Năm giờ sáng, sương mù dày đặc trắng xóa vây quanh tòa nhà. An Du ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đã biến thành một màu xám xịt, không có ý định đi ngủ. Một tay cô chống lên mặt, tay còn lại thì vô thức bấm vào chuột phải của máy tính, sắp xếp lại các file theo nhiều kiểu khác nhau trên màn hình, cứ liên tục nhấn refresh.
Màn đêm đen kịt không thể che giấu được nỗi lo lắng của Trần Thương. Bóng lưng của anh vội vàng rời đi, ánh sáng lấp lánh của chiếc cúc áo in vào đôi mắt cô, biến thành sự lo âu ảm đạm. Cô ngồi thẳng lưng, vuốt một lọn tóc nhỏ, đuôi tóc khô đến nỗi đều xơ hết cả rồi. An Du mở hộc tủ tìm cây kéo thì nhìn thấy vỉ thuốc còn sót lại mới phát hiện ra là mình đã ngưng thuốc cũng lâu rồi.
Chỉ còn lại 2 viên trong vỉ. An Du dùng ngón tay bóc luôn cả 2 viên ra, viên thuốc nằm gọn trong lòng bàn tay cô, đang định đưa vào miệng uống thì bên tai lại loáng thoáng lời dặn dò của Trần Thương. Cô khựng lại, cuối cùng gói viên thuốc vào tờ giấy rồi vứt luôn vào thùng rác. Thuốc có ba phần độc, nếu như trạng thái hiện tại không chuyển biến gì xấu thì thôi cũng không cần uống nữa làm gì.
Sau khi tỉa đi những sợi tóc chẻ ngọn, An Du lại buồn chán không biết làm gì nên đã ngồi nghịch tóc trong vô thức. Tâm trạng phiền não của cô vẫn chưa thể được giải tỏa. Cô thở dài, dường như đã tìm được nguồn cơn khiến bản thân phiền muộn.
Chỉ có công việc mới có thể khiến cho ta bình tĩnh lại được.
Sau khi nhìn lướt qua bảng dữ liệu chung về tỷ lệ giữ chân người dùng và lưu lượng trò chơi, An Du xoa xoa mi tâm (chính giữa cặp lông mày). Sự việc lần đó ảnh hưởng sâu rộng, muốn khôi phục lại phong độ đỉnh cao như trước thì còn khoảng cách rất xa. Những gì cô thấy trước mắt chính là Trần Thương bị chủ tịch của Lôi Thịnh âm thầm triệu tập về hai lần, chắc hẳn là áp lực rất lớn, bây giờ gia đình anh lại có chuyện….
Cô đóng phần văn kiện lại.
Trần Thương, Trần Thương, Trần Thương…. chỉ vỏn vẹn vài giờ mà cái tên này đã xuất hiện không ngừng trong đầu cô, chiếm hết các giác quan cảm xúc của cô rồi. Ngón tay cái và ngón trỏ vừa xoay điện thoại được hai vòng, An Du đã mở ngay khung chat của cô và Trần Thương ra. Cô đang định gõ chữ thì khung chat lại hiện lên dòng tin nhắn: “Về nhà ngủ đi.”
Khóe miệng An Du vô thức cong lên, gõ vài chữ vào khung chat: “Anh thuận lợi chứ?”
Anh đáp: “Vẫn ổn.”
An Du đoán chắc anh đang bận, nên không nhắn thêm gì nữa.
Cô đứng dậy hoạt động tứ chi bị cứng đờ, đang làm vài động tác giãn gân cốt thì đột nhiên thẻ phòng của Trần Thương rơi ra từ trong túi. Cô ‘A’ một tiếng rồi nhặt lên, lau nhẹ lên áo khoác của mình, đưa lên ánh đèn trên đỉnh đầu quan sát. Tấm thẻ sạch sẽ màu trắng, trên đó in hình tòa nhà của công ty Lôi Thịnh. An Du lấy ngón tay sờ qua vành thẻ, sắc mặt nhanh chóng thoải mái trở lại.
