Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 93: 93: Chàng Trai Năm Ấy




"Hôm qua cậu chở mình lên đây nên bây giờ mình không có xe thì làm sau về được"

"Cậu ra nhà xe lựa một chiếc đi"

Có xe máy không"

"Có mô tô với ô tô thôi"

Bà cô của tôi ơi, tôi có biết chạy mấy cái đó đâu"

"Vậy mình nhờ Chước Tư đưa cậu về nha"

Hôm qua anh ta đỡ cho mình một viên đạn nên bây giờ mình không muốn mắc nợ nữa"

Sáng sớm anh ta còn chạy ra ngoài làm việc mà nên chắc bị thương không nặng đâu.

Hơn nữa Mạn Mạn àk cậu định bắt mình vác cái thân với hai lỗ đạn đưa cậu về cửa hàng sau"

"Mình không có ý đó"

Vậy cậu đi nhờ Chước Tư đưa cậu về đi nếu cậu không nhờ thì để mình đi nhờ cậu ta giúp cậu"

"Haiz...!mình tự đi là được rồi"

Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Diệp Tử Kiệt thì Mạn Mạn ngó nghiên ngó dọc chẳng thấy Chước Tư đâu, hỏi người hầu thì cô mới biết là anh đã lên phòng.

"Cốc cốc"

"Vào đi cửa không mở"

Vừa mới mở cửa ra thì cô thấy anh chàng nào đó đang ở trần khiến cô giật mình.

Sau sau anh không mặc áo"

"Tôi đang thoa thuốc nhưng vết thương ở phía sau lưng nên với không tới"

Nghe anh nói thế thì cô nghĩ dù gì anh bị thương là do cô nên bản thân mình cũng phải có trách nhiệm một xíu

Vậy để tôi giúp anh có được không"

"Ukm"

Được sự đồng ý của ai kia thì cô tiến đến nhận lấy lọ thuốc giúp anh thoa lên vết thương rồi băng bó lại.

Trong lúc kiểm tra vết thương cho anh cô cứ cảm thấy mỗi lần cô chạm vào da anh thì cả người anh cứ run nhẹ.

Còn về phía Chước Tư thì đây là lần đầu tiên anh để cho một người con gái thoa thuốc xem vết thương cho mình nên mỗi lần tay của cô chạm vào anh thì cả người cứ không tự chủ được mà run lên và nơi trái tim cũng thế.

Trước đây Hàn Mặc, Tỉnh Lâm hay Khải Hiên xem vết thương cho mình thì anh thấy bình thường nhưng không hiểu sau khi cô xem vết thương cho mình thì anh lại có cảm giác khác lạ như thế.

Băng bó vết thương xong thì cô tốt bụng giúp anh mặc áo lại rồi lên tiếng:

Thật ra cửa hàng của tôi có việc gấp mà tôi không rành đường ở đây cho lắm nên có thể nhờ anh đưa tôi đến nhà hàng hay không.

Nếu như anh đi không được thì tôi sẽ nhờ vệ sĩ ở đây hay ai đó đưa tôi đến cửa hàng cũng được"

"Không cần đâu để tôi đưa cô đi"

Vậy cảm ơn anh nhé"

Diệp Viên Hy từ cửa sổ phòng ngủ của mình nhìn ra thấy Chước Tư cùng Mạn Mạn rời khỏi thì môi cô nở nụ cười nhẹ:

"Nhìn hai người này cũng hợp đôi ghê"

Hàn Chiêu Dạ:"Cô đang muốn kinh doanh dịch dụ mai mối hay sau"

"Đúng vậy"

"Cô có từng có bạn trai chưa"

Tại sau anh lại hỏi vậy"

"Tò mò"

"Vậy thì anh đoán thử đi"

"Cô chưa có bạn trai có đúng không"

"Tại sau anh lại nghĩ vậy"

"Từ khi theo cô đến giờ tôi chưa thấy cô nhắn tin hay có quan hệ yêu đương với ai hơn nữa tính cách của cô luôn vui vẽ yêu đời không giống như đã trãi qua yêu đương"

Nghe anh nói như thế thì cô khẽ bật cười.

" Vậy anh có có bạn gái chưa

" Chưa từng"

" Vậy sau anh biết được người từng yêu sẽ không vui vẻ yêu đời"

" Tôi đoán"

" Anh đoán sai rồi.

Thật ra trước kia tôi với cậu ấy có thể gọi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn, cùng nhau chơi những tưởng hai chúng sẽ hạnh phúc nhưng cuối cũng vẫn phải đường ai nấy đi"

"Tại sau""

"Bởi vì cậu ấy mãi mãi ở lại tuổi 18 mất rồi."

Nói đến đây ánh mắt của cô lại ánh lên nỗi buồn.

"Nếu tôi phát hiện ra mọi chuyện, phát hiện ra cậu ấy mệt mỗi, phát hiện ra điểm bất thường của cậu ấy sớm hơn thì chắc có lẻ cậu ấy sẽ không ra đi."

"Người chết thì không thể sống lại được nên cô có trách bản thân mình thế nào thì hiện thực vẫn như vậy"

Anh có biết vì sau cậu ấy lại mất không"

Thấy anh im lặng thì cô lại lên tiến.

"Ở trường cậu ấy bị bạo lực học đường, những lúc tôi hỏi cậu ấy sau lại bị thương thì cậu ấy sẽ bảo là do mình bị té, đi đứng không cẩn thận nhưng thật ra những vết thương đó là do bị đánh.

Vào năm cuối phổ thông cậu ấy bị ba mẹ ép đi học thêm vào đặt ra mục tiêu là cậu ấy phải thi đỗ vào một trường đại học thuộc top.

Vào thời gian đó dường như bọn tôi không gặp nhau vì tất cả thời gian đều dành cho học tập.

Không những thế mà khi về nhà cậu ấy còn thường xuyên nghe những cuộc cãi vã của ba mẹ, Người ba mà cậu ấy thương yêu cũng dần lộ ra bản chất vũ phu và đánh mẹ cậu ấy rất nhiều.

Áp lực từ học tập, xã hội, gia đình khiến cho cậu ấy không muốn sống nữa.

Và cuối cùng vào ngày sinh nhật của mình cậu ấy đã ra đi do uống quá nhiều thuốc an thần.

Trước khi chết cậu ấy có viết một lá thư.

Lá thư ấy chỉ vọn vẹn 3 chữ, anh biết ba chữ đó là gì không.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.