An Du cùng Trần Thương đến công viên trò chơi thì đã gần giữa trưa. Hiện tại không phải trong mùa cao điểm nên lượng khách du lịch trong công viên không quá đông đúc, ồn ào huyên náo nhưng không cần chen chúc, cũng không quá vắng vẻ.
Lúc ô tô chạy vào công viên, anh tài xế lập tức bắt chuyện với Trần Thương: “Cùng bạn gái đến đây chơi à? Thời tiết hôm nay rất đẹp đó.”
Trần Thương nhàn nhạt trả lời một tiếng, An Du đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy mí mắt nâng lên, định phủ nhận thì liếc thấy khuôn mặt hơi nghiêng của Trần Thương, chút tia nắng của mùa đông điểm trên sống mũi và trán anh, khóe miệng cong lên tự nhiên.
Một hình ảnh quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong đầu cô: Vào một buổi sáng của mùa đông, giáo viên đang thu bài kiểm tra hóa học, Trần Thương mặc một chiếc áo len màu đen cổ cao để lộ nửa khuôn mặt, nói: “Chép mau lên!”
Giọng nói lạnh như băng, nhưng hàng lông mày của chàng trai lại giãn ra, kín đáo giấu đi sự ấm áp trong đôi mắt giữa mùa đông lạnh giá.
Mũi An Du bị nghẹt, khí oxy trong xe càng lúc càng không đủ, các dây thần kinh trong não cô lại bắt đầu nhảy múa loạn xạ. Cô cắn răng chịu đau, thoa xíu dầu gió lên huyệt thái dương và mũi, vừa định thốt ra câu “Không phải” lại bị nghẹn trong cổ họng theo mùi bạc hà cay nồng và mát lạnh.
Một bàn tay đặt lên trán cô: “Không có sốt.” Trần Thương nói.
An Du nghiêng người né tránh anh, lòng bàn tay vỗ vỗ đỉnh đầu, giọng nói nghèn nghẹn phát ra: “…Sức mạnh của trái táo độc quá lớn.”
Sau gáy cô đột nhiên nặng trĩu, hai ngón tay Trần Thương vô thức ấn lên hõm cổ cô xoa bóp qua lại, hơi nóng từ sự cọ xát tràn ngập khắp cơ thể, cơn đau nhức dịu đi hơn phân nửa, An Du không thể làm gì hơn, cô dần dần nhắm mắt tận hưởng: “Anh cũng biết thứ này à?”
Động tác của Trần Thương vẫn không ngừng: “Xoa bóp huyệt đạo có thể làm giảm đau đầu, có người đã từng dạy tôi.”
Quá tam ba bận.
An Du chú ý đến hai từ “Có người” hơi cố ý của anh, dựa lưng về phía sau để không cho anh tiếp tục, mở đôi mắt lạnh lùng đánh giá anh từ trên xuống dưới.
Cô mỉm cười, dù bị nghẹt mũi nhưng vẫn không giấu được vẻ giễu cợt: “Trần Thương, anh tỏ vẻ thâm tình trước mặt tôi làm gì? Nhớ cô ta thì đi mà tìm cô ta đi.”
Trần Thương thu tay lại, mỉm cười lười biếng nói: “Ừ.”
***
Chiếc xe dừng lại ở cửa nhà hàng có hình dáng của tòa lâu đài với mái nhà màu đỏ và những bức tường trắng, xen kẽ giữa những khung cửa sổ vàng xanh, sáng sủa sạch sẽ, thỉnh thoảng có thể thấy mấy đứa bé chạy ra chạy vào, công viên thì đang phát loa lớn những bài hát thiếu nhi đầy sự hồn nhiên và ngây thơ.
Sắc mặt An Du không được tốt, không phù hợp với bầu không khí hiện tại trong công viên. Trần Thương kéo hành lý đi theo phía sau cô, vẻ mặt cũng nghiêm túc không kém.
Dương Mạn Ni nhìn thấy bọn họ từ xa, nhanh chóng dùng sức vẫy tay: “Giám đốc Trần! Giám đốc An! Ở đây nè!”
An Du nhanh nhẹn giật lấy vali của mình, vội vàng bước về phía Dương Mạn Ni để tập hợp, đi gần đến bàn ăn mới phát hiện đối diện cô là hai người bạn học cũ thời cấp ba – Giản Văn Xu và Lương Hạc Lâm.