Cô cất nó vào trong chỗ bí mật nhất của túi xách, kéo dây kéo lại, như đang giấu ở một nơi không ai có thể phát hiện được.
***
Hôm nay An Du đã xin nghỉ phép, cô về nhà tắm gội sạch sẽ thoải mái, gạt đi kế hoạch thức khuya từ trước, trực tiếp ngã nhào xuống giường sung sướng đánh một giấc. Khi cô tỉnh dậy thì đã là 23 giờ 59, tận mắt chứng kiến ngày tháng nhảy sang ngày 1 tháng 10, An Du vươn vai một cái rồi bò dậy.
Cô không suy nghĩ mà đã bấm ra câu “Sinh nhật vui vẻ” rồi gửi đi, trên khung chat kèm theo một đống icon bánh kem. An Du nhìn đống icon đã gửi đi, suy nghĩ một hồi bèn thu hồi lại tin nhắn. Cô vẫn chưa bật chế độ bạn bè, đưa Trần Thương ra khỏi nhóm “Chặn không cho xem nhật ký”.
Loay hoay một hồi mới xong, sau đó cô thay đổi ứng dụng trò chuyện.
Sữa Canxi như đang trên mạng, hiếm lắm mới thấy được cô ấy online, An Du lập tức nhắn tin mời hẹn: “Sữa Canxi, cùng nhau hẹn hò chứ? Tụi mình đi shopping nhé? Mình muốn đi mua quà cho một người bạn, cậu có rảnh để đi cùng tớ không?”
Sữa Canxi không hồi âm, An Du lại tiếp tục: “Còn có chuyện lần trước mình từng nói qua, tiền của dự án Quảng Tạp sẽ chuyển đến thẻ của cậu, hay mình gặp nhau rồi bàn tiếp nhé?”
An Du vừa uống được ngụm nước ấm vào cổ họng, lúc nhìn lại thì thấy Sữa Canxi đã off mất tiêu rồi. Cô ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn hay để lại phản hồi gì. Cô lê đôi dép cầm ly nước đi tới đi lui trong phòng, có vẻ như từ lần khảo sát khu vui chơi thì cô và Sữa Canxi đã không còn thân như trước nữa. Tình bạn vốn rất dễ bị thờ ơ bởi sự bận rộn của công việc, huống chi đây lại là tình bạn online, chưa từng gặp mặt. An Du tiếc nuối thở dài, dự định tìm một cơ hội khác để gặp mặt Sữa Canxi.
Đang trong lúc suy nghĩ thì có một cuộc gọi Facetime đến từ Canada.
“Đàn chị.” Hàn Nam hớn hở chào hỏi, bên đó hiện đang là buổi trưa, khung cảnh trời xanh thoáng đãng, ánh nắng chói chang chiếu vào lớp tuyết trắng xóa trên trần nhà làm chói cả mắt.
An Du híp mắt: “Hàn Nam, bên cậu chói quá đấy.”
Hàn Nam đi vào trong phòng tránh đi ánh sáng bên ngoài, khuôn mặt điển trai của cậu chiếm trọn cả màn hình điện thoại, cười nói: “Phiền tới chị rồi sao? Giờ này không phải là giờ chị nên đi ngủ à?”
“Ngày đêm lẫn lộn, chị vừa thức thôi.” An Du ngồi trước bàn ăn, kéo hộp khăn giấy qua để cố định điện thoại, điều chỉnh góc độ xong, cô hỏi: “Cậu sao rồi, đang đi chơi ở ngoài sao? Chân cậu… không sao rồi chứ?”
Bọn họ đã gần một năm không gặp nhau rồi, lần trước cô đến Canada thăm cậu ấy, Hàn Nam vẫn còn phải chống nạng để đi, tuy là sử dụng quen rồi, nhưng cuối cùng vẫn là đi lại không tiện. Tất cả cũng là do năm đó cậu ấy cứu cô mới ra nông nổi này. Cảm giác áy náy vẫn còn đó, sự do dự đang lộ rõ trên mặt, An Du nở nụ cười ôn nhu với cậu.
