Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 33




Edit:Ross

Mái tóc cô gái xõa tung,đội một chiếc mũ beret lông xù,quanh cổ quàng khăn đỏ may ô dày dặn,trên tai còn đeo một chiếc bịt tai giữ ấm màu trắng.

Màu sắc tươi sáng tôn lên làn da trắng mịn và sắc thái hồng hào của cô.

Ngay cả đôi mắt cũng có thần.

Trong chốc lát, Kỳ Hạ cứ ngỡ như đang mơ.

Rất khó để thấy được dáng vẻ ngơ ngác của cậu,đôi mắt đen láy trong vắt khẽ không thấy đáy.

Chúc Nam Tinh lần đầu thấy Kỳ Hạ như vậy,trong lòng bất giác run lên, như thể vớ được một bảo bối vậy.

“Kỳ Hạ!?”Cô quơ quơ trước mặt Kỳ Hạ, cười rạng rỡ:”Làm sao vậy?”

Trong giây tiếp theo, cả người bị Kỳ Hạ ôm vào lòng.

Chúc Nam Tinh gần như bị kéo qua,nửa người nằm trong vòng tay của Kỳ Hạ.Cô choáng váng cho đến khi nghe thấy tiếng thở ấm áp truyền đến bên tai. Làn suối nóng nhẹ nhàng chảy qua gương mặt cô, cảm giác lỗ mỗi lỗ chân lông đều nở to.

“A chết mất, mới buổi sáng!”

Nhìn đến cảnh tượng này,Vạn Trì chưa kịp trêu chọc đã quay đầu bỏ chạy.

Thuận tiện thật cẩn thận đóng cửa.

Hạ Nham từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Vạn Trì liền hỏi:”Em gái đâu?”

“Em gái nào? phải gọi Chị dâu!” Vạn Trì đập vào lưng Hạ Nham, xoa xoa tay:”Cả đời này được nhìn thấy dáng vẻ kia của Kỳ ca, đáng giá đáng giá, tối nay, mẹ nó uống một trăm bình cũng chơi hết!”

Vạn Trì hôm qua lỡ miệng lôi Chúc Nam Tinh ra đùa, kết quả bị Kỳ Hạ bắt uống nửa thùng bia.

Hạ Nham cười lạnh một tiếng, giơ chân đá một cái:”Mày thèm chết rồi à?”

“Mày thì biết cái gì! Tao chán sống nhưng xem được trò hay, mày có nhìn thấy đâu?” Vạn Trì tự đắc, chắp tay rung đùi đi về phía phòng khách.

Thấy cậu ta tự mãn như vậy Hạ Nham cũng tò mò,nhanh chóng đuổi theo, tóm lấy vai Vạn Trì:”Ý mày là sao?”

Vạn Trì cũng có điểm dễ mua chuộc, cậu ta cũng không phải dạng kín miệng, luôn nghĩ mình không có giá trị nếu không đem chuyện ra chia sẻ cho người khác,liền lôi kéo Hạ Nham ngồi xuống ghế sô pha, mặt mày hớn hở chỉ vào phòng Kỳ Hạ:”Huynh đệ vừa mới thấy, anh Kỳ Hạ của chúng ta,thật ngây thơ,chậc chậc chậc,thật hiếm có khó tìm!”

Kỳ thật Kỳ Hạ có ý tứ gì với Chúc Nam Tinh bọn họ đều có thể thấy rõ ràng.Nếu Kỳ hạ không bác bỏ nghĩa là ngầm thừa nhận.

Nhưng mà…..

“Còn Hồ Mộc thì sao?” Hạ Nham do dự nói:”Lúc trước khi Hồ Khê xảy ra chuyện chúng ta đã vờ như không thấy tình cảm của Hồ Mộc dành cho Kỳ Hạ, nhưng hiện tại……không ổn lắm!”

“Có gì mà không ổn!” Vạn Trì ngửa đầu lấy tay gối ra sau:”Mày chỉ thấy được tình cảm của Hồ Mộc cho Kỳ Hạ, nhà họ Nham mày còn không nhìn ra được Cao Sâm của chúng ta cũng có tình cảm với Hồ Mộc sao? Hiện tại rất tốt,bốn người, hai đôi, sáng mở “

“Fuck!Mày đã tính toán từ lúc nào vậy?”Hạ Nham đối với tư duy logic này của Vạn Trì quả thực phục sát đất:”Vậy như lời mày nói, chúng ta liệu có nên trở thành một cặp không!?”

