Trong thành chủ chỉ có hai người bọn họ, đàn ngựa nối đuôi nhau chạy bốc lên một trận khói bụi mờ mịt, tiếng vó ngựa nghe rất rõ ràng.
Ngày đêm trong game thay đổi luân phiên, sắc trời từ hoàng hôn chuyển sang xanh đậm, những vì sao lặng lẽ xuất hiện.
Hai người đi đến vùng thuộc phạm vi bên ngoài trước cổng thành, đường núi gập ghềnh khó đi, cỏ khô và hoa dại đang lắc lư theo chiều gió.
“Bản đồ này mở thì mở rồi đó, nhưng sao lại hoang vắng như vậy?” An Du bĩu môi, để ngựa theo khuôn mẫu đang dắt bộ, nắm lấy dây cương giơ lên chân trước, tỏ ý không vừa lòng, ngựa kêu vang hí hí.
“Đại tiểu thư, kiên nhẫn một chút có được không!” Trần Thương xuống ngựa, đột nhiên nhảy lên một tảng đá cao gần bằng người, tà áo của bạch y Tố Thủ mềm mại bay bay.
“Lên đây.”
“Làm gì?” An Du cũng xuống ngựa, nhảy đến bên cạnh anh.
“Dùng khinh công leo lên đỉnh núi đi.”
Mũi chân An Du nhẹ nhàng lướt trên dốc núi, nhanh nhẹn mà đầy nội lực, đến đỉnh núi bằng phẳng rộng lớn, một cây cổ thụ cao sừng sững, rêu bám đầy trên khe hở, rất đặc biệt. Đang cố gắng giữ thăng bằng, bỗng sau lưng thình lình nhảy ra một con yêu quái màu xanh có hình dạng cái cây đi vòng vòng xung quanh cô, máu của An Du nhanh chóng giảm hơn một nửa.
“Á! Con gì thế này?” Đột ngột tham gia vào trận chiến, An Du bối rối nắm rõ phương hướng chạy trốn, phóng ra kỹ năng, mới rút ra hai đoản đao, bị yêu quái nhảy lên đụng đầu đập một cái, nháy mắt thanh máu của ám y đã cạn hết.
Màn hình biến thành đen trắng, An Du nằm sấp xuống đất, trở thành một thi thể.
“Trần Thương!” An Du thấy Trần Thương đứng kế bên, chắp tay xem trò vui liền phẫn nộ nói: “Sao anh thấy chết không cứu?”
Trần Thương nhẹ giọng cười vài tiếng, nghe có vẻ rất vui khi thấy người khác gặp họa: “Đây là solo, tôi có muốn cứu cũng cứu không được.”
“Bây giờ làm sao đây?” Trong màn hình không có nút thoát ra ngoài, các thiết lập cơ bản đang đếm ngược thời gian tái sinh.
Trần Thương gửi cho cô lời mời vào team, An Du chọn đồng ý. “Muốn làm gì?”
Tố Thủ chạy vài bước, đến gần cô, tay áo phất một cái, hiệu ứng xanh lá cây nhạt quấn quanh, An Du lập tức đứng lên.
Thanh máu vẫn chỉ còn một chút, An Du cong người miễn cưỡng kéo dài sự sống, Trần Thương lấy cây sáo của Tố Thủ ra thổi một đoạn nhạc êm dịu, thanh máu của ám y trong vòng vài giây đã đầy lại.
Lại thêm vài con yêu thụ hợp thành bầy đến tập kích, anh nhanh như chớp phóng ra mấy kim châm ám khí, bọn yêu quái bị trúng chiêu trên diện rộng liền hóa thành làn khói xanh biến mất.
Trần Thương thêm cho cô buff đồng đội phản công, nửa vòng tròn ánh sáng như ẩn như hiện, anh nói: “Không muốn bị bọn yêu quái bất ngờ đột kích thì đừng cách tôi quá xa.”
“Nhân vật này nên giữ cân bằng thì tốt hơn.” An Du nghe lời đứng ở vị trí cách Trần Thương rất gần: “Vừa có thể làm đầy máu, vừa tấn công cùng phản công, sức mạnh của ‘Tố Thủ’ thật quá đáng, cẩn thận kẻo bị người chơi của môn phái khác chửi rủa đấy.”
