Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 62: Đến kịp lúc




Đang nhắm mắt dưỡng thần thì anh cảm nhận được cái gì đó liền lập tức mở mắt bay ra ngoài được một lúc rồi bay lại vào xe.

"Bọn người kia đang trên đường đến đây"

Diệp Viên Hy:"Tại sao bọn chúng đột nhiên lại hành động chứ"

"Chắc do lúc nãy hai chiếc xe kia lao xuống dưới rồi đụng phải cái gì đó tạo ra âm thanh quá lớn nên bọn chúng mới hành động"

"Bây giờ chúng ta phải làm thế nào"

"Đối đầu trực tiếp hoặc là quay xe lại bỏ chạy"

Những kẻ quân tử thì thường hay chọn cách đối đầu trực tiếp nhưng còn cô đây thì sẽ áp dụng và chiến lược 36 kế chạy là thượng sách.

Trong trường hợp này mà chọn cách làm của quân tử thì khác gì đưa bản thân của mình vào cửa chết chứ.

Hiện giờ số lượng người của cô so với bọn chúng quả thật là có sư chênh lệch. Hơn nữa đa số đạn đã dùng trong cuộc đấu súng lúc nãy nên bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu viên.

"Đám người kia đang trên đường quay lại nên mọi người cố bám chắc vào xe nhé"

Vừa nói cô vừa khởi động xe sau đó quay đầu lại rồi sau đó tăng tốc. Phải nói lúc này cô phải dùng hết sức bình sinh và những kĩ năng mình có được để để lái xe.

Thoáng chốc ở phía sau đã xuất hiện sáu chiếc xe. Cảnh tượng lúc nãy lại diễn ra một lần nữa nhưng lần này thì có vẻ hoành tráng hơn.

Những viên kẹo sắc không có mắt cứ lần lượt liên tục bay về hướng xe. Diệp Viên Hy tập trung hết sức lực để nghe tiếng đạn và tránh né.

Chiếc xe chạy trên đường cứ lạng lách rồi run lắc dữ dội khiến cho Mạn Mạn suýt té nhưng cũng mai được Lưu Quang Khải giữ lại.

"Xăng sắp hết rồi"

"Tôi biết, cứ cái đà này chắc phải trực tiếp đối đầu với bọn chúng rồi"

"Đoàn người của Chước Tư đang cách chúng ta rất gần nhưng xăng có lẻ là không đủ"

"Liều thôi"

Diệp Viên Hy đưa tay tắt hết máy lạnh rồi đèn trong xe rồi sau đó đạp ga hết mức mà chạy. Bây giờ cô chỉ cố gắng hết sức mà kéo dài đám người kia rồi chống chọi chờ người đến mà thôi.

Bất quá thì cô cũng chỉ trờ thành một hồn ma như anh rồi kiếm người khác mà trêu chọc.

Chạy được một lúc thì chiếc xe của cô lúc này cũng hết xăng, đám người kia cũng đuổi tới. Diệp Viên Hy cũng đã buông tay lái ra rồi cầm khẩu súng sau đó bước ra khỏi xe rồi chạy ra phía trước đầu xe để nắp.

Lưu Quang Khải và Mạn Mạn thấy thế cũng chạy xuống xe rồi đi theo Diệp Viên Hy rồi ba người chia ra nổ súng.

Phía bên phải thì cho Quang Khải và Mạn Mạn, hai người họ hai cây súng còn bên cô lúc này chỉ còn một cây súng có đạn.

Nên Hàn Chiêu Dạ ở phía sau lưng cầm tay của cô rồi giương súng về hương đám người kia mà bắn.

Bình thường độ bắn chuẩn sát của cô không cao nhưng do có anh ở phía sau hổ trợ nên đa số phát nào cũng trúng.

Đang trong lúc dầu sôi lửa bổng thì ở phía xa có một dàng xe màu đen tiến tới và dừng trước xe của cô sau đó những ống súng đen nhòm từ các cửa xe chỉa ra và rồi một loạt súng liên hoàn được nả ra.

Chước Tư cùng vài tên đàn em bước xuống xe khom người để né đạn rồi đi đến chổ cô:

"Cô không sau chứ"

"Tôi thì không sau nhưng hai người bạn của tôi thì đã bị thương"

"Ba người tạm thời ở đây đợi đến khi ổn rồi thì hãy di chuyển."

"Ukm, hai người chịu nỗi nữa không"

Nghe cô hỏi thì Quang Khải lên tiếng:"Tôi không sau"

Mạn Mạn:''Cậu yên tâm vết thương của mình không nặng lắm nên mình có thể chịu đựng được"

.................

Qua một lúc sau thì đám người kia thấy có vẻ không đấu lại nên đã bỏ chạy. Chước Tư đã dẫn theo một số người khác đuổi theo và hiện tại ở đây chỉ còn vài anh em ở lại đây.

"Ở đây có ai biết xử lí vết thương không"

"Chúng tôi chỉ biết xử lí và cầm máu tạm thời thôi"

"Vậy mọi người lại đây cầm máu giúp hai người họ đi"

'Bây giờ nếu đưa hai người họ lên biệt thự trên núi thì không ổn lắm còn nếu đưa về chổ nhà trọ thời xưa của mình thì cũng không được vì hai người họ hiện giờ đang bị thương khá nặng.'

Hàn Chiêu Dạ ở môt bên thấy vẻ mặt âm trầm của cô thì anh lên tiếng:

"Nhà của Hàn Mặc ở gần đây"

Diệp Viên Hy nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Hai người bị thương lại trùng hợp anh ta là bác sĩ nên đây có thể gọi là một công đôi việc.

Do ở đây có nhiều người nên cô không tiện nói chuyện với anh nhưng cô vẫn gật đầu một cái để biểu thị rằng mình sẽ đến đó.

Sau khi chờ cầm máu xong thì ba người lên xe. Trước khi rời đi cô còn nhìn lại con xe yêu quý của mình bây giờ đã méo mó, phần đầu do lúc nãy bị đâm với chiếc xe kia nên bây giờ biến dạng đến khó nhìn.

Xem ra cô phải một số tiền lớn trong túi ra để tu sửa lại nó rồi. Nghỉ đến đây thì cô thở dài một cái rồi lên tiếng:

"Mọi người cứ ở đây đợi Chước Tư đi, khi nào anh ta quay lại thì nói là tôi đến nhà của Hàn Mặc tá túc"

Nói xong thì cô khởi động xe rời đi, nói thật thì chạy một con xe bốn bánh lành lặn như thế này nó thoải mái hơn con xe ba bánh rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.