“Mẹ nó! Họ Nham mày không thể nói bậy được đâu!Nếu là tao thì tao cũng không ý kiến, dù sao nhà mày cũng có tiền có thế, nhưng loại mày là cái thứ con nhà nòi phải di truyền cái giống này qua thế hệ khác, như vậy không tốt đúng không?”Vạn Trì lăn đùng ra ghế sô pha cười lớn.

Một chân Hạ Nham đá qua,nghĩ đến Hồ Mộc với Cao Sâm,thật đau đầu.

Trong phòng, Chúc Nam Tinh lại không biết phải làm gì.

Nửa thân trên của cô đều nằm trên giường,mũ trên đầu cũng lệch về một bên, vành tai không ngừng có hơi ấm xẹt qua.

Nhưng cô không dám giãy giụa.

Rõ ràng giữa hai người cách một lớp chăn bông, nhưng cô có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập của Kỳ Hạ. Giống tiếng trống.Cách một lớp chăn, đập vào trong lòng cô.

“Kỳ Hạ……”

Tư thế này có chút không được thoải mái,Chúc Nam Tinh chịu không nổi:”Cậu, sao vậy?”

Kỳ Hạ hai mắt nhắm nghiền, cằm tựa lên vai Chúc Nam Tinh.Chiếc khăn mềm mại tới nỗi cậu chỉ muốn chui vào trong.

“Hả!” Giọng thiếu niên uể oải,một loại lười biếng trong xương tỏa ra.Âm cuối hơi vang, toàn thân cô mềm nhũn.Chúc Nam Tinh ở trong lòng thở dài,hóa ra đây là giọng nói lúc mới tỉnh dậy của người này.

Điều đó……

Chúc Nam Tinh nhìn qua, rất không cao hứng.

Cô không muốn người khác nghe thấy giọng nói này, cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng này của Kỳ Hạ.

“Sao cậu lại ở đây?” Kỳ Hạ buông lỏng Chúc Nam Tinh.

Chúc Nam Tinh dễ dàng bị cuốn ra khỏi suy nghĩ, hoàn toàn quên mất không hỏi Kỳ Hạ tại sao lại ôm cô.

“Không phải trước đây từng nói với cậu sẽ tới chơi sao?” Chúc Nam Tinh nhớ tới chuyện bên ngoài lộn xộn, không khỏi nhíu mày:” Không nghĩ tới cậu định dẫn tôi đi chơi thuốc lá với uống rượu!”

Kỳ Hạ lúc này mới nhớ tới tối hôm qua, bất đắc dĩ cười cười:”Tết rồi, bọn họ không muốn về nhà nên mới tìm đến tôi!”

“Đây không phải lý do làm cậu say rượu!”

Chúc Nam Tinh thật sự tức giận.

Hóa ra cuộc sống của Kỳ Hạ ở Thanh Thành là như thế này.

Làm sao có thể!

“Kỳ Hạ nếu có thể lần sau đừng quay về đây nữa!”Chúc Nam Tinh ngồi xổm bên mép giường, nắm chặt lấy chăn bông, ngón tay trắng nõn hoàn toàn tương phản với màu chăn.”Ăn tết ở nhà tôi, nghĩ lễ cũng ở nhà tôi”

Kỳ Hạ nghe vậy, liền thu lại nụ cười.

Lặng im một lát,cậu giơ tay xoa đầu Chúc Nam Tinh, không trả lời câu hỏi vừa nãy:”Tôi muốn rời giường, cậu ra ngoài chờ một chút được không?”

Tuy rằng không trực tiếp cự tuyệt nhưng Chúc Nam Tinh vẫn mang máng đoán được điều này.