An Du dừng bước, Dương Mạn Ni giới thiệu: “Giám đốc An, Lương Hạc Lâm là nhà cung cấp cho thiết kế trang web của chúng ta lần này, và Giản Văn Xu là…”
Lương Hạc Lâm giành trả lời: “Đồng nghiệp.”
Anh ta nở một nụ cười lịch sự nhưng quen thuộc với An Du, đưa tay ra và nói: “Bùi An Du, đã lâu không gặp.”
Giới công nghệ thông tin này thật nhỏ, ngẫu nhiên chọn người hợp tác cũng có thể chọn trúng bạn học cũ, có thể gộp thành một bàn mạt chược được rồi.
Ngay từ năm đầu tiên của cấp ba cô đã quyết định bỏ họ “Bùi” và nhất quyết đổi thành họ của mẹ.
Lương Hạc Lâm gọi họ tên thật của cô một cách thật tự nhiên, nhưng sự tò mò trong mắt anh ta lớn hơn nhiều so với niềm vui khi gặp lại người quen cũ, An Du không có thiện cảm cho lắm.
Cô không hề ấn tượng gì với Lương Hạc Lâm, ngoại hình bình thường, chỉ có chiều cao nổi trội. Cho dù không có vụ tai nạn xe hơi khi xưa khiến cô mất đi phần ký ức đó, thì cô cũng sẽ dễ dàng quên đi anh ta, nhiều nhất là miễn cưỡng để lại mấy chục nét bút ký hiệu mà thôi.
An Du khẽ nhíu mày, đang định đưa tay ra đáp lại anh ta thì bỗng Trần Thương từ phía sau xuất hiện, thay cô bắt tay: “Lương Hạc Lâm, thật trùng hợp.”
Gương mặt Lương Hạc Lâm hơi biến sắc, trao đổi ánh mắt với Giản Văn Xu. Giản Văn Xu nhận ra vừa người đến lập tức tỏ ra ngạc nhiên, nói: “An Du, Trần Thương, hai người là đối tác bên A của chúng tôi sao?”
Cô ta hơi nhíu mày, ngượng ngùng khẽ mím môi lại, do dự khom người về phía An Du, tình cờ nói: “Mình lại gặp nhau.”
Trần Thương im lặng gật đầu, xem như chào hỏi.
Dương Mạn Ni nhìn họ: “Mọi người đều biết nhau sao?”
An Du không trả lời, từng tế bào trong cơ thể là thành thật nhất, không rõ là sự kháng cự trong tiềm thức hay do bị cảm khiến cô mất hết kiên nhẫn, với phong thái nắm quyền chủ động cô đặt túi lên ghế rồi ngồi xuống trước, tùy tiện hỏi: “Ai là người chịu trách nhiệm tìm nhà cung cấp lần này?”
Trần Thương cũng thản nhiên ngồi bên cạnh cô, hai khuôn mặt nổi bật đều mang vẻ lạnh lùng như nhau, nụ cười mờ nhạt nơi khóe môi không dễ nhận ra, đây chính là đang ngầm thể hiện vẻ không nguyện ý hợp tác.
Dương Mạn Ni hiếm khi thấy khoảnh khắc bọn họ cùng nhau thẳng thắn và sắc bén như vậy, cô không hiểu nguyên nhân ngọn nguồn, chỉ đành dùng ánh mắt cầu cứu hướng về phía Hà Thế Lạc.
Hà Thế Lạc lên tiếng giảng hoà bầu không khí căng thẳng: “À, họ được điều từ phía nhà cung cấp qua đây, Hạc Lâm và Văn Xu đều là nhân viên của Khốc Ngoạn, hầu hết các dự án hoạt động ngoại tuyến của Lôi Thịnh đều do Khốc Ngoạn phụ trách.”
“Ồ~” An Du nhướng mày đắc chí: “Ngồi đi, các bạn học.”
Cô đứng dậy rót nước chanh cho bọn họ, nói: “Có duyên gặp lại, đúng không?”