Hàn Nam đáp: “Em sớm đã không sao rồi, còn khỏe chán.” Cậu đưa ống kính xuống chân: “Thấy chưa? Giờ em đã không cần chống nạng nữa.”
An Du nhẹ nhàng hỏi: “Chạy nhảy vẫn không vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề!” Hàn Nam lập tức đứng lên vừa chạy vừa nhảy, khung cảnh lập tức rung chuyển kịch liệt.
“Được rồi, được rồi!” An Du nhịn cười không được bèn nói: “Sao mà đột nhiên nhớ đến chị mà gọi đấy? Tuần sau mới về đây à?”
“Ừm, lịch trình của em đã được anh Bùi sắp xếp ổn thỏa rồi.” Hàn Nam ngừng lại, lau mặt rồi hỏi han: “Dạo này “Yêu Ma Ký” có phải đã xảy ra chuyện lớn không?”
“Cậu ở nước ngoài mà cũng biết sao?” An Du ngạc nhiên.
“Em tất nhiên là phải nắm rõ nội dung công việc mà em sắp đảm nhận rồi, bọn chị gần đây có phải là bận đến sứt đầu mẻ trán rồi không?” Hàn Nam tự tin tràn đầy, lại quay sang xạo sự: “Chị, em có món quà này muốn tặng cho chị đây.” Hàn Nam hớn hở cười to: “Chị sẽ vừa ý cho mà xem, đợi tuần tới rồi chị sẽ biết.” Tiếp đó cậu lại nói: “Chị nhìn xem chị kìa, quầng mắt thâm đen đến nỗi trũng xuống rồi, xấu chết đi được! Cứ như vậy thì dù có tiêm 10 mũi axit hyaluronic* cũng không có tác dụng gì đâu. Aiyooo~ Dung nhan tiên nữ không thể hồi phục nha!”
*Hyaluronic Acid(HA) là một thành phần khá quen thuộc trong các sản phẩm dưỡng da và được biết đến với khả năng dưỡng ẩm và chống lão hóa rất hiệu quả.
An Du lập tức sờ sờ lên mặt, ngón tay lướt từ vành mắt xuống mí mắt: “Xấu gì mà xấu?!” Ngón cái của cô nhanh nhẹn che đi ống kính: “Xấu thì tắt máy đi!”
“Đừng mà đừng mà! Em nói giỡn đấy.” Hàn Nam lập tức dừng vai diễn nhập tâm lại, giả vờ hối hận tát nhẹ lên mặt nói: “Đừng tắt mà, chị là đẹp nhất đó! Cái miệng đáng chết này!”
An Du bị chọc cười: “Cậu vẫn lì lợm như vậy! Cái gì mà axit hyaluronic gì gì đó cậu cũng biết? Bộ muốn chuyển đổi giới tính thành con gái sao?”
Hàn Nam nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh, khuôn mặt còn sáng hơn cả đống tuyết ban nãy. Cậu đổi sang vẻ mặt ôn nhu nói: “‘Món quà này phải qua một lúc sau mới có hiệu quả, chị đừng có vì công việc mà làm hỏng nhan sắc của mình, mọi việc cứ hướng về phía trước rồi sẽ ổn thôi.”
“Được rồi!” An Du cũng cười: “Vậy chị sẽ chờ xem.”
Cùng Hàn Nam tán dóc một hồi, tâm trạng của An Du cũng thoải mái đi rất nhiều. Sau khi gác máy cô lại uống thêm hộp sữa nữa, sau đó liền ngủ thêm một giấc.