Cô thất vọng cúi đầu, “Ồ” một tiếng, như một thây ma nhỏ vô hồn đứng dậy bước ra ngoài.Kỳ Hạ dõi theo, đôi mắt bỗng thâm trầm.Xốc chăn bông,đi chân trần xuống giường bước dến gần cửa sổ.Tấm rèm nặng nề được mở ra, toàn bộ ánh nắng tràn vào phòng.Xung quanh dâng lên những tia ấm nhưng tay chân Kỳ hạ vẫn lạnh ngắt,cậu dựa vào bệ cửa sổ, nhớ tới lời nói vừa rồi của Chúc Nam Tinh, hơi rũ đầu.Lông mi dày và đậm phủ bóng lên mí mắt.

Cậu đang chời đợi điều gì?

Thực ra, nhiều khi chính cậu cũng không biết.Sau khi Chúc Nam Tinh ra ngoài, có gặp qua Vạn Trì, cậu ấy vẫn luôn nhiệt tình, tủm tỉm bước tới:”Đến chơi à!”

“Đúng vậy.” Chúc Nam Tinh gật đầu,sau liền ra bàn trà thu dọn đồ đạc,“Mỗi ngày đều chơi ở đây sao?”

Vạn Trì cho rằng sự tồn tại của bọn hò đã làm phiền tới Chúc Nam Tinh cùng Kỳ Hạ, vội vàng lắc đầu phủ nhận:”Không, không, thỉnh thoảng, sai rồi, rất hiếm, rất hiếm, mỗi năm một lần.”

Hạ Nham: “……”

Nghe không nổi nữa, cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Chúc Nam Tinh bị dọa cho sợ chết khiếp, trùng hợp như vậy sao?

Một năm một lần liền bị co tóm được?

“Các cậu….năm nào cũng tụ họp ở đây đón năm mới?”Chúc Nam Tinh hỏi.

“Đúng đúng đúng.” Vạn Trì gật đầu như giã tỏi,“Đều là anh em,ngày thường vội vàng học tập, căn bản không có thời gian. Vì vậy ăn Tết vui mừng quây quần bên nhau một chút!”

Chúc Nam Tinh nhìn mớ hỗn độn lấp thành dống trên bàn,một bên gật đầu một bên nghĩ, mỗi một lần tụ họp mà cũng hoành tráng như vậy sao?Chờ khi Kỳ Hạ bước ra,Vạn Trì cùng Hạ Nham đã đi rồi.Nghe nói trong phòng còn có người tên Cao Sâm,bởi vì tửu lượng kém,cộng thêm tâm tình không tốt, tối hôm qua uống tương đối nhiều, hiện tại vẫn chưa tỉnh.

Buổi tối Kỳ Hạ đưa Chúc Nam Tinh đi ra ngoài ăn cơm,Chúc Nam Tinh nhớ tới trong phòng vẫn còn người:”“Không gọi cậu ấy sao?”

“Nó sẽ không đi nếu không tắm rửa thay quần áo sạch sẽ đâu,lát nữa có người đem quần áo cho nó!”Kỳ Hạ nói

Chúc Nam Tinh không có quá nhiều ấn tượng với Cao Sâm, lần trước hình như mới chỉ vội lướt qua khi còn trong cửa tiện của Hồ Mộc, còn cả lúc chơi game, cũng nghe thấy giọng của cậu ấy.

Nghe giống như không dễ dàng hòa hợp ở chung.

“Chúng ta đi ăn ở đâu?” Chúc Nam Tinh hỏi.

“Đi tìm bọn Vạn Trì”Kỳ Hạ đột nhiên xoay người, mặt đối mặt,nhìn chằm chằm mặt Chúc Nam Tinh mấy giây mới tiến lên,khóe môi mang theo ý cười:”Mang cậu đi quán bar, vị thành niên”

“Cậu là trẻ vị thành niên?” Chúc Nam Tinh giơ ngón tay lên chọc vào mũi Kỳ Hạ.

Kỳ Hạ cười đem ngón tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn vào mắt thiếu nữ đã cười thành hai vầng trăng khuyết.

Quán bar sạch sẽ, chủ quán trông còn rất trẻ, hơn hai mươi tuổi, có vẻ quen biết Kỳ Hạ.

“Yo, Đây là bạn gái mới của Kỳ ca?” Ông chủ trêu ghẹo nói.

Chúc Nam Tinh đỏ mặt,nghiêng đầu liếc Kỳ Hạ một cái,thấy cậu không có phủ nhận mà nâng cằm lên hỏi:”Bọn họ đâu?”