Giản Văn Xu được quan tâm có hơi hoảng loạn, vội vươn người cầm lấy bình trà nói: “Để tôi.” Lương Hạc Lâm cũng đồng thời nói: “Hay là để tôi rót cho.” Đưa đẩy một hồi lâu thì sáu ly nước cũng được để đúng vị trí từng người.
Dương Mạn Ni cùng Hà Thế Lạc tìm đại một lý do rồi sang bàn khác ngồi, trốn khỏi bầu không khí kỳ lạ này.
Khuôn mặt Giản Văn Xu lúc này khác hoàn toàn so với vẻ mặt hồ ly mỉm cười với Trần Thương trong suối nước nóng trước đó, giọng nói đầy sự giả tạo: “An Du, Trần Thương, sau này phiền hai người giúp đỡ nhiều, lần trước đáng lý nên trò chuyện nhiều hơn…”
“Đúng là nên tâm sự nhiều hơn, Văn Xu, lúc trước không phải cô và Văn Đình có thành lập nhóm chị em tên là ‘Những người thống trị’ sao?” An Du ngẩng mặt lên, mỉm cười hỏi.
“…” Giản Văn Xu cố gắng nhếch khóe miệng: “Chuyện đã rất lâu rồi, lúc đó còn quá ngây thơ, An Du tôi… tôi với Văn Đình sớm đã không còn liên lạc với nhau nữa.”
An Du vẫn chỉ cười, cô làm sao có thể nhớ rõ bọn họ đã làm những gì, chỉ là khi gặp hai người Lương Giản lại thấy họ có chút chột dạ, giống như một quả bóng chứa đầy chuyện xấu không thể lôi ra ánh sáng, cô cố gắng xâu chuỗi lại từng mảnh ký ức vỡ vụn để xem liệu mình có thể nghĩ ra điều bất ngờ gì hay không.
Lương Hạc Lâm đỡ lời: “Chuyện không vui trước kia đừng nhắc đến nữa, Bùi…”
“Tôi họ An.” An Du chỉnh lại cách xưng hô của anh ta.
“Được, giám đốc An.” Lương Hạc Lâm cười khan: “Hy vọng kế hoạch thiết kế giao diện lần này sẽ làm hài lòng cô và giám đốc Trần.”
“Xem qua là biết thôi, không cần sốt sắng như vậy.” An Du trả lời qua loa. Sự không hợp nhau trong tính cách khiến cô khó mà duy trì kiểu chào hỏi trong lời nói, cô quay qua nhìn Trần Thương, không ngờ anh đang vô cùng nhàn nhã uống nước, không nói một lời.
An Du giả vờ ho nhẹ hai tiếng, chỉ tới cái bàn trống cách đây hai mét, nói: “Tôi bị cảm vẫn chưa khỏi, sợ sẽ lây cho mọi người, nên tôi không thể ngồi cùng bàn với mọi người được rồi.” Nói xong cô rời khỏi bàn.
Trần Thương không chuyển bàn cùng cô, hai người Lương Giản đang cùng anh nói gì đó, chỉ thấy anh ừm ừ vài tiếng rồi thôi, cuối cùng là cười lớn. An Du mơ hồ chỉ nghe được anh nói một câu: “Việc công ra việc công.”
Mười phút trôi qua, An Du đã nhìn rất nhiều lần, chờ đến khó chịu nên đã nhắn Wechat cho Trần Thương: “Tìm đại một lý do rồi qua đây, nhanh lên!”
Trần Thương không thèm nhìn điện thoại đã lập tức hiểu ý, đi về phía cô.
Thấy anh vừa ngồi xuống đối diện mình, An Du liền thấp giọng hỏi: “Nhanh nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, tôi thật không nhớ gì cả.”
Trần Thương nhìn cô cười, hỏi: “Em muốn tôi bắt đầu nói từ đâu?”
“Tôi bị tai nạn xe hơi, đã quên đi một số chuyện…” An Du thành thật kể sơ qua với anh: “Mặc dù mọi người đều là bạn học cũ… Nhưng tôi rất không thích hai người họ, nhất định là có xích mích gì đó.”
Trần Thương nhướng mày: “Em cũng không thích tôi mà.”
“Hiện tại chúng ta đang ở cùng một phe, không được mâu thuẫn nội bộ.” An Du gắt lên: “So với họ thì tất nhiên tôi thích anh hơn, nói nhanh lên.”
