Tôi Thật Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 52: Mojito




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Mojito: Cocktail mojito tượng trưng cho tình yêu lãng mạn, hay mối tình đầu quý giá

Thẩm Hựu Lam: "Tôi đúng là hơi khó chịu."

Lần đó là lần gặp cuối cùng giữa Tô Tử Bác và Thẩm Hựu Lam.

Khi đó, Thẩm Hựu Lam thực sự có việc phải đi công tác ở Bắc Kinh, nhưng thời gian không gấp gáp lắm, vì thế hắn đã gặp Tô Tử Bác một lần nữa.

Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, sau đó họ đã không gặp nhau lần nào nữa.

Tô Tử Bác sắp tham gia một chương trình du lịch, trước khi ghi hình, Thẩm Hựu Lam nghĩ rằng cậu sẽ về nhà chuẩn bị một số đồ đạc. Nhưng Tô Tử Bác bận rộn đến mức chân không chạm đất, cuối cùng trợ lý của cậu phải đến nhà giúp cậu thu xếp.

Có vẻ như trợ lý này mới được tuyển. Trước đó, Từ Dĩ Thanh cũng đề nghị tìm cho cậu một trợ lý sinh hoạt. Một là để Lý Tư Lục không phải phân tâm vào những việc vặt vãnh mà tập trung sắp xếp công việc và lịch trình, hai là vì vấn đề fan cuồng của Tô Tử Bác thực sự làm họ đau đầu. Mặc dù đã ra thông báo, cũng đã báo cảnh sát nhưng chẳng giải quyết được gì, khó mà phòng tránh triệt để. Cuối cùng, họ chỉ có thể thêm hai người nữa để theo sát bảo vệ cậu. Thành ra, dù gọi là trợ lý sinh hoạt, nhưng thực chất là hai người đàn ông cơ bắp vạm vỡ.

Chỉ là, Thẩm Hựu Lam từ trước đến nay không thích có người lạ đến nhà mình, càng không thích đồ đạc trong nhà bị người khác đụng vào. Sau khi nói rõ với Lý Tư Lục, Thẩm Hựu Lam tự mình thu xếp đồ đạc cho Tô Tử Bác.

Hắn chuẩn bị cho cậu quần áo thay đổi, một số loại thuốc thông dụng, còn lo rằng cậu không quen đồ ăn bên ngoài nên chuẩn bị thêm ít đồ ăn nhanh. Cuối cùng, hắn thu xếp được hẳn hai vali lớn.

Tô Tử Bác có lẽ không biết những thứ này đều do hắn chuẩn bị, vì sau đó cũng không nhắn tin cảm ơn hắn câu nào.

Dù vậy, kể từ ngày cậu đi, họ gần như ngày nào cũng liên lạc qua tin nhắn. Tô Tử Bác đi đâu, đến nơi nào, thấy gì điều gì, cậu đều chia sẻ những cảnh đẹp đầu tiên với Thẩm Hựu Lam.

Tạp chí số tháng 9 được phát hành đúng lịch, Tô Tử Bác khi đang quay bộ phim Phong Thời đã chụp bộ ảnh bìa này. Là bìa quan trọng nhất của tạp chí Cherry trong năm nay, cũng là nhân vật bìa trẻ tuổi nhất trong lịch sử "Kim Cửu*" của họ.

*Tháng 9 hoàng kim: Theo văn hóa TQ, tháng 9 được coi là mùa thu hoạch, đặc biệt là trong các xã hội nông nghiệp, vụ thu hoạch mùa thu mang lại khả năng sinh sản và thịnh vượng nên màu vàng trong tháng 9 tượng trưng cho sự giàu có, sung túc.

Vì điều này, Cherry còn đặc biệt tặng kèm một cuốn phụ bản, nội dung ghi lại cuộc sống của Tô Tử Bác sau kỳ thi đại học, thực chất là một quyển ảnh chụp tại trường học. Do trước đó đã chứng kiến sức hút của fan cậu, cộng thêm sự quan tâm đặc biệt từ những hình ảnh hậu trường của phim chủ đề song nam chính vô hạn lưu và sức ảnh hưởng của nguyên tác, sức nóng của Tô Tử Bác đã đạt đến một mức độ đáng kể. Đương nhiên, số báo này vừa mở đặt trước đã bán sạch, thậm chí phải xác nhận với nhà in để in thêm khẩn cấp.