“Vị trí cũ” Ông chủ nói:”Vạn Trì có phải để ý em gái tôi không? Sao cứ hai ngày lại ba dầu tám hướng bay tới đây vậy?”

“Chắc rảnh!” Kỳ Hạ cười nhạo một tiếng:”Chờ xem khai giảng nó còn tới không!”

“Cũng đúng,còn lượn đến đây chắc ông già nó đánh gãy chân!” Ông chủ vừa nói vừa đưa cho Kỳ Hạ điếu thuốc.

Kỳ Hạ không từ chối, cũng không vội châm,tùy tay đặt trên vành tai.

“Tôi qua đó, anh đang bận!”

Trong suốt quá trình, Chúc Nam Tinh không nói một lời,cũng không nghe thấy Kỳ Hạ giới thiệu cô.

Không biết vì sao, từ khi bước vào nhà Kỳ Hạ, Chúc Nam Tinh cảm thấy hơi khó chịu.Như thể cô đang bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ,mọi người khi nhìn thấy cô đều không biết phải làm gì.

Kể cả Kỳ Hạ.

“Đi thôi!”

Giọng nói trầm thấp bên tai kéo tâm trí Chúc Nam Tinh về.

Chúc Nam Tinh”ừm” một tiếng, ngoan ngoãn đuổi theo.

Bar sạch không có phòng bao, chỉ có sô pha, những chiếc ghế được xếp thành vòng tròn, tạo cảm giác như được ngăn cách với đại sảnh.

“Đây, ở đây!”Vạn Trì ánh mắt đầu tiên liền nhận ra chúc Nam Tinh, lập tức đứng lên vẫy tay.Có lẽ bởi vì tính cách Vạn Trì khá giống Tôn Dương, Chúc Nam Tinh cũng cảm thấy thoải mái khi gặp cậu ấy hơn nhiều.

“Chào mọi người!” Chúc Nam Tinh chủ động chào hỏi.

Hạ Nham đứng dậy, đem đống đồ ăn vặt đã mua sẵn đặt trước mặt Chúc Nam Tinh:”Chúng ta ngồi ở đây mốt lát, chốc nữa sẽ đi ăn tối!”

Vạn Trì phụ họa:”Đúng đúng, đừng gấp, đợi Cao ca một chút!”

“Là Cao Sâm sao?”Chúc Nam Tinh hỏi, “Cậu ấy hình như vẫn chưa dậy!”

“Đã dậy, đã dậy,hai người chân trước vừa đi, cậu ta chân sau liền dậy!”Vạn Trì nói,:”Cậu ta lắm tật xấu, vừa rồi Hồ Mộc phải đem quần áo tới cho!”

“Ồ, ồ, ồ”Chúc Nam Tinh gật đầu.

Đợi thêm mười phút,Cao Sâm và Hồ Mộc mới khoan thai bước đến.Không giống trong tưởng tượng của cô, Cao Sâm một thân mặc áo khoác trắng quần jean đen bình thường, tràn ngập hơi thở của học sinh.Vẻ ngoài cũng ôn nhuận như ngọc,chính là kiểu thư sinh có thể thay ngay trang phục học sĩ là có thể đi thi khoa cử.

“Hồ Mộc đã lâu không gặp chị!” Chúc Nam Tinh cùng Hồ Mộc chào hỏi.

Hồ Mộc giống như gầy đi rất nhiều, chiếc áo lông đen dày không thể chống đỡ nổi.Cô ấy có vẻ trắng hơn trước, cằm nhọn, đôi mắt không hề gợn sóng, cả người cũng không toát ra vẻ giận dữ.Chúc Nam Tinh có chút lo lắng,nhưng không dám hỏi thẳng mà đợi đến khi mọi người cùng đi ăn tối mới lặng lẽ hỏi Kỳ Hạ:”Hồ Mộc đã xảy ra chuyện gì sao?”

Nghe vậy Kỳ Hạ mới nhấc mắt nhìn Hồ Mộc, nói ngắn gọn:”Chuyện nhà!”

Chúc Nam Tinh”Ồ” một tiếng cũng không hỏi thêm.