Trần Thương im lặng không lên tiếng, cầm thực đơn trên bàn ra lật xem, hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
An Du không có tâm trạng chọn món ăn, lòng hiếu kỳ đã chiếm trọn cảm giác thèm ăn, cô đóng thực đơn lại: “Nói xong rồi ăn!”
“Bá đạo!” Trần Thương khoanh tay, hơi mấp máy môi: “Em đang nhờ vả người khác, không phải thái độ nên tốt một chút sao?”
“Bày đặt ra vẻ.” An Du lẩm bẩm, đưa thực đơn trả cho anh: “Được được được, vừa ăn vừa nói.”
Nhà hàng mang phong cách Hồng Kông, hương vị đậm đà nhưng nhiều dầu và hơi ngọt. Trần Thương lựa một lúc mới chọn được hai phần ăn không quá dầu mỡ.
Lên trước là hai ly trà sữa kiểu Hồng Kông, đúng lúc có một vài cô mặc trang phục <Yêu ma ký> bước vô cửa, trong đó có một đứa bé khoảng bốn hoặc năm tuổi. Trên người mặc trang phục kích cỡ nhỏ của chưởng môn phái Võ Đang, trong tay cầm thanh kiếm gỗ đung đưa, chạy thẳng về phía cặp vợ chồng đang đóng vai đệ tử Võ Đang gọi bố mẹ, nhìn cực kỳ đáng yêu.
An Du cười, chỉ vào những người chơi cosplay, nói: “Đây đều là những người chơi nhiệt tình, có thể chơi một nhóm, gọi là ‘Nhật ký thu nhỏ của chưởng môn’, nếu đăng trên Weibo chắc cũng tạo nên độ hot không tồi.”
Trần Thương chỉ nhìn thoáng qua rồi “Ừ” một tiếng, không có chút hứng thú.
Thái độ thế này còn chưa đủ sao? An Du suy nghĩ một hồi, chủ động xé gói đường đổ vào ly trà sữa trước mặt anh, tức cảnh sinh tình mà chia sẻ vài lời với anh: “Khi chúng ta còn nhỏ cũng đã từng chơi cosplay, xem nhiều phim thời xưa, lấy chăn choàng lên người đóng vai nhân vật cổ trang, tìm một cái ly có ít nước, đổ đường vào đó. Giống thế này, nói đây là thuốc độc, ha ha ha ha…”
Cô cẩn thận khuấy đều ly trà sữa, chờ cho đường tan, đẩy qua cho Trần Thương, vỗ đầu một cái: “À! Tôi còn nhớ rõ lúc đó có một cậu bé, bị tôi ép uống một ly nước đường, cậu bé đó còn khóc nữa ha ha! Ngốc quá!”
“Chuyện này thì em lại nhớ rõ?”
Trần Thương cuối cùng cũng có phản ứng, đón lấy ly trà sữa nhưng không uống, nửa cười nửa không: “Cậu bé đó chỉ là phối hợp với diễn xuất của em thôi, em còn đắc ý.”
“Trần Thương, sao anh khó hầu hạ vậy? Tôi đang nói cậu bé lúc nhỏ của tôi, anh tức giận gì chứ?” An Du mất bình tĩnh với anh, tiếp tục xé thêm vài gói đường đổ vào ly trà sữa của anh, khẳng định độ ngọt vượt xa mức người bình thường có thể chấp nhận được mới chịu dừng tay.
Cô chỉ vào ly, nói: “Ly trà sữa này anh không uống thì không phải là một người đàn ông.”
“Uống, đại tiểu thư tự mình pha trà sữa, sao có thể không uống?” Trần Thương cầm ly lên, mặt không đổi sắc uống hết một hơi, ánh mắt ảm đạm: “Có là thuốc độc cũng uống, được chưa?”
Trước khi An Du nổi giận lần nữa, Trần Thương chầm chậm tiết lộ: “Lương Hạc Lâm là bạn trai cũ của em.”
Âm thanh lạnh lẽo, như vừa xảy ra trận mưa tuyết.
An Du nghe như sét đánh ngang tai, miệng mở to, mắt tròn xoe nhìn về phía Lương Hạc Lâm.