Không hẹn được Sữa Canxi để bày mưu tính kế nên cô quyết định đi dạo trung tâm thương mại một mình. Nơi này vừa mới mở cửa không lâu thì An Du đã đặt chân đến đó rồi. Giờ này tuy là ít người nhưng đèn chùm và đèn sân khấu trong các cửa hàng vẫn được bật sáng, khắp nơi đều lung linh chói mắt, các sản phẩm đang được trưng bày sau tấm kính thủy tinh.
An Du nhàn nhã lướt qua một tầng trưng bày hàng cao cấp, cô nhìn thấy một chiếc đồng hồ tinh xảo đã thích ngay. Mặt trong màu xanh đậm, dây đồng hồ bằng da, thiết kế đơn giản, phong cách nhẹ nhàng, có chút lãnh đạm. Cô vô thức cảm thấy chiếc đồng hồ này rất thích hợp với khí chất của Trần Thương.
Nhân viên bán hàng nhìn cô cười nói: “Chào cô, có phải cô muốn chọn đồng hồ để mua cho bạn trai không?”
“À…” An Du đang do dự muốn trả lời là không phải, thì cô ấy đã nhanh nhẹn đem đồng hồ trong quầy ra, đưa tới trước mặt cô rồi giới thiệu: “Một ‘biểu’ tâm nghi*.Đồng hồ là một món quà rất được ưa chuộng, ý nghĩa là giờ phút nào cô cũng ở bên cạnh anh ấy, còn có thể nói là cả đời cũng không chia cách, kiểu này còn có thể phối hợp với đồng hồ nữ để trở thành một cặp đồng hồ tình nhân…”
*Một ‘biểu’ tâm nghi: Biểu ở đây là nói về chiếc đồng hồ, còn có nghĩa là biểu thị, câu này nói có nghĩa là một chiếc đồng hồ biểu thị hết mọi tâm ý của người tặng.
“…..” An Du ngại ngùng chỉ biết cười rồi ngắt đoạn cô ta: “Lời giới thiệu nghe hay đó, nhưng mà tôi không phải mua tặng cho bạn trai.” Rồi cô chỉ tay ra ngoài, nói tiếp: “Tôi đến chỗ khác xem thêm vậy…”
Nhân viên bán hàng nở nụ cười chuyên nghiệp với cô rồi gật đầu: “Hoan nghênh cô lần sau đến ủng hộ.”
***
Đi đi dừng dừng, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã là buổi trưa rồi. Trung tâm thương mại bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn, thang cuốn từng đoàn người lên xuống không ngừng. An Du thường ngày đa phần là shopping online, đã bao lâu cô không ra ngoài shopping như vậy, đi những hai tiếng đồng hồ, chân cẳng đều tê đến không nhấc nổi nữa rồi.
“Già thật rồi.” Cô ngồi trong khu nghỉ ngơi, chê bai thể lực thấp kèm của bản thân mình, sau đó nhìn vào túi đồ trên tay… Vừa nãy ghé ngang qua tầng đồ nam, nhớ đến Trần Thương hay mặc áo khoác màu đen hoặc xám đậm, khắp người lúc nào cũng tỏa ra vẻ vừa lạnh vừa trầm, cô thấy một chiếc áo khoác màu nâu lạc đà nhìn rất ấm áp và bắt mắt, không cần suy nghĩ mà trực tiếp bảo nhân viên gói lại cho mình.
Giá trị của chiếc áo gần 5 con số. Ngay lúc nhân viên đang vui vẻ khen cô có mắt chọn đồ thì bỗng quay sang hỏi cô cần kích cỡ như nào. An Du đáp: “1m85, nặng…. không biết, nhưng mà vóc dáng thì…” Cô chỉ tay qua đám ma nơ canh trong tiệm: “Tương tự như nó vậy.”
Cô nhân viên nhanh miệng khen: “Chà, thân hình của bạn trai cô chuẩn thật đấy!”
