Tôi Phá CP Của Nhân Vật Chính Để Bảo Vệ Người Yêu

Chương 8: Thích




Quang Triệt Anh ngày nào cũng gọi điện cho mẹ. Hôm nay bà nói tên khốn kia đã cho bà ra ngoài đi dạo nhưng vẫn phải bịt kín mặt và có vệ sĩ. Tuy bị giám sát như vậy nhưng đối với người bị nhốt 18 năm trời thì đây đã là điều hạnh phúc lắm rồi.

"Còn con thì sao? Con bên đó vẫn sống tốt chứ."

"Vâng, tốt lắm ạ."

Trần Nguyệt nhìn đôi mắt lấp lánh của Quang Triệt Anh trong màn hình cũng vui vẻ lây, khuôn mặt xinh đẹp cười dịu dàng.

"Tôi về rồi đây."

Denis vừa đi mua đồ (thật ra là mua từ cửa hàng hệ thống rồi giả vờ như đi từ siêu thị về), về nhà thì thấy Quang Triệt Anh đang quay video nói chuyện với mẹ. Bình thường hắn sẽ chờ lúc anh không có ở nhà mới gọi hoặc chỉ gọi thường để mẹ không thấy Denis nhưng hôm nay Denis được nghỉ đột xuất và trùng hợp hôm nay là thứ Bảy hắn không đi học...

"A, con chào dì ạ."

Denis hơi bối rối nhưng vẫn lịch sự chào Trần Nguyệt.

Trần Nguyệt nhìn Denis thật sâu, không dấu vết nhìn con trai một cái, sau đó mỉm cười gật đầu chào anh.

"Chào con. Chắc con là Denis, bạn của Triệt Anh đúng không?"

"Vâng ạ."

Denis và Quang Triệt Anh biết, kể từ lúc Denis bước vào phòng với bộ đồ đi làm, Trần Nguyệt đã phát hiện ra điều gì đó rồi.

"Mấy ngày nay qua đã làm phiền con chăm sóc Triệt Anh rồi."

"Không có gì đâu ạ, cậu ấy cũng giúp đỡ con rất nhiều mà. Với lại một mình con sống trong căn nhà này cũng cô đơn lắm, có cậu ấy đến đỡ hơn rất nhiều."

"Vậy thì tốt rồi..."

Denis với Trần Nguyệt nói chuyện một lúc rồi anh xin phép đi làm việc khác, Quang Triệt Anh cũng cầm điện thoại vào phòng nói chuyện với mẹ.

"Triệt Anh, con nói thật với mẹ đi."

"Nói thật gì ạ?"

Quang Triệt Anh cứng người. Không lẽ mẹ hắn đã phát hiện ra việc gì đó rồi?

"Con... thích Denis đúng không?"

"Hả!? Đâu... Đâu có đâu mẹ... Mẹ hiểu nhầm rồi, tụi con chỉ là bạn thôi mà!"

Vấn đề này khiến Quang Triệt Anh bối rối hơn.

"Mẹ sinh ra con sao lại không hiểu con được. Đôi mắt của con lúc nhìn Denis đều thể hiện rất rõ việc con thích cậu ấy."

Trần Nguyệt xưa nay đều dạy dỗ Quang Triệt Anh theo kiểu nói thẳng ra. Nếu cứ dùng cách mềm mỏng và không thực tế thì có lẽ hai mẹ con hắn không tồn tại ở Quang gia được đến giờ. Bà dạy cho hắn cách nhìn rõ hiện thực...

"Nhưng... Nhưng con... Không thể nào, con nghĩ mẹ nhầm thiệt rồi..."

Quang Triệt Anh trước giờ đều thích ứng rất nhanh bỗng dưng kháng cự việc này. Hắn cố gắng chống chế.

"Triệt Anh..."

"Mẹ..."

Hai mẹ con mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không ai chịu chớp mắt. Cuối cùng Quang Triệt Anh chịu thua, chớp chớp đôi mắt đỏ hoe của mình.

