Hoa anh đào ở Lâm Thành sau một đêm đã đồng loạt nở rộ, nhìn xung quanh sẽ thấy màn đêm xanh biếc, ánh đèn cao thấp so le nhau, bụi trắng đung đưa rơi xuống trong không trung.
Đã nửa tuần trôi qua kể từ khi gặp nhau trong chương trình ký tặng, thứ năm lặng lẽ đến, An Du đã nộp bản thảo tư sớm.
Lúc trời sắp tối có mưa nhẹ, cô tắm rửa thoải mái rồi gửi tin nhắn wechat: “Buổi tối anh có rảnh không?” Em đưa cơm đến cho anh, thuận tiện mời anh cùng đi xem triển lãm nhé?”
“Thuận tiện” hai chữ trước sau hòa quyện vào nhau, mặc dù bây giờ bọn họ không có quan hệ thân mật nào, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, nhưng cô vẫn muốn đặt niềm tin vào nó.
Phiên bản cao nhất của Wechat đã cập nhật chức năng “Ưu tiên”, An Du đặt cửa sổ trò chuyện của Trần Thương lên trên, sau đó bật “Ưu tiên” cho anh, vì sợ bị bỏ xót mất tin nhắn của anh.
Dùng khăn lau tóc gần nửa tiếng đồng hồ, điện thoại di động của cô rung lên, mở ra, chỉ có một chữ đơn giản “Ok”. An Du ngẩng đầu nhìn mình trong gương, khuôn mặt đỏ bừng, khóe miệng khẽ cong lên.
Chiếc váy dài màu trắng, kết hợp với áo len màu xám khoác bên ngoài, chiếc ô màu đen che trên đầu, làn da cô sáng như ngọc, không cần trang điểm cũng rất có sức hút, dung mạo xinh đẹp mềm mại.
Mùi thơm của hoa huệ thoảng trong không khí, An Du lái xe, quen thuộc đứng dưới tầng đợi Trần Thương.
*
Trần Thương đã đứng đợi bên kia đường với túi xách của mình. Một chùm lồng đèn màu vàng dịu mà cột đèn đường cũng không kém là bao.
Thật trùng hợp, anh cũng mặc một chiếc áo sơ mi màu xám khói, quần tây đen giản dị, mùi bạc hà nhè nhẹ, từ màu sắc đến mùi vị rất hợp với cô.
Trước đây, họ thích đi dạo sau khi ăn tối để tiêu cơm, nếu như An Du có tâm trạng tốt, cho dù chỉ mặc quần áo đơn giản ra đường, anh cũng phải chọn lựa một hồi hai người mới đi ra ngoài, khiến cả người không chỉ hợp nhau về tình cảm mà đến quần áo cũng rất hợp với nhau, làm cho cô có cảm giác đây là một chút nghi thức nho nhỏ.
“Cô đợi bao lâu rồi?”
“Anh đến sớm mười phút sao?”
Hai câu đồng thời bật ra, Trần Thương hiển nhiên không hi vọng cô đến sớm, An Du cười rồi nói: “Không thể cứ phải để anh đợi em được.”
Trần Thương không nói gì thêm, anh cười nhẹ rồi cất hộp cơm vào cốp xe.
*
Vào ban đêm, chỉ có hai người họ trong phòng triển lãm tranh.
Chủ đề của triển lãm là quảng bá tranh của họa sĩ hiện đại mới nổi, đa dạng từ màu sắc, kích thước, nhưng mai đây thôi rồi nó sẽ bị thay đổi.
Ánh đèn triển lãm chiếu sáng bốn phía, An Du và Trần Thương bước đi lặng lẽ không nói gì, cả hai dừng lại ở một bức tranh trên bức tường ba gian hẹp.
An Du chỉ vào bảng tên: “Em không sử dụng tên thật của mình, em sử dụng ID nghệ sĩ.”
Trần Thương nhướng mày.
“Vậy hôm nay chúng ta đến đây chủ yếu là xem tranh của cô hả?”
“Cũng không hẳn là thế.” An Du nghiêng đầu, “Một số họa sĩ có thể đưa phong cách mới của mình vào <<Yêu Quỷ Ký>>, cung cấp tạo hình mới cho nghệ thuật, đều đáng để biết đến.”
Trần Thương từ chối bình luận, ánh mắt quét từ trên xuống dưới.
Ba tác phẩm, chủ đề là “Hai mươi mốt”.
An Du nhìn sang bức tranh anh đang ngắm, cười đắc ý: “Anh biết người này sao?”