Tuy nhiên, dù chuỗi hoạt động này đã khiến doanh số vượt trội nhưng phía trụ sở chính ở nước ngoài dường như không quá hài lòng.

Tô Tử Bác chỉ nổi tiếng trong nước, người nước ngoài không thực sự hiểu loại hình idol như cậu. Họ vẫn cho rằng cốt lõi của một tạp chí thời trang là khả năng thể hiện thời trang, và so với người mẫu chuyên nghiệp, Tô Tử Bác vẫn còn nhiều thiếu sót. Họ thậm chí đã tổ chức các cuộc họp suốt hai ngày để xem xét lại bản chất của thời trang hiện tại có thay đổi gì không, liệu tạp chí có cần chuyển mình không, vì họ là một tạp chí về thời trang và làm đẹp, không phải tạp chí ngôi sao. Các ngôi sao phải phục vụ cho thương hiệu chứ không phải tạp chí nâng đỡ ngôi sao, cùng nhiều vấn đề khác.

Thẩm Hựu Lam đứng trong phòng nước uống, nhấp hai ngụm cà phê, thở dài.

"Này... Lance."

"?" Thẩm Hựu Lam quay đầu lại, hắn thấy một cô gái nhìn mình ngập ngừng, chỉ vào ly cà phê hắn cầm trên tay nói: "Sữa hết hạn hai ngày rồi, bị chua, anh uống mà không cảm thấy vị lạ sao?"

"...." Thẩm Hựu Lam liếm môi, bất lực nhắm mắt lắc đầu.

Uống thêm chút nữa, đúng là vị không ổn thật.

Penny đi tới lấy nước, nhìn thấy Thẩm Hựu Lam rửa sạch ly xong rồi quay người rời đi, va nhẹ vào cô gái bên cạnh: "Gần đây anh ấy có vẻ hơi thất thần phải không?"

"Đúng thế, sữa bị chua mùi rõ ràng như vậy mà anh ấy cũng không nhận ra..." Cô gái nhỏ giọng nói.

"Hôm qua tám giờ tối vẫn còn họp ở công ty, mấy ngày trước còn không về nhà." Penny nói, "Nói thật, ai cũng cảm thấy anh ấy nâng đỡ Tô Tử Bác hơi lộ liễu, nhưng cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Ít nhất bây giờ, chúng ta có thể kiếm được tiền, hoàn thành KPI cả năm... chỉ là trụ sở chính không hài lòng, cứ tìm anh ấy gây khó dễ."

"Có khi nào cố ý làm khó không..." Cô gái hỏi.

"Cũng không hẳn." Penny nói, "Anh ấy đâu phải kiểu người dễ bị làm khó."

Penny lắc hộp sữa, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ nói: "Mau bảo Riana thay sữa đi, vị giác của biên tập Thẩm hiện giờ có vấn đề rồi, uống vào lại đau bụng thì sao?"

"Loại sữa yến mạch lần trước Riana mua thật sự khó uống!" Penny lại lẩm bẩm, "Bảo cô ấy đừng mua nữa!"

Cả công ty đều nhận ra, trạng thái gần đây của Thẩm Hựu Lam không được bình thường.

Thẩm Hựu Lam tự hắn cũng biết, nhưng chỉ là cảm thấy có chút không ổn thôi. Hắn vẫn như thường lệ tăng ca, tập gym, cuối tuần xem phim, thỉnh thoảng ra ngoài ăn uống với khách hàng hoặc bạn bè. Những ngày tháng trước đây hắn vẫn sống như vậy, nhưng gần đây cứ hay mất tập trung.

