Chương 24
-Nè, thứ sáu này buổi chiều được nghỉ hai tiết cuối, cậu nhớ ở lại tập đá banh nha.-tôi nói với hắn trước khi hắn lập tức chuồn mất.
-Biết rồi.-hắn lạnh lùng đáp, không thèm liếc tôi dù chỉ một cái, sau đó đi thẳng. tôi cũng không cần thiết đi theo làm gì. Dù sao tôi cũng đã đạt được mục đích của mình rồi. Ngày hôm qua người nào đó đã không chịu được sự đeo bám của tôi đã vội vàng gật đầu đồng ý gia nhập đội bóng. Thấy chưa? Đã bảo là sẽ không thoát được tôi đâu.
Ha ha ha...
Đợi đến khi ý thức được mình đang làm gì thì đã muộn, mọi người ngoài đường trong xe buýt đang quay lại nhìn tôi chằm chằm. Cũng phải, đang yên lành lại tư dưng ngồi cười như con hâm. Ái ngại cúi đầu xuống tránh ánh mắt của mọi người. Đến khi mà thấy tình hình có lẽ đã ỗn định, mọi người lại tiếp tục cười nói, tôi lại ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt khó hiểu của thằng nhóc lớp 10 trong Ban chỉ huy Đoàn trường. Tôi trừng mắt nhìn nó, nó mới hoảng hốt quay mặt lên. Chỉ là chuyện rất nhỏ nhoi thôi mà, tại sao chứ?
Haizzzz...
Hưng không còn chở tôi đi học được nữa, phải làm hộ hoa sứ giả cho ai kia rồi, còn tôi phải bơ vơ tự mình đi về bằng xe buýt mỗi ngày. Chừng nào mới có người chở mình về đây chứ? Tôi ngồi trên xe buồn chán ngắm cảnh, lôi điện thoại ra cắm tai nghe để nghe nhạc.Thả tâm hồn mình trôi theo những đám mây trên bầu trời, miệng lẩm nhẩm nhưng câu hát vu vơ, tôi cảm thấy thật thỏa mãn và chỉ vài phút sau tôi phát hiện...mình đã đi quá trạm T.T. Phải xuống xe bắt chuyến khác về nhà.
*****************
-Anh nè, anh biết đường không vậy.
-Con bé này. Em coi thường anh thế, không biết đường mà anh dám dẫn em đi sao?
-Hứ. Ai biết được chứ. Lỡ anh dẫn em đi lạc rồi sao?
-Hứ. Em không tin thì thôi. Tự mình tìm đường về đi.
-Thôi mà. Em xin lỗi. Em tin anh, được chưa? Anh xem chúng ta tới chưa vậy?
-Ủa? Chỗ này sao lạ quá vậy? Hình như mình đã đi quá trạm rồi thì phải?
-Vậy là sao bây giờ hả anh? Mình lạc rồi à?
-Con bé ngốc! Xuống xe bắt xe khác là được rồi. Lạc gì mà lạc. Đi thôi nhóc.
*********************
-Nè, đi thôi.-vừa mới thu dọn sách vở đã bị kéo đi rồi. con nhỏ này ăn gì mà khỏe thế không biết. Hà Vũ vừa lôi tôi đi vừa luyên thuyên không ngừng. Tôi cũng chẳng còn tâm trí nào để nghe. Nói thật, tôi không ghét đá banh, rất thích nữa là đằng khác. Chỉ là tôi rất không thích bị người khác áp đặt, cảm giác thật khóc chịu dù mình có thích hay không đi nữa. Hồi còn ở bên Mỹ, đây là môn thể thao duy nhất mà tôi tham gia, hơn nữa huấn luyện viên cũng nói tôi rất có năng khiếu ở môn này. Tuy nhiên từ hồi về VN cũng chưa có dịp đụng đến trái banh.
-Nè, cậu nói thật đi, đã đá banh bao giờ chưa?-ánh mắt Hà Vũ nghiêm túc, không có lấy nửa tia đùa giỡn, tôi cũng không muốn phiền phức mới nhắm mắt trả lời qua loa cho có:
-Có. Đã từng vào sân.
-Vậy thì tốt. Cậu chắc chắn hiểu biết luật rồi. Không cần phải nói nhiều nữa. Điều quan trọng là kĩ thuật choi thôi.
Hà Vũ kéo tôi vào giữa sân, mấy người khác đã đứng đó đợi sẵn. Tôi hơi ngại ngùng không dám nhìn thẳng mọi người, đành đánh mắt nhìn cái khung thành. Sau đó nghe giọng cô ta nói:
-Đáng lẽ chúng ta phải giữ lại đội hình năm ngoái, vì các bạn năm ngoái đã có kinh nghiệm rồi. Nhưng mà, có hai bạn không có thời gian để tham gia, nên nhiều nhất cũng chỉ có thể ngồi dự bị. Thay vào đó Kiến Kha và Long sẽ vào đá. Thời gian chúng ta không có nhiều, nên yêu cầu mọi người nghiêm túc mà luyện tập, cấm mà chơi giờ dây thun, nghe rõ chưa?
-Rõ.-bốn tên còn lại đồng thanh, tôi dĩ nhiên im lặng đồng ý trong lòng.
-Tôi có nhờ mấy anh lớp trên để tập chung với mấy bạn, nhưng mà chỉ có thể vào hôm thứ bảy, chủ nhật vì lớp 12 học rất nhiều, rất ít tiết trống. Hôm nay mọi người tự tập trước nha. Tôi dẫn đội bóng rổ qua kia tập. Lát nữa tôi mang nước qua.
-Lớp trưởng, mấy anh lớp 12 tập chung với mình là lóp 12A1 hả? Có anh Đăng Vinh không?
-Ừ. Có.-cô ta gật đầu.
-Vậy thì tốt. Anh ấy là cao thủ đó nha.-một người trong đội cảm thán
-Được rồi. Ở đây tập nhé. Đi đây.-nói rồi cô ta dẫn đám con gái đi tập bóng chuyền.