Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 5




Edit: Ross

Buổi tối, tiếng chuông tan học vang lên, Nguyên Thuần mở mí mắt, cầm ly nước rời đi.

Chúc Nam Tinh bị toán học tra tấn cả buổi, hiện tại chỉ muốn đi ngủ.

Cô nằm lên bàn, mặt nghiêng sang một bên, mái tóc che khuất một nửa tầm mắt, giọng lí nhí:”Đồng Đồng, tối mai chúng ta đi ăn nhé”

“Làm sao?” Chu Thư Đồng nhét một cuốn sách vào cặp, “Tớ mới thắng cược vào tuần trước,mấy tên ngốc kia phải mua đồ ăn cho tớ rồi!”

Chúc Nam Tĩnh bĩu môi: ” Toàn là mấy thứ đồ ăn không sạch sẽ, ngày mai tớ không ăn đâu.”

Vừa nói, cô vừa đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Chu Thư Đồng nói: “Cái gì sạch với không sạch, cậu là trẻ con sao?!!”

Chúc Nam Tinh không để ý, nghiêm mặt nói:”Đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe, tớ vẫn đang phát triển.Vạn nhất về sau không cao được nữa thì sao”

Chu Thư Đồng đột nhiên bật cười, xoay người, đối mặt với Chúc Nam Tinh, khoa tay múa chân:”Chỉ là cậu, hồi sơ trung rất cao nha, còn tưởng tượng sau này lớn lên sẽ rất xinh đẹp”

Chúc Nam Tinh liền suy sụp, không vui:”Tớ đã lớn rồi, cao hơn rất nhiều rồi!”

Cô vừa nói, vừa đưa tay thể hiện chiều dài.

Chu Thư Đồng gật đầu lia lịa, cố ý lôi chiều cao ra:”Đúng, đúng vậy, cậu đã cao hơn nhiều rồi nha, cũng lớn hơn rất nhiều, vừa vặn tớ cũng phát triển theo, vì vậy chúng ta đều là đôi bạn cùng tiến.”

Chúc Nam Tinh nhéo nhéo eo, thật chân thực:” Cao hơn chính là cao hơn, cậu không thể thay đổi khái niệm được.”

Chu Thư Đồng ra hiệu OK, nhẹ nhàng kéo miệng lại, tỏ vẻ im lặng.

Chúc Nam Tinh cẩn thận nhìn Chu Thư Đồng, nói:” Đồng Đồng, tớ nghĩ cậu không nên ăn mấy thứ đó được nữa”

Chu Thư Đồng mặt đầy hỏi chấm “?”

Chúc Nam Tinh nhìn chằm chằm vào ngực Chu Thư Đồng:” Nó ảnh hưởng đến sự phát triển”

Chu Thư Đồng”…..”

Tầm mắt cô ấy chậm rãi hạ xuống,hai mắt híp lại,nhướng mày,Chúc Nam Tinh liền khoanh tay ôm vai, trố mắt nói”Lưu manh!”

Chu Thư Đồng”…….???”

*

Gợn gió đêm mát mẻ, mang đậm chất mùa thu, phả vào kẽ lá tạo lên những âm thanh réo rắt.

Buổi tối 9 giờ,mặc dù đã muộn,nhưng bởi vì học sinh tan học, nên quang cảnh trường học vẫn rất sinh động. Hàng quán hai bên cổng trường lúc nhúc học sinh, tấp nập xe con bán đồ ăn vặt.

Nhất thời, bán kính vài trăm mét đông như hội.

Chúc Nam Tinh tay cầm xiên xúc xích bỏ vào miệng, xúc xích được nướng nóng hổi thơm phức, da giòn,thịt bên trong mềm.

Cô rất nóng lòng muốn cắn một miếng, cẩn thẩn vừa nhai vừa thổi,miệng liền quét thêm một lớp dầu.

Cách cô mười mấy mét, ở phía trước, Kỳ Hạ đang bước đi một mình.

Cậu chỉ có một mình, trên tai đeo tai nghe,giữa hai đầu ngón tay còn kẹp một điếu thuốc, những ngón tay ấy còn dài hơn cả điếu thuốc.

Không kiêng nể điều gì.

Lại có chút cô độc.

Thiếu niên eo hẹp vai rộng,chân dài thẳng tắp, bước đi vững vàng.

Chúc Nam Tinh đi theo cậu,trong đầu không ngừng suy nghĩ, cô thực sự đã đánh trúc mã lão đại này sao, không biết vì cái gì, cô bỗng cảm thấy mình có điểm lợi hại.

Cô mang trên vai một chiếc cặp nhỏ,cùng kiểu dáng với cái của Kỳ Hạ, vừa đi vừa lắc lư, trên tay cô cầm thêm túi thức ăn,còn có thêm một cây xúc xích nướng.

Là mua cho Kỳ Hạ.

Suy nghĩ của chúc Nam Tinh thực rất đơn giản, cô cảm thấy dù hiện tại không thể đi bên cạnh Kỳ Hạ, nhưng chốc nữa, bọn họ sẽ ngồi chung xe buýt.

Lỡ đâu mở miệng chào nhau, chắc chắn sẽ bại lộ chuyện cô ăn mảnh.

Cho nên, vì phép lịch sự, cô đã mua thêm một cây nữa.

Điều này không hề liên quan tới việc lấy lòng Kỳ Hạ.

Cô tự vỗ tay tán thưởng sự thông minh cơ trí của mình trong lòng,Chúc Nam Tinh ngước mắt, ngây ngẩn cả người.