An Du bị biết bao nhiêu người bán hàng ngộ nhận thành cô mua quà cho bạn đến nỗi cô cũng thấy bình thường, bèn gật đầu cho qua chuyện. Cô sờ lên chất liệu của chiếc áo khoác, tự nói với bản thân: “Chơi hết vốn liếng rồi…”
Chính giữa khu trung tâm là một khoảng trống, An Du đưa mắt lên nhìn thì thấy tầng dưới có một tiệm áo cưới.
Chiếc váy cưới trên kệ mẫu là kiểu váy đuôi cá làm tôn lên dáng người mặc, phần ren mềm mại được đính kết thủ công áp sát vào người mẫu, lớp vải satin phủ xuống đất, kết hợp với những viên đá nằm rải rác đính trên thân khiến chiếc váy mang một vẻ thuần khiết và quý phái.
Cô kìm lòng không được mà phải ngắm nhìn thêm một chút. Tấm poster tình nhân to lớn được lắp ở kế bên. Người mẫu nam ôm chặt người mẫu nữ vào lòng, ngọt ngào nhìn nhau. Người mẫu nam nhìn nghiêng có ba phần giống với Trần Thương, An Du có chút hoảng hốt, vội vàng di chuyển tầm mắt, rũ mắt xuống chỉ còn một nửa. Nghĩ đến Trần Thương sau này cũng có một người vợ xinh đẹp và ôn nhu giống như vậy, điều này khiến cô cảm thấy nụ cười của cô người mẫu nữ đó rất gai mắt.
Cô đứng dậy, vòng qua nơi không nhìn thấy được tấm poster, tâm trạng bực dọc một cách khó cưỡng. Không cần đấu tranh tâm lý, mặc cho sự thôi thúc chỉ dẫn, An Du quay lại nơi bán đồng hồ lúc nãy, trực tiếp mua luôn cặp đồng hồ của nam lẫn nữ đó. Nhân viên bán hàng nở nụ cười tươi, thốt ra một loạt những câu như “Bách niên hảo hợp, trường trường cửu cửu.”
An Du nghe xong không khỏi bực mình, cô nói: “Đồng hồ nam là tôi tặng cho người bạn của tôi, còn đồng hồ nữ là do tôi thích nên để dành, chứ bình thường tôi không có đeo đồng hồ.”
Câu giải thích này khiến cho cô nhân viên bán hàng im bặt, cũng khiến cho cô ấy hiểu được hành động bất thường này của cô. Đợi cô xách hai túi đồng hồ bước ra khỏi tiệm, lại một lần nữa cô mở nó ra xem. Cầm chiếc đồng hồ trên tay, cô mới thừa nhận rằng thật ra chiếc đồng hồ này cô không có thích gì mấy.
***
Quà đã chuẩn bị xong, còn thiếu yếu tố quan trọng nhất: bánh sinh nhật.
Mùi bánh thơm phức của tiệm bánh kem đứng từ xa đã ngửi thấy. Vài ngày trước Trần Thương còn nhấn mạnh rằng anh không thích ăn đồ ngọt, trong lòng An Du lẩm bẩm: “Thật khó hầu hạ mà.” Cô nhờ người bán hàng tư vấn, cuối cùng chọn một chiếc bánh kem size 14cm, lấy hoa quả làm chính. Một cái bánh kem nhỏ vị ngọt không quá ngấy, màu sắc chủ đạo của chiếc bánh là hồng phấn, phía trên khảm thêm dâu và vài nhánh hoa hồng. Kèm thêm miếng chocolate màu trắng viết chữ màu vàng lên đó: “Chúc Trần Thương sinh nhật vui vẻ!”
An Du nhìn chiếc bánh vài giây, tưởng tượng tới cái cảnh chiếc bánh kem được tạo hình dành cho những cô gái mà lại đưa tới trước mặt Trần Thương, ngược lại còn khiến cô cười thầm trong bụng, ngay lúc đó cô đã nhanh trí đặt một biệt danh cho anh là “Trần Công Chúa.”