Địa điểm ăn uống là chỗ mà bọn họ hay lui tới ăn khuya,có BBQ và các món xào,mặc dù thời tiết lạnh nhưng quán vẫn khá đông.Những ngọn đèn vàng ấm áp quay quanh chiếc bạt,làn khói trắng dày đặc cuộn lại.Ngập trong khói.Chỉ mới bước tới gần, một cảm giác ấm áp đã bao trùm khắp cơ thể. Những khó chịu ẩn chứa trong lòng cô lập tức tan biến.

“Ăn ở đây à?”Hai mắt Chúc Nam Tinh sáng ngời. Kỳ Hạ gật đầu, vỗ vỗ đầu cô:”Biết cậu thích ăn mấy thư này mà!”

Chúc Nam Tinh cười ngốc.

Trong bữa ăn,Chúc Nam Tinh lại quan sát Cao Sâm và Hồ Mộc,cô phát hiện tính cách của Cao Sâm lại rất ôn hòa,không vội không cáu gắt, cũng không hay mất bình tĩnh.

Nhưng cậu ấy rất hiếm khi lộ vẻ mặt vui vẻ,lại có điểm gì đó cô quái không hợp tuổi.Cậu ngồi bên cạnh Hồ Mộc, Hồ Mộc nói không nhiều lắm,nhưng cùng Cao Sâm cảm giác lại không giống nhau.Nếu nói Cao Sâm thâm trầm, thì Hồ Mộc có điểm…..âm khí khó tan.

Hơn nữa, nhìn Hồ Mộc có vẻ lớn tuổi hơn bọn họ.

Trong cả bữa cơm,tâm trí Chúc Nam Tinh đều đổ dồn trên người Cao Sâm cùng Hồ Mộc. Lúc đó,Kỳ Hạ thấy được nhưng cũng không để trong lòng,nhưng càng lâu, cậu lại càng để ý. Cậu nhớ Vạn Trì trước đây có từng miêu tả Cao Sâm là cái gì, mỹ nam như hoa,không biết giận,thân sĩ,khí chất thư sinh,là kiểu con gái rất dễ bị thu hút!!!!

Đột nhiên, ánh mắt Kỳ hạ trầm xuống.

Chẳng lẽ…….

Trái tim cậu trùng xuống, trầm tĩnh cụp mắt.

Sau bữa ăn cũng đã tám chín giờ,Hạ Nham không muốn về nhà gặp bảy cô cả, dì út liền đề nghi đi hát.Kỳ hạ nghĩ dù sao cũng không có việc nên đồng ý.

Chúc Nam Tinh đi theo.

Cũng may có thêm Hồ Mộc nên cô cũng tự nhiên hơn một chút.Vào phòng bao, Chúc Nam Tinh liền tìm một góc ngồi.Kỳ Hạ trong tay xách theo chai bia,nhấp một ngụm liền hỏi:”Cậu buồn ngủ à?”

Giọng hát xuyên thấu trái tim của Vạn Trì đã vang lên trong phòng, âm lượng ma quỷ bay quanh chùm tia.Chúc Nam Tinh không nghe rõ, chủ động ghé người qua:”Cậu nói cái gì?”

Đôi mắt tròn xoe của cô gái nhìn chằm chằm,ánh sáng màu sắc rơi xuống mặt cô, trong con ngươi cũng đầy ngũ sắc.Trông hơi buồn cười nhưng rất bắt mắt.Kỳ Hạ mỉm cười nghiêng người về phía cô.Khoảng cách giữa hai người chỉ đúng bằng một ngón tay, tiếng thở quấn quýt vào nhau.Chúc Nam Tinh ngửi thấy mùi cồn,đầu óc hơi choáng,rõ ràng không uống rượu nhưng lại cảm thấy có chút say.

“Tôi nói, cậu buồn ngủ không?”Kỳ Hạ nói lại một lần.

Chúc Nam Tinh lắc đầu, “Hôm nay có ngủ trên xe rồi!”

Kỳ hạ lúc này mới yên tâm gật đầu.Chúc Nam Tinh ngồi thảng người,khẽ liếc qua bóng dáng Hồ Mộc.Cô ngẩng đầu chỉ thấy Hồ Mộc mở cửa di ra ngoài. Chúc Nam Tinh nghĩ nghĩ,nói với Kỳ Hạ một tiếng rồi theo ra ngoài.