Lương Hạc Lâm và Giản Văn Xu không coi ai ra gì, đang đùa giỡn với nhau như chốn không người, cũng không khống chế âm lượng.
Lương Hạc Lâm hỏi: “Em có biết tại sao hoa sứ được gọi là hoa đàn ông không?”
Trên mặt Giản Văn Xu tràn đầy ý xuân, hỏi: “Tại sao?”
Lương Hạc Lâm giả vờ nghiêm túc: “Bởi vì hoa sứ không có nhụy hoa.”
Giản Văn Xu phối hợp, cười nghiêng cười ngả.
An Du khiếp sợ nhìn Trần Thương, nặng nề lên tiếng: “Nhanh nói cho tôi biết đây không phải là sự thật đi!”
Trần Thương nhướng mày, nhìn cô gật đầu khẳng định.
Cô đỡ trán không tin nổi: “Chết tiệt! Tôi sẽ nhìn trúng loại… một người đàn ông tầm thường, nhàm chán lại quê mùa này sao?”
“Khi đó em cũng nói như vậy.” Khóe miệng Trần Thương hơi cong lên: “Cho nên ba ngày đã đá anh ta, trước mặt mọi người còn khiến anh ta mất mặt.”
“Con bà nó lúc đó tôi bị bệnh à?” An Du nhịn không được thô lỗ, không hề che giấu sự ghét bỏ, cô hất nhẹ chiếc thìa kim loại, nói: “Làm sao có thể!”
An Du chắp tay trước ngực, nhẹ giọng nói: “Trần Thương, anh trai à, cầu xin anh diễn lại cảnh đó được không.”
“Tôi cũng không nhớ rõ.” Trần Thương thu hồi nụ cười, rũ mắt giúp cô pha trà sữa, ba gói đường, An Du cầm ly lên nhấp thử, vị ngọt vừa phải.
“My eyes!” Cô nhìn thấy Lương Hạc Lâm đang len lén nhéo mông Giãn Văn Xu, An Du che mắt: “Lịch sử đen tối, thật may là tôi đã quên.”
Cô cam chịu tự kiểm điểm bản thân: “Tôi, một cô gái không tốt, quyết tâm làm người tốt. Chẳng trách vừa rồi Lương Hạc Lâm lại có thái độ kỳ lạ với tôi như thế, cho nên Giản Văn Xu xem tôi là tình địch? Ôi, bạn gái cũ lại là bên A, ức chế đến cỡ nào, thật là tội nghiệp!”
An Du buồn cười khẽ gõ dưới bàn vài cái: “Tôi thì lại khác, lấy được một kịch bản tuyệt vời, lát nữa đi tham quan nơi làm việc, tôi nhất định phải tìm ra lỗi của bọn họ mới được.”
Trần Thương bị chọc cười không đến một giây, giọng điệu ấm áp nói: “Tự biết mình xấu xa là được.“
“Xấu xa cái đầu anh, ba ngày có thể xấu đi đâu được?” An Du lại bắt đầu không vui, lươn lẹo nói: “Xấu xa không phải chỉ có mình tôi. Muốn nói đến xấu xa, thì anh càng xấu hơn, rõ ràng trong lòng đã thầm có người yêu…”
Trần Thương ngắt lời: “Em rất để ý?”
“Anh nằm mơ à, tôi mà thèm để ý sao?”
An Du trợn mắt, giọng điệu lạnh nhạt chua chát, nói: “Nhìn không nổi bộ dáng thâm tình của anh, có bản lĩnh thì thủ thân như ngọc vì cô ấy đi.”
Cô đưa chân móc lấy chân anh, dưới khăn trải bàn âm thầm mơn trớn, nhỏ giọng thì thầm mà trêu chọc: “Anh trai, anh nói xem là em tốt hơn hay cô ấy tốt hơn?”
Trần Thương không nhúc nhích, trả lời thẳng thắn: “Tất nhiên, cả hai đều tốt.“
“Nằm mơ giữa ban ngày!” An Du hừ ra một cái bong bóng nước mũi, dáng vẻ bây giờ trông rất buồn cười.
Trần Thương nhịn cười lấy khăn giấy đưa cho cô: “Ừ, với những lời tốt lành của em, giấc mơ sẽ thành sự thật.”