Tôi Phá CP Của Nhân Vật Chính Để Bảo Vệ Người Yêu

Chương 9: Về thăm nhà




"Thuốc bổ, quần áo, mỹ phẩm, bánh kẹo..."

Denis kiểm kê lại số đồ đạc được đặt trong thùng mà anh đã chuẩn bị cho Quang Triệt Anh mang về nhà.

"Như thế này có phải nhiều quá rồi không?"

"Không nhiều đâu, hiếm khi cậu về nhà, phải mang quà về cho mẹ chứ."

Denis vừa đếm vừa trả lời câu hỏi của Quang Triệt Anh.

"Nhưng đây đều là tiền của anh..."

"Tôi tặng mẹ cậu, được chưa?"

"Được rồi."

Hắn cũng biết Denis một khi đã quyết định thì rất ít khi đổi ý. Thôi thì chờ sau có tiền, hắn mua quà tặng ngược lại anh là được.

"Rồi, đủ đồ. Cậu lên xe trước đi, tôi mang ra cất vào cốp xe là xong."

Quang Triệt Anh hơi kinh ngạc, nhìn cái thùng to đùng trước mặt.

"Tôi sẽ giúp anh, một mình anh thì sao mà..."

Hắn há hốc miệng nhìn Denis nhấc cái thùng lên mà không tốn sức.

"Nhìn cái gì vậy, lên xe mau đi."

Denis đặt cái thùng vào cốp xe ngay ngắn, đóng cốp xe lại vẫn thấy Quang Triệt Anh đứng ngơ ra nhìn mình.

"Anh... Anh..."

"Tôi làm sao?"

"Anh khỏe vậy!?"

Tuy lúc trước hắn chứng kiến Denis đánh hai tên Alpha kia cứu mình nhưng hắn không ngờ Denis mạnh hơn hắn tưởng.

"Thì do tôi tập luyện thôi. Đừng đứng đó nữa, lên xe đi nào."

Quang Triệt Anh đi theo Denis vào xe, thầm hồi tưởng lại mấy tháng qua... Denis lén hắn tập luyện lúc nào vậy? Sao hắn không biết?

"Chậc, đến bao giờ viện nghiên cứu Eta mới ra mắt không gian đựng đồ đây."

Denis than vãn Spring. Anh cảm thấy thùng đựng đồ quá là phiền phức, mới để có chút xíu đã chiếm hết không gian.

"Cái không gian đó vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu."

"Mà ai là người nghiên cứu ra cái không gian đó vậy, khá tiện lợi đấy chứ."

"Là nghiên cứu viên Lanila Yull, anh ta thuộc về mảng nghiên cứu sinh vật nhưng rất thích tìm hiểu về công nghệ."

"Ủa!? Lanila Yull!? Là thần tượng của Quang Triệt Anh hả?"

"Đúng rồi."

Denis thầm nghĩ khi về phải xem thử thần tượng duy nhất trong đời của Quang Triệt Anh ra làm sao mà hắn hâm mộ đến như vậy.

Xe bay đậu trước cửa Quang gia. Denis lấy áo khoác và khẩu trang ra, trang bị kín mít mới yên tâm xuống xe với Quang Triệt Anh. Anh lấy cái thùng ra đặt xuống đất, còn hắn thì đi bấm chuông.

Một lát sau một nữ giúp việc lớn tuổi cùng ba chàng trai cao lớn đi ra mở cổng vừa thấy Quang Triệt Anh đã bĩu môi, ánh mắt không thèm giấu sự khinh thường.

"Cậu chủ nhỏ, cuối cùng cậu cũng về rồi."

"Dì Lâm..."

Đây là nữ giúp việc đi theo Quang phu nhân từ nhà mẹ đến Quang gia, bà rất khinh thường hai mẹ con Quang Triệt Anh nhưng hắn cũng không có ghét gì bà dù sao thì thân phận của vợ lẻ và con riêng cũng chẳng vẻ vang gì, ít nhất thì bà cũng không hại hắn như những người giúp việc khác.

Bà ta nhìn Denis đang đứng cạnh chiếc xe đắt tiền của mình, ánh mắt kinh ngạc, đảo qua lại hai người.

"Rồi, phòng của mẹ cậu ở đâu? Tôi mang đồ vào cho."

"Để tôi dẫn anh đi."

"Con đi thăm mẹ trước nhé, dì Lâm."

"À cậu chủ, cô Thạch đang ở phòng khách nói chuyện với Trần phu nhân."

Dì Lâm thường gọi Trần Nguyệt là Trần phu nhân, không phải tôn trọng mà là mỉa mai.