Hồ Mộc hẳn là đi toilet,Chúc Nam Tinh hỏi nhân viên rồi ddi thẳng tới đó.Cô nhìn thấy Hồ Mộc đang đứng trước bồn rửa mặt, gương mặt cô ấy gầy gò, đôi mắt càng thêm nặng trĩu.Hồ Mộc ngẩng đầu, từ trong gương thấy được Chúc Nam Tinh.Khóe môi hơi nhếch lên, quay đầu lại.

Chúc Nam Tinh đi tới:”Sắc mặt chị không tốt lắm,chị cảm thấy không thoải mái chỗ nào à?”

Hồ Mộc nhìn cô gái nhiệt tình quan tâm này với khuôn mặt dịu dàng và đôi mắt trong veo.

Thật giống Hồ Khê lúc trước.

Trong chốc lát, Hồ Mộc rơi vào chật vật.

Cô phát điên muốn biết, tự hỏi tại sao.

Nếu Kỳ Hạ thích một cô gái như vậy, tại sao lại không để ý Hồ Khê?

So với Chúc Nam Tinh, Hồ Khê thiếu gì chứ?

“Tôi không sao?”Hồ Mộc nhẹ nhàng lắc đầu,cô lại nhìn hai mắt Chúc Nam Tinh rất nhanh rời đi.

Từ trong túi móc ra một điếu thuốc,đặt ở giữa môi.Một mùi bạc hà theo làn khói từ từ phất lên.Bên cạnh Chúc Nam Tinh đều không có một người phụ nữ nào hút thuốc, càng không biết thuốc lá cho đàn ông khác với phụ nữ như thế nào.

Nhưng, cô thấy điếu thuốc này rất…..đẹp.

Thon dài, trắng, giống ngón tay mảnh mai của con gái.

Đặc biệt là nó còn rất thơm.

Không phải cái mùi nồng nặc khó chịu như của đàn ông.

“Cái này….rất thơm” Chúc Nam Tinh chỉ vào điếu thuốc trên tay Hồ Mộc.

Hồ Mộc rũ mắt, liếc nhìn điếu thuốc khẽ cười:”Loại này là Bạo Châu”

“Là thuốc lá của phụ nữ?” Chúc Nam Tinh tò mò hỏi.

“Ừ” Hồ Mộc đưa điếu thuốc, đôi mắt đen hơi híp lại:”Có muốn thử không?”

Chúc am Tinh cười cười, lắc đầu:”Không”

Hồ Mộc cugx không miễn cưỡng,dựa lưng vào lát gạch lạnh lẽo bên cạnh, hơi ngẩn người.Chúc Nam Tinh nhìn đôi lông mày phủ đầy tâm tình khó hiểu, dường như cô đã làm phiền cô ấy.

Suy nghĩ một chút:”Vậy thì…….em về trước nhé!”

Hồ Mộc không nói gì.

Chúc Nam Tinh mím môi, quay người rời đi.

Vừa mới xoay người, giọng nói Hồ Mộc đã vang lên từ sau lưng

“Chúc Nam Tinh”Hồ Mộc thanh âm rất thấp, “Em thích Kỳ Hạ?”

Chúc Nam Tinh sửng sốt.

“Ý tôi là yêu thích nam nữ!”

Chúc Nam Tinh hiểu,cô suy nghĩ một chút, gật đầu, giọng nói rất chắc chắn.

“Em thích cậu ấy!”

“Cậu ấy rất tốt!”

“Em rất thích cậu ấy!”

Dứt lời, ngẩng đầu, sửng sốt.

Ở một chỗ ngoặt,một cô gái dáng người quyến rũ đem Kỳ Hạ từ trong phòng kéo ra,bọn họ cùng đi vào trong góc.

Cô gái kia ấn Kỳ Hạ vào tường,người đó không thấp,hơi nhón chân một chút liền có thể tới gần Kỳ Hạ.

Kỳ Hạ, cũng không có cự tuyệt.

Trong hành lang dài tối tăm, tầm nhìn của cô dần dần mờ đi.

Sau đó bị Hồ Mộc kéo sang một bên.

“Nhìn thấy không?” Hồ Mộc ghé vào vành tai Chúc Nam Tinh:”Đây chính là thế giới của Kỳ Hạ! Có muốn vào không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.