Bức ảnh đặt ở góc nhìn bên trái, chính giữa là một cô bé có mái tóc đuôi ngựa đang mang cặp sách cúi đầu té về phía trước, các vật dụng văn phòng phẩm rơi trên mặt đất, có cậu bé trạc tuổi đang khom lưng nhặt nó, ở chính giữa là một bức tranh cũ được sơn lại. Bóng lưng cô đơn của thiếu nữ được thanh niên ôm chặt lấy, gai nhọn đâm xuyên qua cơ thể họ. Bên phải là một đôi nam nữ trưởng thành, khóe môi cười thoải mái, cùng một con mèo trắng với đôi mắt hai màu khác nhau.
Dùng màu sắc để tạo nên sự sống động, u sầu và tươi sáng, dòng thời gian ghi lại lịch sử của chúng ta.
Trần Thương ngẩng đầu nhìn, dưới đáy mắt lóe lên một tia sáng, sau đó trở lại thờ ơ.
“Cô nhớ lại được những gì?” Anh hỏi.
“Nhớ…” An Du thì thào, lắc đầu: “Em chỉ biết đây là người em muốn lưu giữ nhất… Cùng ký ức.”
Hai hàng nước mắt chảy xuống, cô nhìn về phía ánh mắt anh, “Anh Trần Thương.”
Trần Thương im lặng một lúc, anh ngước mắt nhìn bức tranh lúc nhỏ của mình, hỏi: “Vì sao lại chọn cảnh này?”
Hồ sơ nằm rải rác trong hộp gỗ, rời rạc không rõ ràng, An Du hiểu “biết” tương đương với “nhớ”, cô luôn tự cho mình là người tài giỏi.
Nhưng câu hỏi của anh trái ngược hoàn toàn so với kế hoạch trong đầu cô đã lập sẵn.
An Du ngoảnh mặt đi, “Không có tại sao cả.”
Trần Thường cười, gương mặt đờ đẫn như sương mù, nhẹ nhàng nói: “Đó là một lớp hội họa, anh đạt điểm cao nhất, điều này làm lung lay vị trí số một của em, làm em không vui. Lúc tan học em quên kéo khóa cặp sách, lại còn đi rất nhanh khiến các vật trong cặp rơi ra đầy đất, anh gọi em em cũng không dừng lại, anh không thể làm gì khác hơn là đi phía sau để nhặt chúng.
(Đoạn này hồi tưởng ký ức nên nam9 nhẹ nhàng hơn nên đổi xưng hô nha!)
“Ha!”, An Du ngớ người, sau đó cười nói: “Hồi nhỏ em đối với anh xấu tính như vậy sao?”
Tràn Thương nhìn cô, “Không, thật ra anh đã lén mở khoá kéo cặp sách của em.”
An Du đánh vào vai anh, “Trần Thương, anh bắt nạt em!”
“Em tin vào lời anh nói sao?”
Trần Thương cười nhẹ, giải thích: “Là do em quên kéo khóa, anh muốn bước đến kéo giúp em, nhưng do em giận anh, vừa tiến lại gần thì em lại bỏ chạy, càng chạy càng rơi đồ, một chút em cũng không quay đầu lại, còn nói “Trần Thương, em sẽ không cảm ơn anh.”
An Du vẫn im lặng, mếu máo hạ thấp mắt, cảm xúc giống như vừa bị tát vào mặt.
Cánh tay Trần Thương giơ lên được nửa người, có ý muốn vuốt ve đỉnh đầu cô, cuối cùng vẫn thu tay lại.
Anh thì thầm, nói nhỏ: “Có những thứ rơi rồi chắc chắn đã mất, em không cần phải ép bản thân nhớ lại những chuyện đã quên từ rất lâu.”
Trước đây, dù cách nhau hai thành phố cũng không cảm thấy xa, bây giờ đứng cách nhau chỉ vài centimet, cũng không thể xác định được có gần hay không.
An Du nới lỏng nắm đấm của mình, từng bước đến bên anh, ngập ngừng đặt tay vào lòng bàn tay anh, siết chặt.
“Nếu như… Lại xảy ra tình huống như vậy, anh có còn giúp em nhặt không?”
Cô nghiêm túc hỏi, nghiêm túc nói với người bên cạnh: “Hãy nhắc nhở em, phê bình em, em sẽ không cố chấp bỏ chạy nữa.”
Trần Thương không nói lời nào, không cầm tay cô, cũng không buông ra, để cô tự mình nắm lấy.
Anh hơi cong khóe miệng, nhưng nó khác với bất kỳ kiểu cười nào trong quá khứ.