"Nhưng mà..."

"Mẹ chỉ muốn nói với con vậy thôi, nếu Denis thật sự là người tốt thì con hãy tự nắm lấy cơ hội, đừng để nó vuột mất. Chuyện tình cảm của con mẹ sẽ không xen vào nữa."

Tuy bị lừa gạt trong tình yêu dẫn đến thảm cảnh của bản thân hiện giờ nhưng Trần Nguyệt chưa bao giờ bôi bác tình yêu trong mắt Quang Triệt Anh. Bà vẫn cho hắn biết, tình yêu vẫn rất đẹp khi yêu đúng người...

Hai mẹ con nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, hàn huyên đến tận giờ cơm trưa thì có người giúp việc đến đưa cơm cho Trần Nguyệt, bà hơi tiếc nuối, cố gắng dặn dò thêm vài câu mới ngắt kết nối.

"Mẹ, tuần sau con sẽ về thăm mẹ một chuyến. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đó."

"Ừ. Con cũng vậy nhé, mấy ngày nay gió to lắm, nhớ mặc áo ấm nhiều vào."

"Dạ."

Quang Triệt Anh nói chuyện với mẹ xong thì ra khỏi phòng. Hắn nhìn thấy Denis đang ngồi trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, trên bàn ăn ở phía nhà bếp đã dọn sẵn chén bát đồ ăn, chỉ còn chờ hắn.

Lời của mẹ vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn. Hắn thật sự thích Denis? Nếu là như vậy thì hắn thích Denis ở điểm nào? Ngoại hình sao? Quả thật Denis là người có vẻ ngoài rực rỡ, khiến ai ai cũng phải ngước nhìn. Đối với hắn, Denis là người đẹp nhất chỉ sau mẹ hắn. Tài năng? Sinh viên trường Y học Eta II thì chắc chắn rất giỏi rồi. Lúc hắn không biết làm bài, Denis đều chỉ dạy hắn, lời giảng của Denis rất dễ hiểu... Denis còn quan tâm hắn, khi hắn nhớ mẹ, anh sẽ pha cho hắn một ly nước cam, sau đó xoa đầu an ủi hắn... Anh sẽ nấu những món hắn thích... Những hình ảnh về những ngày sống cùng nhau trong hai tháng qua khiến Quang Triệt Anh cảm thấy bối rối hơn...

"Cậu gọi điện xong rồi à? Vậy chúng ta ăn cơm thôi."

Denis nhìn Quang Triệt Anh đang đứng đơ người, ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía anh. Chậc, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa?

"À, ừm, vâng."

Quang Triệt Anh bỗng đỏ mặt, chạy vội lại bàn ăn.

"Này Spring, cậu ta bị sao thế?"

Spring - người vô tình nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai mẹ con: "..."

"Cậu ta... Chậc, đúng là thị lực kém thật."

Denis: "..." Gì cơ!?

"Hôm nay tôi nấu canh rau củ mà cậu thích nè. Ăn nhiều vào nhé."

Quang Triệt Anh nhìn Denis liên tục vớt thịt vào chén của hắn. Hành động này anh đều làm mỗi ngày, hắn cũng không thấy có vấn đề gì. Nhưng có lẽ là do bị lời nói của mẹ ảnh hưởng, hắn bắt đầu suy nghĩ nhiều...

"Này, sao hôm nay cậu lại ngẩn ngơ hoài vậy? Mẹ cậu có chuyện gì sao?"

Denis nhìn Quang Triệt Anh ngậm đũa, thả hồn lên mây mà cảm thấy lo lắng. Kể từ lúc hắn gọi điện cho mẹ xong thì tình trạng này đã diễn ra hai lần.

"A, A, không, không có gì..."

"Nếu có việc gì thì nhớ nói cho tôi đấy, đừng tự giấu trong lòng, như vậy không tốt đâu."