Cha của Quang Triệt Anh và Quang Tín là Quang Thuấn sau khi bắt nhốt Trần Nguyệt đã ngụy tạo thân phận khác cho bà là Trần Minh. Ông ta bịa ra chuyện bao nuôi vợ lẽ, xóa hết dấu vết về chuyện tình của ông ta với "Trần Nguyệt đã chết". Vậy nên mọi người trong Quang gia, kể cả Quang phu nhân chỉ biết Trần Minh là người tình được Quang Thuấn yêu thích, bệnh tật liên miên nên phải ở trong phòng đã thế Quang Thuấn còn cố ý khiến mọi người tưởng rằng bà thích chạy trốn để gây chú ý. Nghe thôi đã thấy lẳng lơ đê tiện rồi...

"Cái gì!?"

Quang Triệt Anh vừa nghe Thạch Hiển đến tìm mẹ mình thì hoảng hốt. Cô ta đến gặp mẹ hắn là có ý đồ gì. Hắn bỏ mặc dì Lâm và Denis, chạy vào phòng khách.

"Chậc."

Dì Lâm nhìn bóng dáng vội vã của Quang Triệt Anh một cách không hài lòng.

"Xin chào dì ạ, con là bạn của Quang Triệt Anh, cho con hỏi phòng của cậu ấy ở đâu để con mang đồ vào."

Denis lịch sự chào hỏi.

Dì Lâm nhìn là biết Denis là người có quyền thế thông qua chiếc xe của anh nên nhanh chóng điều chỉnh thái độ của mình.

"Vâng, cậu có thể để đồ ở đó cho người giúp việc mang vào cũng được. Cậu là khách của cậu chủ nhỏ nên xin mời theo tôi vào phòng khách..."

"A không, con chỉ mang đồ vào phòng cho cậu rồi đi, con còn có việc ạ."

"Tô Mẫn, Thương Minh, Hoa Liệp lại mang đồ vào dùm khách đi."

Ba chàng trai đứng cạnh bà đi lại chỗ Denis, gật đầu chào anh sau đó cùng nhau... ôm cái thùng...

"Cái... Cái thùng này nặng vậy!?"

Ba người làm cách nào cũng không nhấc được thùng.

"Để tôi cho, mọi người cứ dẫn đường đi."

Denis mỉm cười, nhấc cái thùng lên một cách nhẹ nhàng.

Mọi người có mặt ở đó: "..."

Dì Lâm tuy hơi bất ngờ nhưng dù sao bà đã là người lớn tuổi, chuyện ghê gớm gì cũng trải qua gần hết nên bình tĩnh lại rất nhanh.

"Vậy làm phiền cậu rồi."

Dì Lâm cảnh giác dẫn đường cho Denis.

Trong lúc dì Lâm dẫn Denis đi về phía phòng của mẹ con Quang Triệt Anh thì hắn đã đến được phòng khách, không kịp thở mà chạy lại chỗ mẹ mình. Vệ sĩ mở cửa cho hắn xong thì yên lặng đóng cửa lại, để lại không gian cho bốn người.

"Mẹ!!!"

"A, Triệt Anh, con về rồi à?"

Trần Nguyệt đang hơi cau có nhìn Thạch Hiển thì lập tức đổi khuôn mặt, vui vẻ không thôi. Thạch Hiển đang nói nhảm, cố gắng bắt chuyện với Quang Tín thì thấy thụ chính về.

"Thằng Triệt Anh về rồi đó, đi mà nói chuyện với nó đi."

Quang Tín vốn đang rất khó chịu, thấy Quang Triệt Anh về ngay lập tức đẩy Thạch Hiển qua chỗ hắn. Gã không hiểu nổi, con ả họ Thạch này ngay từ lúc nhỏ đã ghét gã, đã thế còn mê mẩn thằng con riêng kia, sao hôm nay lại bắt chuyện với gã? Quang Tín tuy trời sinh không thông minh hay tài giỏi, chỉ biết lấy việc hành hạ đứa em trai ngoài giá thú kia làm niềm vui nhưng gã cũng tự biết được Thạch Hiển trước mặt gã có gì đó không ổn.

Thạch Hiển khi đọc nguyên tác rất coi thường Quang Tín, một đứa con của vợ hợp pháp vậy mà chỉ có thể làm nhân vật phụ, làm nền cho con riêng. Nhưng sau này khi Quang Thuấn mất, gã vẫn trở thành chủ của Quang gia, sống yên ổn mà không bị Quang Triệt Anh trả thù, nghe tầm thường làm sao. Vậy nên cô ta miễn cưỡng cho hắn cùng đi tranh giành hào quang của nhân vật chính với mình. Ai ngờ gã không nhận ra ý tốt của cô ta, còn nhìn cô ta như một con hề.

"Chào cô Thạch."

Quang Triệt Anh lạnh nhạt chào Thạch Hiển, dù sao hai người cũng cạch mặt nhau từ bữa cô ta bỏ thuốc hắn rồi, không cần giả vờ làm gì nữa.

Quang Tín kinh ngạc nhìn hai người họ, sau đó bỗng dưng hiểu được tại sao Thạch Hiển lại nhiệt tình bắt chuyện với mình. Mẹ nó, con ả họ Thạch này, chắc chắn là tỏ tình thất bại với thằng con riêng kia nên quyết định chuyển hướng sang gã rồi!!!