Đường phố chợt bao phủ bởi sự tĩnh lặng và yên ắng. An Du đang bắt xe trở về Lôi Thịnh, thì bất ngờ nhận được tin nhắn được gửi đến sau mười mấy tiếng của Trần Thương: “Từng nhắn cái gì đấy?”
An Du do dự một hồi, bèn đem câu “Sinh nhật của anh tính như nào?” đổi thành “Hôm nay cuối tuần, anh có bận việc gì không?”
Trần Thương trả lời: “Hết việc rồi.”
An Du ngồi phía sau ghế của taxi, ngón tay gõ gõ lên hộp bánh kem, nhắn: “Vậy….. hôm nay em tăng ca ở công ty, có một văn kiện cần anh phê duyệt gấp, anh có thể ghé qua một chuyến không?”
Trần Thương phát voice chat chứa ý cười, nhưng giọng khàn nhiều hơn vì thức đêm: “Giám đốc An bỗng nhiên cuồng việc thế, em nói thử xem phần văn kiện đó như thế nào?”
An Du có hơi không vui: “Một hai câu không nói rõ được, giám đốc Trần anh thích về thì về không thì thôi.”
An Du như đang đánh cược, nhất quyết không liên lạc với anh nữa, ngồi đợi ở phòng làm việc đến mười giờ đêm, Trần Thương vẫn không nhắn lại lời nào.
“Quà đã đem đến, muốn nhận thì nhận.” An Du giận dỗi cầm thẻ phòng, trực tiếp đi thẳng đến kí túc xá của Lôi Thịnh. Khu kí túc xá là những căn hộ cao cấp kiểu khách sạn, hoàn cảnh yên tĩnh, tính riêng tư rất cao.
An Du đi thang máy, nhìn thấy khóe miệng của bản thân mình rủ xuống vì bực tức, nhìn như oán phụ vậy. Cô để lộ tám chiếc răng của mình trong gương của thang máy bước ra rồi đi thẳng đến phòng 2219.
Trong phòng không có người, An Du cắm thẻ bật điện lên, nhìn rõ cấu trúc bên trong. Đây là một căn phòng không lớn lắm, nội thất đầy đủ, có phòng bếp và máy giặt. Cô mang những túi đồ mình vừa shopping lúc nãy để lên sofa, lại đem bánh kem bỏ vào ngăn mát tủ lạnh, sau đó tỉ mỉ đánh giá căn phòng này.
Trần Thương bố trí rất ít nhu yếu phẩm hằng ngày, nhưng bàn chải đánh răng và dép lê trong nhà đều là hai bộ. Một trong hai đôi dép lê đó vẫn chưa được sử dụng, nhưng nhìn thì biết là dép nữ, số 38, là số size của cô. Căn phòng ở trên cao, kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy toàn bộ Lôi Thịnh cùng với cảnh đẹp ban đêm thu gọn vào đáy mắt. Nếu như thị lực tốt còn có thể thấy được một góc của Lâm Thành và Hoàn Giang.
Bên cạnh là một chiếc kệ có chiều cao bằng một người lớn, rất trống, trên tầng cao nhất chỉ có một cuốn album nhìn có vẻ cũ kỹ. Trên bìa còn có vài miếng băng keo trong suốt được dán đè lên. An Du hiếu kỳ cầm lấy nó mở ra xem. Trang đầu tiên đập vào mắt cô chính là một bức vẽ còn non nớt, là hai bóng lưng của hai đứa trẻ, giấy vẽ vàng ruộm mỏng dánh. An Du nhẹ nhàng lật qua.
Càng về sau nét vẽ càng điêu luyện, có miêu tả tĩnh vật và ký họa nhân vật, người ký tên là Trần Thương.
An Du vừa lật vừa thở dài. Cô thừa nhận rằng mình đối với Trần Thương hiểu biết quá ít, không ngờ anh còn có tài vẽ tranh hội họa, chẳng trách khi mỗi lần lựa chọn họa sĩ, anh đều gắt gao như vậy. Cô xem nhập tâm quá nên không để ý đến tiếng động ở sau lưng.