An Du mở xem cột thông tin nhân vật của Trần Thương, nội và ngoại công đều full cấp, ngay cả tâm pháp cũng là loại quý nhất khó có được nhất, An Du tức tối: “Anh như này, đây không phải là gian lận sao, không có đối thủ rồi còn gì?”
“Nhân vật thử nghiệm thôi, cũng không ảnh hưởng đến trải nghiệm của các người chơi khác.”
Trần Thương cười: “Có người thích tự tung tự tác rời khỏi đội, ai biết được cô ấy sẽ chạy đến chỗ nào chứ? Lỡ như lạc đến chỗ Đại Boss, không full cấp e rằng cứu không nổi.”
An Du biết anh không nhìn thấy, trợn trắng mắt lên, miệng múa máy khoa trương nói: “Cần anh lo sao?”
Cô bao vây lấy anh giương đao: “Anh cởi tâm pháp ra, chúng ta đấu một trận.”
“Lần sau đi.” Trần Thương không để ý, quay người đi về phía trước: “Hôm nay dẫn em đi xem phong cảnh, không phải để đánh nhau.”
Đỉnh núi vắng vẻ, hai người leo lên một mái đình nghỉ mát, đầu đình thẳng đứng, có thể nhìn thấy được rất xa, tất cả đều được thu trọn vào trong đáy mắt.
An Du vô vị bấm vào nút nhảy, nhảy mệt thì đứng lên ngồi xuống.
“Bản đồ mới cũng không có gì thú vị cho lắm!”
“Em đợi một chút.”
Game nhắc nhở vào tử thời (23 giờ đến 1 giờ), bông trắng đột nhiên bay khắp trời, ánh sáng pháp thuật xanh nhạt phủ lên thảm thực vật ngoài cánh đồng hoang, cỏ khô như nảy mầm, con đường đất đá cũng trở thành khe suối trong suốt, loài hoa kèn vô danh đung đưa nở rộ, tạo thành một biển hoa rực rỡ.
“Woa…” An Du mở to mắt, hai tay phóng lớn màn hình, thưởng thức các chi tiết cảnh đẹp từ trên cao nhìn xuống.
Chủ thành sáng rõ, con lắc vẫn chưa biến mất, thêm vào không ít NPC và đạo cụ năm mới. Nhất thời cả thành phố nhộn nhịp hẳn, tiếng múa lân, tiếng người bán hàng không ngừng gọi mời, ánh đèn lấp lánh, lung linh chuyển động.
“Có đầu tư nha, thật là hoành tráng! Người chơi nhất định sẽ rất thích cho mà xem!” An Du chuyển vài hướng, điên cuồng cắt ảnh. Trần Thương cười nhẹ, bình tĩnh hơn cô nhiều, anh nhắc nhở: “Nhìn lên bầu trời.”
Đèn Khổng Minh bay giữa trời đêm, chuyển động xoay tròn, ánh sáng nhẹ nhàng nhấp nháy, sắc màu cam của thiên đăng sáng cả một mảng trời, những ngôi sao và mặt trăng chỉ như làm nền mà thôi.
Một chiếc hoa đăng giấy viết “Người, trăng và đèn vẫn như xưa” bay lướt qua mắt An Du lên cao, An Du nhảy lên muốn bắt lấy. Trần Thương hỏi: “Em thấy thế nào?”
“Khắp hẻm nhỏ đường lớn mọi người đều ăn mặc đẹp đẽ đến xem hoa đăng, trẻ em tung tăng nô đùa. Kẻ ăn vận giản dị như em còn có thể làm gì, cũng ở trong không khí vui vẻ giải đề.” An Du thuận miệng đọc một bài thơ cổ.
“Tuyệt lắm! Bản đồ cụ thể này khi nào mới hoàn chỉnh?”
“Vẫn đang thử nghiệm, ngày tháng chưa rõ.”
“Phương hướng công bố có rồi!”
An Du thoải mái cười cười, đắm mình vào cảnh đẹp hư cấu trong game, đợi pháo hoa tan hết, đồng hồ treo tường đã đúng một giờ khuya.