Tháng mười qua đi, Tô Tử Bác từ quốc gia đầu tiên quay về sau khi ghi hình, được một khoảng thời gian nghỉ ngắn. Nhưng cậu phải hoàn thành bài tập của học kỳ đầu tiên, còn có vài buổi phỏng vấn và những việc vặt khác, nên chỉ có thể tạm thời ở lại khách sạn.

Vừa mới rảnh tay một chút, cậu liền gọi ngay cho Thẩm Hựu Lam từ khách sạn.

Thẩm Hựu Lam ở nhà vừa tắm xong, hắn ngồi xổm trên sàn, tay cầm túi thức ăn lớn đổ vào bát cho Gwen.

"Mệt không?" Thẩm Hựu Lam hỏi.

"Cũng tạm." Giọng Tô Tử Bác đầy mệt mỏi, "Chủ yếu là mấy anh lớn chăm sóc em rất nhiều."

"Ừ." Thẩm Hựu Lam đáp, tay vuốt bộ lông mềm mại của mèo, "Tập đầu cũng sắp phát sóng rồi, tôi khá mong chờ đấy."

"Ahh, anh đừng mong chờ quá! Nhưng trạm tiếp theo em làm MC rồi..." Tô Tử Bác nói, "Em phải chịu trách nhiệm dẫn dắt cả chương trình và không khí, sợ làm không tốt."

Cậu lại khẽ lẩm bẩm: "Hơn nữa khách mời lại là Ninh Trân..."

"Hửm?" Giọng Thẩm Hựu Lam điềm tĩnh, "Quảng bá phim mới à?"

"Ừm..." Tô Tử Bác nói, "Tụi em sẽ cùng đi Hokkaido."

Thẩm Hựu Lam đứng dậy, đi đến sofa, ngồi vắt chéo chân, thẳng lưng: "Lúc em và Ninh Trân đi thì chắc bên đó đã có tuyết rồi."

"Đúng vậy!" Tô Tử Bác giọng đầy hứng khởi, "Tụi em đã sắp xếp đi trượt tuyết."

"Tụi em." Còn nhấn mạnh hai lần.

Thẩm Hựu Lam không hài lòng với từ này.

Hắn cầm điếu thuốc lên, che giấu sự khó chịu trong giọng nói của mình: "Mong chờ lắm sao?"

"Không hẳn vậy." Tô Tử Bác nói, "Thật ra em muốn đi cùng anh hơn."

"...." Thẩm Hựu Lam luôn bị sự thẳng thắn của cậu làm cho không kịp trở tay, "Mười năm nữa em cũng đừng nghĩ đến chuyện đó."

"Nghĩ một chút thì vẫn được mà." Tô Tử Bác đáp, "Thế dạo này anh có bận lắm không?"

"Ừ, hơi bận một chút." Thẩm Hựu Lam nói.   

"À, vậy anh cứ bận đi." Tô Tử Bác nói, "Em...ừm..."   

"Em làm sao?"

Mỗi lần nói đến đây, Tô Tử Bác đều sẽ nói một câu như "Nhớ anh", nhưng lần này lại ấp úng không nói.

"Không có gì." Tô Tử Bác nói, "Vậy nhé, tạm biệt."

Thẩm Hựu Lam nghe thấy đối phương cúp máy: "..."

Cứ thế mà cúp sao?

Hắn cầm điện thoại, nhìn về phía trước, chậm rãi nhả ra một làn khói.

...   

Khi Thẩm Hựu Lam nhìn thấy tập đầu tiên của chương trình phát trên nền tảng, Tô Tử Bác đã đang vui vẻ trượt tuyết ở Otaru.

Biểu hiện của Tô Tử Bác cũng không tệ, dù sao bên cạnh cậu cũng có những tiền bối MC kỳ cựu, cậu chỉ cần bắt nhịp các câu chuyện, nỗ lực trong chuyến du lịch, đứng đó làm một "bình hoa" đúng nghĩa là đủ.

Nghe nói thời gian đó, chương trình du lịch vốn đã rất thu hút nay lại thêm sức hút từ siêu sao như cậu, lượt xem trên nền tảng vượt trội hoàn toàn, đến mức có thêm nhà tài trợ mới tham gia ngay trong lần ghi hình thứ hai.

