau, anh có thể giúp em đăng ký học ngay bây giờ." Thẩm Hựu Lam nói, "Em nghĩ sao?"

"Nếu em không đi, thì chúng ta sẽ yêu xa đúng không?" Tô Tử Bác hỏi.

"Đúng vậy." Thẩm Hựu Lam đáp.

"Anh không sợ em bị người khác cướp mất sao?" Tô Tử Bác khẽ nói.

"Em sẽ bị cướp mất hửm?" Thẩm Hựu Lam từ phía sau ôm lấy cậu, để cậu hoàn toàn dựa vào lòng mình.

Mùi hương dịu nhẹ, tươi mát mang chút ngọt ngào của sữa tắm chính là mùi của vòng tay Thẩm Hựu Lam. Tô Tử Bác vội xem qua thông tin, phát hiện rằng Thẩm Hựu Lam đã cẩn thận so sánh đủ loại số liệu. Vì vậy, cậu chỉ suy nghĩ mười phút, rồi nói: "Em nghĩ em sẽ không đi đâu..."

"Tại sao?" Thẩm Hựu Lam hỏi.

"Em còn công việc của mình trong nước." Tô Tử Bác nói, "Nếu không chọn trường hàng đầu để nâng cao kỹ năng, thì em giống như đi theo anh để học ké thôi."

"Ừm," Thẩm Hựu Lam đáp, "Em nói tiếp đi."

"Ở trong nước, với lịch trình của anh năm sau, chưa chắc chúng ta đã gặp nhau thường xuyên..." Tô Tử Bác nói, "Anh chỉ muốn nghe em nói câu này thôi đúng không?"

"Vậy câu này là thật lòng sao?" Thẩm Hựu Lam hỏi, "Anh không phải đang tranh luận đúng sai. Tất nhiên anh rất hy vọng em có thể đi cùng anh. Pháp là một nơi lãng mạn, đẹp đẽ, rất thích hợp để làm thế giới riêng của chúng ta. Không có nhà báo, không có ánh mắt soi mói, không có những lời đồn đại, chỉ có cuộc sống thuộc về chúng ta."

"Chỉ là, dù em chọn ở lại, anh cũng sẽ rất vui." Thẩm Hựu Lam nói.

Tô Tử Bác quay lại ôm lấy hắn, nói: "Em đâu phải trẻ con."

"Anh biết, vì vậy anh hy vọng em sẽ suy nghĩ thêm vài ngày." Thẩm Hựu Lam nói.

"Không cần suy nghĩ nữa." Tô Tử Bác khẽ nói, "Em biết chúng ta cần nhìn về một tương lai xa hơn, đúng không?"

Có những lúc Tô Tử Bác chín chắn đến mức khiến Thẩm Hựu Lam cảm thấy áy náy. Điều hắn nên làm là khiến Tô Tử Bác hạnh phúc hơn, nhưng bây giờ, mọi thứ dường như đang ép cậu trưởng thành hơn theo nhiều cách.

Sáng hôm sau, Tô Tử Bác tỉnh dậy trên giường.

Mọi chuyện hôm qua giống như một giấc mơ. Cậu vẫn không rõ mình đã xấu hổ như thế nào khi đứng trước cửa sổ lớn ngắm nhìn quang cảnh đêm và nói ra những lời ngượng ngùng đó.

Nhưng mà, vừa sáng dậy, cậu phát hiện mình nằm trên một chiếc giường mềm mại, nhưng Thẩm Hựu Lam lại không ở đó.

Tô Tử Bác bước xuống giường, chân trần đi ra khỏi phòng. Vừa ra đến ngoài, cậu thấy Thẩm Hựu Lam đang ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách rộng rãi, vốn rất lớn nhưng lại trông nhỏ bé giữa không gian ấy.

Hắn cúi người chơi đùa với con mèo bên chân mình.

Con mèo Bengal, Gwen, đặt móng vuốt lên chân Thẩm Hựu Lam, cố gắng cào lấy ngón tay của hắn.

Tô Tử Bác tiến lại gần, ngạc nhiên hỏi: "Nó ở đây từ tối qua sao?"

"Sáng nay mới được người ta đưa đến." Thẩm Hựu Lam vừa chơi với nó vừa nói, "Căn nhà bên kia anh đã chuẩn bị xong thủ tục sang tên rồi."

"Mau thế!" Tô Tử Bác không nhịn được thốt lên, "Anh ở đó lâu như vậy, vì em mà bán nhà..."

Cậu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hựu Lam: "Chủ nhà bên đó chắc đã kick anh ra khỏi nhóm rồi ha..."

"Phụt," Thẩm Hựu Lam bật cười, "Em chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi à?"

"Đúng vậy đó." Tô Tử Bác nói, "Các mối quan hệ của anh đều ở bên đó mà."

Thẩm Hựu Lam bế con mèo lên, đặt nó ngồi trên đùi mình. Tô Tử Bác đưa tay ra đùa nghịch với nó, tiện miệng hỏi: "Anh nhặt được nó ở đâu vậy?"

"Khi nó còn nhỏ, cùng với chị em của nó, bị người hàng xóm nghiện rượu của anh ném từ trên lầu xuống, khiến nó bị gãy xương." Thẩm Hựu Lam nói, "Anh đưa nó đến bệnh viện, cứu được nó nhưng không cứu được chị em của nó."

"À..." Tô Tử Bác không kìm được, xoa đầu nó.

"Anh khi đó còn thò nửa người ra khỏi ban công định đỡ nó, nhưng không bắt kịp. Đó cũng là điều khiến anh tiếc nuối." Thẩm Hựu Lam nói, "Sau đó anh mang nó về nước nuôi, đến giờ nó đã sáu tuổi rồi."

Tô Tử Bác nói: "Sau này phải cùng chúng ta sống thật tốt nhé."

Thẩm Hựu Lam đặt con mèo lên người cậu: "Anh đi rồi, em phải chăm sóc nó thật tốt."

"Ừm..." Tô Tử Bác nói, "Bao giờ anh đi vậy..."

"Tháng sau," Thẩm Hựu Lam nói, "Anh muốn đi sớm về sớm, nên đã làm thủ tục rất nhanh."

"Òo... Được rồi." Tô Tử Bác nói, "Vậy... bố mẹ anh khi nào đến Thượng Hải vậy?"

Thẩm Hựu Lam nhìn cậu thản nhiên nói: "Cuối tuần này."

"Hả?!" Tô Tử Bác nhảy dựng lên, "Nhanh thế! Trời ơi ——"

Lời tác giả:

Đoạn "tắt đèn" tiếp theo hãy tự tưởng tượng nhé.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.