Cách đó không xa, có hai nam sinh đang cản Kỳ Hạ lại.

Chúc Nam Tinh đã từng nhìn thấy hai người này, trong trường danh tiếng rất kém, cứ hai tháng đều đặn lại bị thông báo phê bình một lần.

Nghĩ tới đây, Chúc Nam Tinh liền trợn tròn mắt.

Cùng lúc đó, Kỳ Hạ đi theo hai nam sinh đó vào một con ngõ hẻm gần đó.

Chúc Nam Tinh lo lắng nhảy dựng lên, cô muốn nói với Kỳ Hạ đừng đi vào, nhưng quá muộn.

Làm sao bây giờ, phải làm sao đây?

A, Đồng Đồng.

Cô lập tức móc điện thoại ra, Chu Thư Đồng rất nhanh bắt máy, không quên dặn dò cô đừng qua đó, rất nguy hiểm.

Chúc Nam Tinh tuyệt vọng gật đầu, bất giác không tự chủ hường đầu vào bên trong hẻm.

Bên ngoài qua lộn xộn, đường xá tấp nập xe cộ qua lại, tiếng còi xe ồn ào như muốn đâm thủng màng nhĩ.

Chúc Nam Tinh vừa bịt tai vừa cầu nguyện, chỉ cần không nghe thấy tiếng hét đau đớn của Kỳ Hạ, thì nhất định sẽ bình an vô sự.

Cô thận trọng dựa vào bức tường lạnh lẽo, cánh tay chạm phải vách tường thô ráp, trong lòng không khỏi dựng tóc gáy,mong cậu ấy không sao,cô lén đưa đầu nhìn vào.

Một giây tiếp theo, trái tim đang treo lở lửng liền trở lại lồng ngực.

Cô trố mắt nhìn, miệng nhỏ há to.

Trước mặt cô,Kỳ Hạ di chuyển nhanh gọn,hạ gục hai người bằng mấy đường quyền.

Hai người đó nằm co quắp trên mặt đất, miệng kêu inh ỏi,Kỳ Hạ dường như không có việc gì,nhẹ nhàng thoải mái.

Cậu mặc một cái hoodie, tai nghe treo trên cổ, lắc lư theo hình vòng cung, trông rất đẹp mắt, mà chiếc balo trên vai cũng không biết đã ném đi nơi nào.

Khi cậu quay người, chiếc mũ trên đầu liền trượt xuống, ánh trăng lơ đãng rơi vào mặt cậu, che đi đôi mắt đen láy của cậu bằng một tầng sáng ngời.

Chúc Nam Tinh kinh ngạc kêu lên,Kỳ Hạ quay đầu lại.

Gương mặt lạnh lùng, mang hơi sương gió.

Cậu không ngờ Chúc Nam Tinh lại ở đây, không khỏi nhíu mày, sau đó giơ ngón tay về phía cô nói: “Nhắm mắt lại, trốn đi”

Giọng điệu quá mức cường ngạnh,ánh mắt lại càng lãnh khốc,Chúc Nam Tinh sợ tới mức ôm đầu lui vào một góc,run rẩy dựa vào tường.

“Đây rồi, ở phía này” Tôn Dương nhìn thấy Chúc Nam Tinh trốn ở góc tường, liền hô lên một tiếng,mấy người còn lại lập tức chạy tới.

Chúc Nam Tinh rụt cổ ngồi xổm trong một góc tối che đôi mắt lại. trông giống một con thỏ sợ hãi.

chu Thư Đồng lo lắng chạy đến:”Kỳ Hạ đâu?”

Tôn Dương cũng chạy theo, hô lên:”Mẹ nó ai, là thằng quái nào dám bắt nạt học sinh mới lớp chúng ta, muốn tìm chết à?”

chỉ có Lý Hạo nhạy bén nhìn xung quanh, cảm giác trong hẻm có người.Ngay lúc cậu ta định chạy vào xem xét, liền thấy bóng trắng xuất hiện.

“Oa” lý Hạo rùng mình một cái, vừa nhìn rõ đó là Kỳ Hạ, vỗ ngực hét lên ” suýt chút nữa đem lão tử dọa sợ”

Kỳ Hạ quét mắt nhìn hắn, không có thời gian đùa giỡn, mà hai ba bươcs đi tới trước mặt Chúc Nam Tinh

Chúc Nam Tinh dựa lưng vào tường, đầu tóc bù xù, miệng mím chặt, che mắt, ngón tay trắng bệch,chắc là dùng sức.

“Chúc Nam Tinh” giọng cậu khàn khàn, phù phiếm”mở mắt ra”

Chúc Nam Tinh lập tức buông tay ra, hai mắt mở to,không chớp mắt nhìn chằm chằm Kỳ Hạ, đang đứng cách một cây thước.

Đôi mắt cậu,thực sự rất đen.

Giống như màn đêm bị nghiền nát ném vào, con ngươi ấy sâu thẳm thẳm, lại giống bầu trời đêm xa xăm.

“Dọa cậu sợ?” Kỳ Hạ cẩn thận nhìn lướt qua, cũng không có thương tích, trong lòng nhẹ nhõm thở ra.

Chúc Nam Tinh chậm rãi lắc đầu, sau đó duỗi ngón tay chạm nhẹ vào khóe miệng:”Cậu chảy máu?!!!”

Ngón tay của cô hơi lạnh, nhưng lại rất mềm mại.

Giống như thách trái cây ướp lạnh giữa mùa hè.

Là vị bơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.