Nhưng khoảng thời gian này, công việc của Thẩm Hựu Lam lại không được thuận lợi.

Tạp chí số tháng 9 mang lại cho họ doanh thu và sức hút lớn, các số liệu bề ngoài thì rực rỡ, nhưng thực tế không thể phủ nhận sự thu hẹp nhanh chóng của thị trường báo in. Mặc dù ngay từ thời của Cao Hồng, họ đã liên tục nhấn mạnh rằng cần tìm hướng đi mới, nhưng hiện giờ ngay cả sạp báo còn khó tìm, thì đừng nói gì đến việc bán được tạp chí bản in.   

Tất nhiên phải phát triển mạnh mẽ ngành truyền thông tự do, tất nhiên phải hợp tác với ngôi sao để tìm kiếm cơ hội tốt hơn, tất nhiên phải tìm được thêm giá trị từ các thương hiệu.

Sự phát triển trong nước và quốc tế vẫn có đôi chút khác biệt. Bây giờ Thẩm Hựu Lam chẳng làm gì ngoài ngồi trước máy tính tranh luận với các cấp cao nước ngoài, truyền tải cho bọn họ các xu hướng và giá trị trong nước. Dù mới tháng 9, nhưng kế hoạch và mục tiêu năm sau đều cần được xác định.

Những cái gọi là "xu hướng" mà công chúng theo đuổi, thực chất cũng chỉ là luật chơi do họ đặt ra mà thôi.

Ban ngày đi gặp khách hàng, buổi tối khó tránh khỏi tiệc tùng. Thẩm Hựu Lam uống vài chén rượu rồi về nhà, trong bữa tiệc khách hàng cứ khăng khăng bắt hắn uống đủ thứ rượu khác nhau, dù không đến mức say nhưng đầu óc quay cuồng. Hắn về nhà nôn hai lần trong toilet, suýt nôn cả dạ dày ra ngoài.

Cuối cùng nôn hết sạch sẽ những thứ trong dạ dày, Thẩm Hựu Lam đi tắm cho tỉnh táo một chút, xong rồi lại lảo đảo ngồi trên ghế sofa.   

Hắn ngửa đầu ra sau, tay chống trán nhìn lên trần nhà.

Thẩm Hựu Lam ấy điện thoại ra, trên màn hình có hai tin nhắn, là của Tô Tử Bác gửi cho hắn.

Thẩm Hựu Lam nheo mắt nhìn, trong đó là ảnh chụp cậu đi trượt tuyết, dưới ánh đèn đường tuyết trắng bao phủ khắp nơi.

Kèm theo đó là lời nhắn của Tô Tử Bác:

– Xong việc rồi!

Niềm vui hiện rõ qua từng câu chữ, khiến Thẩm Hựu Lam đang mơ màng dường như nhìn thấy mái tóc xù mềm mại của cậu trước mặt, đôi mắt đen láy và đôi môi mềm mại bất ngờ áp sát mình...

Hắn ngẩn người nhìn điện thoại một lúc, rồi nhẹ nhàng bấm gọi, màn hình hiển thị kết nối, cùng với hình đại diện của Tô Tử Bác – một chú chó ngốc nghếch.

Đã 11 giờ tối, tin nhắn của Tô Tử Bác được gửi cách đây hai tiếng, thế nên hắn cũng không quá kỳ vọng cậu sẽ nghe máy... Thẩm Hựu Lam nhắm mắt, nghe âm thanh kết nối cuộc gọi.

Nhưng chỉ kêu hai tiếng, Tô Tử Bác đã nhấc máy: "Oaaa!"

"...!" Thẩm Hựu Lam giật mình, chậm rãi mở mắt ra.

"Thẩm Hựu Lam." Giọng Tô Tử Bác đầy hứng khởi, "Sao anh chưa ngủ nữa!"

"Ừ." Thẩm Hựu Lam thở dài, "Vừa về nhà."

