Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 35




Edit:Ross

Trong một khoảnh khắc, dường như cả thế giới đều im lặng.

Chỉ có giọng nói của Chu Thư Đồng vang lên trong phòng.

Cảnh cửa hé mở, ánh sáng từ phòng khách hắt vào.

Trong phòng tăm tối, ngoài phòng sáng đèn.

Kỳ Hạ đứng ở nơi giao thoa gữa bóng tối và ánh sáng, vì ngược sáng lên Chúc Nam Tinh không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Kỳ Hạ.Chỉ có thể nhìn thấy cả người cậu có phần cứng đờ.

“Nói mau! Câm rồi à!”Chu Thư Đồng đợi không được hét lên.

Giọng nói kéo lại dòng suy nghĩ của hai người.Kỳ Hạ phản ứng trước, chế nhạo cười một tiếng rồi chống tay dựa vào tường.

Đèn trong phòng đột nhiên bật lên.

Chúc Nam Tinh chưa kịp thích ứng với ánh sáng, cô cúi đầu, ôm chặt lấy điện thoại. Mặc dù, Kỳ hạ cũng không biết cái gì đang xảy ra, nhưng từ cái chủ đề này cũng đoán được bảy tám phần.Cậu mỉm cười bước tới, ngồi xổm trước mặt Chúc Nam Tinh, ngón trỏ thon dài nâng chiếc cằm đầy đặn của cô lên.

“Tôi hôn cậu?” Kỳ Hạ nhướng mày trầm giọng hỏi.

Nhưng lại có chút ái muội.

Khuôn mặt Chúc Nam Tinh bỗng chốc đỏ bừng,cô sửng sốt trong giây lát,thất thần ngã luôn xuống đất.

Cả người lùi về phía sau, đôi môi hồng nhuận khẽ mở, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Đáng yêu.

Trước đây cuộc đời Kỳ Hạ chưa bao giờ tiếp xúc với khái niệm đáng yêu bao giờ,nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ ở trước mặt, cảm giác muốn hét lên cho cả thế giới,cô ấy rất đáng yêu.

“Hả?” Cậu cố tình chọc cô.

“Không, không có!”Chúc Nam Tinh đem hết khẩn trương cùng chột dạ nuốt vào trong lòng,tròng mắt tròn xoe đảo vòng,lúc này mới nhấc đầu chân lên, hai tay ôm lấy,đặt cằm lên gối:”Không có!”

“Ồ! Vậy à?”

Chúc Nam Tinh hít thở không thông,rõ ràng Kỳ Hạ còn chưa tới gần, nhưng hơi thở thiếu niên đã tỏa ra mạnh mẽ.Trong đôi mắt sâu và đen kia, có rất nhiều những mũi nhọn có thể cào xé tim phổi của con người.

“Ừ!” Chúc Nam Tinh không ngừng đảo mắt:”Cậu hiểu nhầm rồi!”

Kỳ Hạ bật cười, dứt khoát ngồi xuống mặt đất cùng cô.

“Vậy thì nói tiếp đi?”Kỳ Hạ lười biếng nâng cằm.

Chúc Nam Tinh lắc đầu.

“Vậy để tôi nói!”Kỳ Hạ nói là làm, định trực tiếp giật lấy điện thoại. Chúc Nam Tinh trừng lớn đôi mắt,vội vàng luống cuống tay chân cúp máy.Sau đó giống một đứa nhỏ giơ điện thoại lên trước mặt Kỳ Hạ lắc đầu:”Xem đi cúp máy rồi!”

Kỳ Hạ sửng sốt một chút, lăn ra đất cười.

Mới đầu tiếng cười rất thấp, giống như tiếng đàn cello réo rít trong góc phố vào đêm tuyết mùa đông.

Dần dần càng ngày càng lớn và rõ ràng.Giống như tiếng đàn piano du dương nhảy nhót trên bãi biển mùa hè.

“Cậu cười cái gì?”Chúc Nam Tinh ném điện thoại sang một bên.Kỳ hạ cười đến chảy cả nước mắt,sau đó ngồi thẳng người:”Không có gì chỉ cảm thấy 250(đồ ngốc) trên thế giới này thật sự rất đẹp!”

Chúc Nam Tinh thật sự không hề biết Kỳ Hạ nói cô 250(đồ ngốc) nghĩa là gì,nhưng cô chắc chắn rằng Kỳ Hạ đang mắng cô.

Nếu cãi không cãi được, đánh cũng không xong, vậy thì, liền đập vỡ cây đàn thôi:”Ừ, đúng rồi đấy, bạn luôn đúng, có muốn tới đây xem 250(đồ ngốc) không?”

“Có!”

Trả lời không một chút do dự.

Giọng không lớn nhưng rất rõ ràng.Chúc Nam Tinh sửng sốt”hả”

Kỳ Hạ cười cười, khóe môi vẽ lên một vòng cung thoải mái,sau đó chậm rãi tới gần Chúc Nam Tinh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sáng ngời của cô, đôi môi mỏng khẽ mở ra.

Hơi thở ấm áp, nồng nàn phả vào mặt Chúc Nam Tinh.