Cô đang muốn xem tiếp, nhưng chỉ vừa nhấc nửa tờ giấy lên, từ từ lộ ra đôi mắt và mái tóc của một cô gái, còn chưa kịp nhìn rõ tướng mạo như thế nào thì sau lưng An Du đã được bao phủ bởi một luồng hơi thở ấm áp. Cuốn album bị đóng lại đột ngột.
“!” Tiếng la kinh ngạc còn chưa được phát ra thì người sau lưng đã bịt lấy miệng cô, thấp giọng cười nói: “Em ở đây làm gì đó?” Cuốn album được anh đặt gọn lên giá sách, cả người An Du đều bị ôm chặt, Trần Thương cắn tai cô: “Lại xem trộm đồ của anh à?”
“Anh… Anh đến đây làm gì!” An Du lắp bắp nói, lại gấp gáp: “Không phải anh đã ngầm thừa nhận là không về công ty rồi sao!”
Trần Thương chỉ cười, lực tay trên eo siết mạnh hơn.
An Du nói năng loạn xạ mượn cớ: “Em… Em hôm nay tăng ca, ở nhờ phòng anh một đêm, thẻ phòng anh cũng đưa em rồi, anh nói lời giữ lời chứ hả?”
“Ờ.” Trần Thương dời sự chú ý sang chỗ khác: “Đại tiểu thư không phải nói là có văn kiện cần anh phê duyệt sao? Nói thử xem là có chuyện gì nào?” Hơi nóng phả vào tai cô, đây căn bản không phải giọng nói khi bàn công việc, mà rõ ràng là anh đang thì thào.
“Không có chuyện gì rồi! Bản thân anh còn không nhớ, tại sao em phải nhớ chứ?” An Du cúi đầu lẩm bẩm.
Bỗng dưng có một sức lực nào đó nâng cằm cô lên, ép cô ngẩng đầu. Đầu lưỡi anh dễ dàng tiến vào sâu trong miệng cô, lúc đầu còn mang theo chút lực cắn, lúc sau đã trở thành quấn quýt lấy nhau, nhẹ nhàng hấp dẫn dụ dỗ cô. Thân dưới dính chặt vào nhau, cô vẫn còn nhận thức được quá trình thức tỉnh của vật dưới hông cô. Không biết đã hôn nhau được bao lâu, tay anh cũng bắt đầu đưa vào trong áo nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực của cô, đôi môi vừa tách ra liền kéo theo một tia lấp lánh.
Cơ thể của An Du biến hóa thế nào cô là người hiểu rõ nhất, giữa đùi cũng dần dần có cảm giác ẩm ướt, cô kiên quyết cự tuyệt: “Hôm nay là thứ bảy, chứ không phải thứ năm!”
“Anh đâu phải chỉ cương mỗi thứ năm đâu.” Trần Thương nhanh chóng tiến thêm một bước, ép cô dựa sát vào cửa sổ, thậm chí còn cố ý lấy vật đó đẩy vào người cô.
An Du canh chuẩn khoảnh khắc mà anh buông lỏng tay liền lách người thoát ra. Hai người đứng đối mặt nhau, cô đưa tay sờ lên mặt anh trêu ghẹo. Dưới ánh đèn vàng ái muội trong phòng, An Du nhướng mày, cố ý khiêu khích: “Trần Thương ca ca, anh cũng mệt rồi, hay là nghỉ ngơi chút nha.”
Một tay Trần Thương giữ chặt eo cô, một tay cởi những cái nút trên áo cô, từ trên xuống dưới, động tác chậm rãi: “Vậy thì phải xem là nghỉ ngơi như thế nào.”
“Cùng giám đốc An làm một số chuyện nào đó…..” Anh trầm giọng cười, giở giọng mê hoặc nói:
“Anh đều không biết mệt bao giờ.”