"Uống rượu à." Tô Tử Bác lập tức nhận ra, "Sao anh lại uống nữa..."

Thẩm Hựu Lam nói: "Tháng này chắc mới lần đầu..."

"Uống ít thôi." Tô Tử Bác lo lắng, "Đừng để em chưa kịp ở bên anh thì anh đã xảy ra chuyện."

"...!" Thẩm Hựu Lam bật cười, nhẹ giọng đáp, "Ừ."

Tô Tử Bác định nói thêm, thì có tiếng gọi: "Tử Bác?"

"Ơi." Tô Tử Bác đáp, quay lại: "Sao thế?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Sao em lại đứng ngoài hành lang gọi điện, trời lạnh thế này mà mặc ít vậy?"

Giọng người kia rõ ràng đến gần hơn: "Mặc thêm áo đi, tay em lạnh cóng rồi."

Thẩm Hựu Lam nhận ra đó là Ninh Trân. Nghe thấy anh ta nói tay Tô Tử Bác lạnh, cơn say của hắn lập tức bay mất, hắn ngồi thẳng dậy, không kìm được lên tiếng: "... Này!"

"Hả?" Tô Tử Bác quay lại nói với Ninh Trân: "Em vào ngay đây."

"Được rồi." Đối phương nói, "Em nhớ nghỉ ngơi sớm đó."   

Tô Tử Bác chờ anh ta đi rồi mới trả lời: "Anh sao vậy, vừa nãy tự nhiên to tiếng thế..."

"Anh ta vừa nắm tay em?" Thẩm Hựu Lam không kìm được giọng.

"... Không có." Tô Tử Bác đáp, "Sao có thể."

"Ừm." Thẩm Hựu Lam cau mày, nhận ra mình uống rượu xong khó kiểm soát bản thân, phản ứng vừa rồi có hơi quá, "Quay phim xong rồi, sao anh ta còn quan tâm em..."

"Anh đang ghen đấy à, Thẩm Hựu Lam." Tô Tử Bác nói.

"...!" Thẩm Hựu Lam kìm nén cơn tức, lập tức phủ nhận, "Không có."

"Vậy là em tự mình đa tình rồi." Giọng Tô Tử Bác có chút thất vọng, "Thôi, không nói với anh nữa, ngoài này hơi lạnh thật nên em vào trong đây."

"Chúng ta còn..." Tô Tử Bác tách ngón tay như đang đếm gì đó: "Một hai ba... bảy tám..."

"Tôi..." Thẩm Hựu Lam cắt ngang: "Vừa nãy... đúng là hơi khó chịu."

"Hai mươi tám... ngày nữa được gặp... Anh nói gì cơ?" Tô Tử Bác hỏi.

"Không có gì." Thẩm Hựu Lam nói, "Em mau vào trong đi."

"Em nghe thấy rồi." Tô Tử Bác phấn khích nói, "Anh nói lại đi!"

"Ngủ ngon." Thẩm Hựu Lam nói.

Hắn vội vàng cúp máy, đứng dậy từ sofa.

Vẫn chưa tỉnh rượu, cần tỉnh táo lại.

Tô Tử Bác sau khi cúp điện thoại, liền gửi cho hắn một tin nhắn:

—— Chúc ngủ ngon.

Từ phòng khách, Thẩm Hựu Lam bước ra đến cửa chính. Thời tiết đã bắt đầu se lạnh, ban đêm nhiệt độ chỉ khoảng mười độ. Hắn mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, vừa bị gió lạnh thổi qua đã không nhịn được rùng mình, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Hắn cầm điếu thuốc điện tử trong tay, vừa bước được một bước đã đá trúng một cái thùng vừa lớn vừa chắc chắn.

Thẩm Hựu Lam không nhớ mình gần đây có mua thứ gì lớn đến vậy. Hắn cúi người, thử nhấc lên, kết quả là không thể nào nhấc nổi.

"..." Thẩm Hựu Lam có chút hoang mang. Một thứ mà hắn không thể dễ dàng nhấc lên, rốt cuộc là cái gì đây?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.