“Tôi nói, có a!”

Chúc Nam Tinh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Cô không biết phải phản ứng như thế nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đường nét của thiếu niên trước mặt càng ngày càng rõ ràng và sâu hơn.Tim cô đập rất nhanh, giống như tiếng sóng vỗ vào đá dưới bầu trời đêm đầy sao.

Rõ ràng lại nặng nề.

Trước khi kịp phản ứng,Chúc Nam Tinh cảm thấy tầm mắt mình nhoáng lên,Kỳ Hạ chỉ tay lên trán cô.

Cô bật người cổ ngửa ra đằng sau.

“Quên đi, xem ra thế giới 250(đồ ngốc) này không thể tùy tiện bước vào” Kỳ Hạ đứng dậy:”Các cô bé cứ trò chuyện tiếp đi, tôi đi đây!”

Cậu xoay người.

Chúc Nam Tinh cũng không biết cọng dây thần kinh nào của mình bị ghép sai rồi,không chút ngần ngại nắm lấy cổ tay cậu.Trong lòng bàn tay có thể cảm nhận thấy xương cổ tay.Cậu gầy nên xương cổ tay cũng rất rõ. Giữ nó trong lòng bàn tay, thật khó khăn. Cũng giống như con người của cậu vậy.

“Gì vậy?” Kỳ Hạ ngoảnh đầu lại.

Ánh sáng trên đầu đổ xuống hàng mi dày của cậu. Lông mi khẽ chớp, ánh sáng vụn rơi trên mặt đất.Nhìn lên ở góc độ này còn có thể thấy cả gương mặt góc cạnh của cậu. Các đường nét rõ ràng, mượt mà.

“Tôi…..”

Muốn cho cậu tới thế giới của tôi.

Lời còn chưa nói, Chúc Nam Tinh đã nhớ tới lời Hồ Mộc đã nói khi ở KTV.

Cô không thể bước vào thế giới của Kỳ Hạ.

Vậy Kỳ Hạ chắc hẳn cũng không cảm thấy thoải mái khi ở trong thế giới của cô.Tất cả những lời cổ vũ, niềm vui vẻ đã bị trận mưa trút bỏ.Trong nháy mắt, Chúc Nam Tinh dường như không có tinh thần.

Cô chậm rãi buông tay, ánh mắt sắc nhọn, lắc đầu:”Đừng quên tắt đèn!”

“Tôi biết rồi!” Kỳ Hạ bất đắc dĩ cười:”Cửa cũng sẽ đóng!”

“Ô…”

Sau khi Kỳ Hạ rời đi, căn phòng lại chìm vào bóng tối.Lời nhắc Wechat điên cuồng nhảy lên trên điện thoại, nhưng Chúc Nam Tinh không có nổi nửa phần hứng thú mở xem.Sau một hồi im lặng, cô mới khó chịu rầm rì, cả người vô lực ghé vào giường.

Hai phút sau, cuộc điện thoại lại vang lên.

Chúc Nam Tinh bị tiếng động làm cho giật mình,đột nhiên từ trong chăn ngẩng đầu.Không gian xung quanh hoàn toàn xa lạ, thậm chí cô vẫn còn ngồi trên mặt đất.

Có điểm ngốc.

Phải mất vài giây nữa cô mới tỉnh táo.

Chúc Nam Tinh: “……”

Thực ra….ngủ quên mất.

“alo” Chúc Nam Tinh xoa mắt,bò lên trên giường, chui vào trong ổ chăn.Chu Thư Đồng sắp điên lên vì lo lắng:”Sao lâu vậy?Tối rồi sao cậu lại ở cùng một chỗ với Kỳ Hạ?”

Chúc Nam Tinh lật người kẹp chăn vào hai chân:”Tớ đang ở Thanh Thành, tới tìm cậu ấy chơi!”

“Chỉ có hai người?” Chu Thư Đồng lớn giọng:”Cùng nhau?”

“Ở nhà Kỳ Hạ”

Sự mềm mại dưới thân khiến Chúc Nam Tinh buồn ngủ,cô trở mình, càng ngày càng ít nói:”Ba cậu ấy không có nhà,cậu ấy đón Tết một mình, tớ thấy rất đáng thương nên mới tới đây ăn Tết với cậu ấy!”

Chu Thư đồng quả nhiên bị thuyết phục rất đơn giản:”Được rồi, dược rồi, mai tớ cùng Bạch Dương tới tìm cậu!”

“Ồ….”Chúc Nam Tinh buông lỏng cổ tay,điện thoại liền rơi sang một bên, ngủ thiếp đi.

Mà ở rất xa Hoa Thành,Chu Thư Đồng lại rơi vào trầm tư,cô nhìn Tôn Dương đang ăn uống no say trên sô pha phòng khách nhíu mày:”Nam sinh các người đều giống nhau cùng một bộ dáng!”

“Chúng ta?” Tôn Dương đang ăn quả hồ đào:”Còn có ai? Ơ? Không phải cậu đang gọi cho Chúc Nam Tinh à?”

“Đúng vậy! Cô ấy nói đang ở nhà Kỳ Hạ ở Thanh Thành!” Chu Thư Đồng nói.