*
Bước ra khỏi phòng tranh là con đường có những cây anh đào xum xuê nhất Lâm Thành. Mưa tạnh, không khí trong lành mát mẻ, gạch đá ướt sũng cánh hoa, bước lên đó tạo ra một tiếng kêu êm đềm.
Họ tay trong tay đi bộ, nắm tay trên suốt con đường, hay nói chính xác hơn là từ đầu phố đến cuối phố.
An Du cảm thấy bất mãn trong tay, ngón tay cô lập tức đan vào giữa ngón tay Trần Thương, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của anh.
“Anh ở Châu Phi gần một năm, vì sao lại không đen đi vậy?”
Đối với các vấn đề về địa lý thông thường, cô không tìm được câu trả lời nào để giải đáp thắc mắc của mình. Trần Thương nghiêng người, trả lời một cách nghiêm túc: “Màu da của từng dân tộc không dễ thay đổi, ngay cả khi tia cực tím có mạnh đến đâu cũng chị tạo ra ảnh hưởng rất nhỏ. Hơn nữa, phần lớn thời gian anh đều làm việc ở trong nhà.”
Anh không ngại báo thời gian làm việc của mình cho cô biết, An Du mím chặt miệng, nhẹ nhàng hỏi: “Công việc ở đó cũng từ sáng đến tối sao? Em đã từng đến Thành phố Thái Dương, nhưng thời gian ở lại quá ngắn, không có cảm nhận rõ ràng.”
“Em đã đến đó sao?” Trần Thương có chút kinh ngạc.
“Giờ làm việc cũng giống như Trung Quốc.”
An Du cúi đầu bước qua vũng nước trong vết lõm của gạch lát nền.
“Ừ, Em muốn tìm anh. Thế nhưng Tần Tổng không nói, anh cũng không liên lạc với mọi người ở trong nước, em chỉ có thể trở về.”
“Tìm anh? Tự mình tìm sao?” Âm cuối vang lên, Trần Thương rất ngạc nhiên với hành động của cô, lập tức né tránh lời than trách “Không liên lạc” của cô, khẽ cười: “Anh không ở thành phố Thái Dương, anh làm việc trong căn phòng ở thôn Phổ Đôn.”
“Dạ.”
An Du suy nghĩ một lúc rồi hỏi anh như đang phỏng vấn: “Có chuyện gì phát sinh khiến anh khó quên không? Có thú rừng đuổi theo anh không? Có phải cho chúng uống siro là có thể tự bảo vệ bản thân rồi không?”
Gượng gạo đến không vui, cô tự cười nhạo bản thân, dừng lại và đối diện với anh.
“Em nghĩ mình đang làm tài liệu thương mại à?”
Trần Thương hơi nhướng mày, giống như cô vừa hỏi một câu rất ngu ngốc, nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời: “Nếu thực sự gặp phải, sẽ dùng súng ngắn.”
Anh tiến lên một bước, kéo thẳng cánh tay, thấy cô vẫn đứng yên không đi, anh quay đầu lại.
“Làm sao vậy?”
Cùng lúc đó, anh lập tức nhận ra đã sai nhịp, vội buông lỏng tay cô ra.
Màn đêm bao trùm, lời nói và việc làm của con người cũng khác hẳn khi đứng trước mặt trời hay ngọn đèn.
“Là mũi Vắc-xin thứ ba.” An Du nắm lấy lòng bàn tay trống rỗng, mặt đối mặt gần với anh, khẽ xoa bàn tay anh.
“Y tá này không đủ chuyên môn, cho nên tay rất đau, đã để lại vết máu đông.”
Trần Thương không biết manh mối của cô, nhưng khi thấy cô cau mày, anh cười nhẹ: “Anh nhớ là em không sợ đau đến như vậy.”
“Ừ, nhưng thực sự rất đau.”
Cô tiếp tục đi về phía trước, Trần Thương không lùi bước, hơi thở của An Du như muốn hòa làm một với anh.
“Có cách có thể không còn đau.”
Cô lao vào trong vòng tay anh, hai thân ảnh đứng dưới bóng cây tối đen, An Du chủ động hôn lên môi anh, vị trí có chút không chính xác, cô khẩn trương tìm kiếm môi anh, tách miệng nâng đầu lưỡi, muốn thâm nhập vào bên trong môi Trần Thương.
“Em…” Trần Thương phản ứng không kịp, mới kịp nói một chữ, lời còn lại đã bị môi An Du chặn lấy. An Du hôn rất mạnh bạo, cơ thể cô run lên bần bật, tư thế nghiêng người không thoải mái.