Đêm khuya thanh vắng, kim giây kêu tíc tắc, đêm tối hư hư thực thực trở về như cũ.
Trần Thương nói: “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
An Du nằm dịch xuống dưới, đầu vùi vào chiếc gối mềm mại, nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn!” Nghĩ một lúc, cô bổ sung thêm: “Chúc mừng năm mới, mỗi ngày đều vui vẻ.”
“Cảm ơn gì chứ?” Trần Thương nói đùa: “Hôm nay thái độ của em sao lại tốt như vậy? Không giống em.”
“Trong mắt anh tôi hung dữ lắm sao?” Au Du đấu võ mồm với anh: “Anh thật khó hầu hạ, thái độ tốt hay không tốt cũng bị nói.”
Cô nói: “Tôi đối với bên B thái độ lúc nào cũng tốt.”
Trần Thương vẫn cứ cười: “Ừ, xem ra trước đây tôi đã không hưởng thụ được đãi ngộ của bên A rồi.”
An Du lật người, cánh tay ma sát với ga trải giường, cảm thấy giường đôi hình như hơi lớn, một nửa bên kia vừa trống vừa lạnh.
Cô nhớ đến buổi tối có hai con thỏ có lỗ tai dài màu hạt dẻ, rất chắc chắn, rất an toàn, rất ấm áp.
An Du không tranh chấp với anh nữa, thấp giọng trả lời: “Cảm ơn anh đêm hôm đó, còn cảm ơn hôm tôi bệnh…”
“Thì ra bệnh có thể thay đổi tế bào là thật.” Trần Thương thấp giọng cười cười: “Tôi không ngại việc em bệnh thêm vài lần nữa đâu.”
“Anh trù tôi?” An Du dần hiểu rõ anh đang trêu ghẹo mình, đập đập drap giường lấy lại bình tĩnh: “Cảm ơn chính là cảm ơn, còn cảm ơn anh đã kể chuyện cho tôi nghe.”
“Hả? Sao tôi lại không nhớ?” Trần Thương nói chuyện vừa dịu dàng vừa chậm rãi giống hệt tối hôm đó: “Tôi kể chuyện gì vậy?”
“Đoán xem anh yêu…” Au Du nói được một nửa thì dừng lại.
“… em nhiều đến nhường nào.” Anh tiếp lời, nhanh đến nỗi không nghe rõ phát âm, lại nói: “Không cần khách sáo, chủ nghĩa nhân đạo, tôi vốn không thể nhìn đồng nghiệp của mình…”
“Được rồi được rồi!” Mặt An Du không một gợn sóng, thay anh nói hết: “Vốn không thể bỏ mặc đồng nghiệp chết giữa đường.”
Trần Thương ngừng cười: “Tôi không có nói, là tự em nói đấy nhé.”
Anh nói tiếp: “Hôm nay là ngày 1 tháng 1, lại qua thêm một năm.”
“Ừ.”
“Cũng là thứ năm.”
“…” An Du không khách khí: “Làm sao? Cảm thấy lãng phí?”
Lúc đang nói, ngoài phòng bỗng nhiên có tiếng mở cửa xuống lầu, tim cô đập nhanh liên hồi, cảm giác sợ hãi lại xuất hiện.
Tâm tư của cô sớm đã không đặt trên việc tán tỉnh nữa, cô kiềm chế tiếng tim đập, ra vẻ tự nhiên: “Nếu muốn thì anh cưỡi gió đến đây.”
Bên kia im lặng vài giây, cười khẽ: “Suy nghĩ của đại tiểu thư thật thoáng, đây là kỹ năng trong game, tôi không có.”
“Ừ, vậy thì bớt trêu ghẹo lại đi.” Cô vội vàng kết thúc: “Ngủ ngon, tôi ngủ đây.”
“Ngủ ngon.”
An Du rón rén đứng dậy kiểm tra khóa phòng, lắng nghe thật kỹ âm thanh trong nhà.
Mí mắt trĩu nặng, gắng gượng được chừng nửa tiếng, hình như không có gì lạ thường, cô dần chìm sâu vào giấc ngủ.