“Sao lại tới Thanh Thành?” Tôn Dương nhăn nhó khi ăn phải quả hỏng, vội vàng tìm nước:”Tôi đã rất sốc khi Kỳ Hạ ở nhà Chúc Nam Tinh! như thế nào Chúc Nam Tinh lại ở nhà Kỳ Hạ?Như thế nào? Biến hình à?”

“Cút ngay!” Cu Thư Đồng bị mấy lời nói điên rồ của Tôn Dương làm cho tức đến bật cười:”Không phải nói rồi à? Ba bọn họ là bạn thân!”

“Ồ” Tôn Dương gật đầu, “Tôi nhớ rồi.”

Lúc này Chu Thư Đồng mới nhận ra mình bị Tôn Dương dắt mũi:”Cậu dám làm gián đoạn lời tôi!Tôi nói nam sinh các người toàn sài chung một kịch bản!”

“Kịch bản gì?”Tôn Dương trả lời rất thật lòng.

Chu Thư Đồng: “……”

Quên đi, cãi nhau với người nhà trong ngày Tết không có chỗ dựa chỉ có thể sang nhà hàng xóm ngủ, IQ cũng không cao hơn bao nhiêu!

Tôi cũng không biết kịch bản gì cả!

Đơn giản vì cậu ta không có chỗ để ngủ!

Chu Thư Đồng hầm hừ mà ném xuống một câu”Ăn xong nhớ dọn”, sau đó xoay người về phòng.

Trước khi ngủ,Chu Thư Đồng bỗng nhận ra.

Nắm cỏ, Tôn Dương ngốc chứ Kỳ Hạ không có ngốc!

Thoạt nhìn liền biết Kỳ Hạ thủ đoạn đầy người!

Vì vậy ngay sáng ngày hôm sau, Chu Thư Đồng lôi Tôn Dương tới Thanh Thành.Đến Thanh Thành cũng chưa đến 11 giờ.

Khi nhận cuộc điện thoại của Chu Thư Đồng, Chúc Nam Tinh vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Đâu rồi!Mau đến đây đón bọn tớ!”

Chỉ mới vài từ ném vào mặt, Chúc Nam Tinh liền tỉnh. Cô chớp mắt ngồi dậy, có chút sững sờ, “Hả?”

“Tớ đang ở Thanh Thành!” Chu Thư Đồng lớn giọng:”Quên hôm qua không nói, hôm nay tớ đến chơi với cậu!”

“A……” Chúc Nam Tinh vẫn như cũ bối rối.

Chu Thư Đồng “Ai nha” một tiếng, từ bỏ giao tiếp với Chúc Nam Tinh:”Đưa tớ địa chỉ nhà của Kỳ Hạ!”

Chúc Nam Tinh buột miệng thốt ra, “Số 203,tiểu khu chín,quận Danh Thắng!”

Sau khi cúp máy được một lúc,Chúc nam Tinh mới vội”Ai” một tiếng trong sự muộn màng,vội vàng đứng dậy, bước xuống giường, chạy ra ngoài mà không xỏ bất kỳ đôi dép nào.Tới trước cửa phòng Kỳ Hạ,thấy cửa phòng mở nhưng không có người,trong lòng có chút bối rối.Lập tức xoay người, chân trần chạy đến phòng khách, nhìn thấy Kỳ Hạ đang nằm trên ghế,”Đồng Đồng tới!”

Kỳ Hạ đang chơi game đeo tai nghe, không có nghe rõ Chúc Nam Tinh nói gì:”Dậy rồi!”

Chúc Nam Tinh lại chạy tới chỗ Kỳ Hạ ngồi xổm xuống bên ghế:”Đồng Đồng đến đây, còn có cả Tôn Dương nữa!”

“Ồ” Kỳ Hạ không phản ứng nhiều lắm,không ngạc nhiên,cảm thấy Tết Nguyên Đán mọi người khá nhàn nhã.Cậu đứng dậy, liền thấy Chúc Nam Tinh không xỏ dép, cau mày, bất mãn nói:”Tại sao không đi dép?”

Chúc Nam Tinh xoa đầu tóc rối tung nhìn xuống chân:”A, ra ngoài vội quá quên không đi.”

“Sao cậu không nói đầu óc mình chậm tiêu luôn đi!”Kỳ Hạ lạnh mặt bước vào phòng Chúc Nam Tinh.

Chúc Nam Tinh theo bản năng đi theo.

Bởi vì đi chân trần, bước chân nhón lên có điểm nhẹ,không phát ra âm thanh.Kỳ Hạ nhặt dép lên, xoay người không một chút phòng bị.

Lập tức hai người đụng vào nhau.

Chúc Nam Tinh đau đớn kêu lên một tiếng, đắng không vững, trực tiếp ngã sang một bên.Khao khát sống còn khiến cô ôm lấy Kỳ Hạ, cậu nhanh chóng vòng qua eo cô, xoay bước chân, hai người ngã xuống giường.

Tác giả có lời muốn nói: Vấn đề tới.

Kế tiếp là cẩu huyết tới, có chuyện gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.