Thạch Hiển nhạy bén nhận ra cảm xúc của Quang Tín thay đổi, từ khó chịu thành chán ghét. Cô ta chưa làm gì gã mà.

"Triệt Anh à, chào cậu, lâu quá không gặp."

"Ừ."

"Cậu như vậy là có ý gì!? Cậu vẫn không tha thứ cho tôi sao?"

Thạch Hiển bỗng dưng bật khóc, bắt đầu chất vấn Quang Triệt Anh.

Quang Tín đang uống trà hạ hỏa thì nghe cô ta hỏi. Chậc, gã biết ngay mà, tỏ tình không được thì bắt đầu làm trò trà xanh sen trắng. Thế mà lúc trước gã còn nghĩ cô ta tốt lắm.

"Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, Omega như cậu vẫn nên có Alpha bên mình..."

Con ngươi của Quang Triệt Anh co lại... Chết tiệt!!! Hắn lại quên mất việc này!!!

Cạch...

Ly trà trên tay Quang Tín rơi xuống, nước trà văng xuống làm ướt gấu quần của gã.

"Mày mới nói cái gì?"

"Ơ... Ơ, tôi có nói..."

Quang Triệt Anh muốn nhào lên đánh chết cô ta. Nhưng Quang Tín đã nhanh chân hơn một bước, không nể nang gì mà bước lại, nắm cổ áo của Thạch Hiển nhấc cả người cô ta lên.

"Nói lại xem nào, ai là Omega!?"

Thạch Hiển không ngờ hiệu quả lại lớn như, đắc ý không thôi. Nhìn xem, cô ta lôi điểm yếu của Quang Triệt Anh ra là thằng ngu này bị lừa vào tròng liền.

"Là... Không, tôi không nói đâu..."

"Mày mới nói xong còn giả vờ giả vịt gì ở đây!?"

Quang Tín ném cô ta lên sofa, khuôn mặt vốn được xem là tuấn tú cau lại, tràn ngập phẫn nộ. Gã quay ra nhìn hai mẹ con Quang Triệt Anh. Trần Nguyệt run rẩy ôm lấy con trai, muốn che chở hắn khỏi ánh mắt của gã.

"Mẹ nó, được lắm!!! Dám lừa gạt tao!!!"

"Quang Tín, anh nghe tôi..."

"Im miệng!!! Chuyện trong nhà tao đến phiên người ngoài như mày lên tiếng!?"

Gã tức tối quát Thạch Hiển đang tính nói nhảm tiếp rồi lại nhìn Quang Triệt Anh.

"Sao mày không nói mày là Omega ngay từ đầu hả!?"

Quang Triệt Anh không trả lời, đứng im cho gã chửi mình. Hắn biết cuộc đời mình xong rồi...

"Mẹ nó, mẹ con mày chỉ muốn đem tao ra làm trò hề thôi đúng không!? Nếu mày là Omega..."

"... thì mày làm gì đủ tư cách giành thừa kế với tao. Tao việc gì phải làm nhiều trò như vậy..."

Câu cuối Quang Tín hạ giọng tự nói với mình.

Ba người đang nghe Quang Tín nói bỗng giật mình.

Thạch Hiển há hốc miệng.

"Anh nói cái gì cơ!?"

"Anh... Anh..."

"Mày kinh ngạc cái gì? À... mày tưởng tao sẽ tức giận rồi ném nó cho lão già Alpha nào đó để chơi chết nó chứ gì? Mày nghĩ tao rảnh hơi vậy hả?"

Mẹ con Trần Nguyệt: "..." Tự nhiên thấy nhột nhẹ.

"Mày tỏ tình không thành nên muốn mượn tay tao hại Quang Triệt Anh phải không? Tao không có rảnh như vậy!"

Quang Tín đi lại mở cửa ra, gào lên.

"Người đâu, tiễn cô Thạch về."

Vệ sĩ nghe lệnh, rất dứt khoát đi lại, mỗi người một tay, túm người Thạch Hiển lên đi thẳng ra cổng. Nể mặt cô ta là phụ nữ nên họ không ném mà nhẹ nhàng đặt cô ta xuống đất, sau đó lạnh lùng đóng cổng lại.

Thạch Hiển tức giận đứng ngoài cửa, khuôn mặt xinh đẹp càng cố gắng bình tĩnh càng trở nên vặn vẹo.

Cô ta quay lưng về phía cổng, lấy điện thoại gọi người ra đón thì nhìn thấy chiếc xe đỗ bên đường của Denis... Chiếc xe mà cô ta theo đuôi 4 tháng trời giờ đang ở trước mặt cô ta...

__Hoàn chương 9__

Mạch não của Quang Tín không được bình thường, rủ rê lôi kéo cũng vô ích thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.