Một tay anh nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại đặt ở eo cô, đầu lưỡi cong lên, mím chặt môi.
“Không.” An Du mơ hồ không cho anh rời khỏi, hai tay vòng qua cổ anh, đầu lưỡi đẩy vào trong. Hai người ướt át quấn quýt lấy nhau, âm thanh ấm áp ấy lọt vào tai, không lưu luyến mà giống như tuyệt vọng quấn lấy.
Từ khi Trần Thương trở về Trung Quốc, anh không chủ động, nhưng cũng không từ chối, anh luôn duy trì khoảng cách, An Du đã có thể xác minh tình cảm của anh năm xưa, cũng nhiều lần thất bại không tìm được liên kết giữa hai người, giữa hai nẻo đường được và mất, cô không thể tìm được điểm dừng chân.
Có lẽ cô quá cố chấp, Trần Thương hơi cúi đầu, tùy ý mà quấn lấy đầu lưỡi cô, sau khi An Du bĩnh tĩnh lại đã cắn môi dưới của anh, lập tức rời khỏi môi anh.
Hai hơi thở dồn vào nhau hỗn loạn, lồng ngực hai người phập phồng không yên.
“Khi tình nhân hôn nhau, họ sẽ tiết ra endorphin, có tác dụng giảm đau.” đôi mắt An Du ngập tràn hơi nước, cô thở hổn hển, vuốt tóc một chút, kiễng chân nhìn anh, “Vừa rồi là chưa đủ…”
“Em đã quên mất điều kiện trước kia rồi.”
Trần Thương nghiêng đầu ngăn cản, nhìn bộ dạng ủy khuất của cô, ánh mắt lạnh lùng của anh bất đắc dĩ thu lại, anh thấp giọng: “Chúng ta đều không phải.”
Một chiếc ô tô chạy qua, bóng của bọn họ đổ cao và thấp trên thân cây và mặt đất, thay đổi theo góc chiếu của đèn xe, kết hợp hai người thành một rồi sau đó biến mất.
Dáng người anh cao lớn, có thể bao bọc lấy cả người cô, trước đây là che chở, nhưng bây giờ anh lại bao phủ cô như một tấm vải nặng.
An Du nghẹn ngào không nói nên lời, Trần Thương đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ tay về phía cuối phố, “Đưa em đi ăn tối.”
*
Không gian được thiết kế theo kiểu Pháp lãng mạn, đầy hoa và ánh đèn dịu nhẹ, rất thích hợp trò chuyện trong nhà hàng sân vườn.
Người phục vụ đưa thực đơn đến, An Du vẻ mặt điềm tĩnh, xoay người nói: “Muộn như vậy ăn quá nhiều sẽ không tốt cho tiêu hóa, hai chúng ta ăn một phần ăn là đủ.”
“Một ly rượu Gin và một ly Rum, thêm đá, cảm ơn.”
Trần Thường gọi dừng lại, gạt bỏ hai loại rượu mà An Du vừa mới gọi: “Còn chưa tiêm nốt vắc-xin, phải kiêng đồ lạnh.”
An Du cũng vội nói thêm: “À đúng rồi, miếng bít tết của anh ấy chỉ cần chín một phần hai, salad không bỏ dứa vì anh bị dị ứng, súp hành tây không cho lá nguyệt quế vào.”
Người phục vụ đồng ý rồi bước đi, Trần Thương nhẹ nhàng thở dài: “An An, không cần như vậy.”
An Du như không nghe thấy, ngồi nghịch cây nến nhôm trên bàn.
“Em cũng nhớ kỹ anh, anh còn không thích ăn cơm Tây với bánh mì, bởi vì quá khô…”
Cô đặt bộ đồ ăn cho hai người, ép buộc mình phải chính xác đến từng góc độ, tay cô lạnh run, dao nĩa và đồ sứ thủy tinh va chạm vào nhau tạo ra những âm thanh nhỏ lách cách.
Trần Thương cầm lấy bàn tay và ngăn cản cô lại.
“An An.”
An Du ngừng lại, nước mắt lã chã, vội chặn lời anh sắp sửa nói: “Đừng nói.”
Trần Thương gấp chiếc khăn giấy mềm lại, muốn lau nước mắt cho cô, nhiều lần tự hỏi bản thân, nhưng rồi chỉ đặt tay ở bên cạnh cô.
“An An.”
Trần Thương lại gọi bằng một giọng ấm áp, suy nghĩ cẩn thận, giọng điệu bình tĩnh.
Anh nói: “Chúng ta kết thúc đi.”