Quang Triệt Anh ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng kéo hồn về, ăn cơm trong im lặng. Denis nhìn hắn mà bất lực không thôi.

+++++++

"Không tìm được!? Các người làm cái kiểu gì vậy hả!?"

Thạch Hiển tức giận quát thuộc hạ đang đứng trước mặt mình.

"Thưa cô chủ, chúng tôi đã cố gắng theo dấu chiếc Theta XX đó nhưng lần nào cũng mất dấu."

"Thế có tra được ai sở hữu chiếc xe đó không?"

"Thông tin người đó được bảo mật rất gắt gao, chúng tôi không đủ quyền hạn để xem."

Thạch Hiển tức điên người, rốt cuộc thì Quang Triệt Anh đã được ai cứu? Không lẽ hào quang thụ chính lại mạnh đến vậy, đàn ông nào cũng đều bị hắn mê hoặc rồi ra tay giúp đỡ?

"Đúng là đồ đê tiện, chỉ biết mở chân cho đàn ông làm!"

Cô ta ném điện thoại xuống đất. Các mảnh vỡ văng tung tóe trên sàn.

Kế hoạch đầu tiên của cô ta khi xuyên không đến đây là cướp nhân duyên của thụ chính với công chính 1 Nhậm Thần. Nhưng nó đã bị người đàn ông giấu mặt kia phá hủy. Nhậm Thần bây giờ cũng đang điều tra người đàn ông đó, chẳng thèm đoái hoài đến cô ta nữa...

"Mấy người lui xuống, tiếp tục điều tra đi. Nếu không được nữa thì tệ nhất phải dùng mọi cách thấy được mặt của tên đó."

"Vâng thưa cô chủ."

Thuộc hạ tuân lệnh lui xuống.

Thạch Hiển lại khóa cửa phòng cẩn thận mới đi lại ngồi xuống bàn làm việc, mở quyển sổ ghi chép ra. Bên trong sổ có rất nhiều cái tên... Cô ta cầm viết lên gạch đi tên Nhậm Thần sau đó khoanh tròn cái tên phía dưới.

Kế hoạch thứ hai, công chính 2 Cố Tịch Liêm...

Sau khi khoanh xong, cô ta lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ. Bên trên tờ giấy ghi một cái tên rất lớn bằng mực đỏ tựa như máu...

Denis Taffine...

Thạch Hiển không thèm khống chế khuôn mặt đang dần trở nên vặn vẹo điên cuồng của mình. Tuy vậy bàn tay cô ta lại rất dịu nhàng vuốt ve cái tên đó.

"Denis Taffine... Chỉ vì một con điếm mà dám giết tôi... Nếu anh có ở đây... Tôi sẽ cho anh sống không bằng chết..."

+++++++

"Cô ta có ánh trăng sáng?"

Spring nghe Denis kể, hơi bất ngờ, dù sao nàng cũng chỉ đọc sơ qua tiểu thuyết và quyền hạn của nàng còn thấp nên không biết rõ vụ này.

"Bất ngờ lắm đúng không? Lúc đọc tôi cứ tưởng cô ta là người có trái tim to lớn, ai cũng chứa được nên mới thích giành cái hậu cung đó với Quang Triệt Anh, kết quả đọc ngoại truyện mới biết cô ta lúc ngủ với các nam chính, nói đúng hơn thì đến lúc kết thúc truyện thì trái tim vẫn chỉ chứa mỗi ánh trăng sáng đó, các nam chính chỉ như s*x toy thôi."

Spring bỗng cảm thấy buồn cười.

"Mà truyện viết từ góc nhìn của Thạch Hiển, cô ta cho rằng mình chết là vì anh chàng ánh trăng sáng đó cho người giết cô ta để trả thù vì cô ta giết ánh trăng sáng của anh ta."

"Tôi có lên mạng đọc thử bình luận, một đám độc giả não tàn vào tẩy trắng. Không nói đến việc đó chỉ là suy đoán phiến diện suy từ bụng ta ra bụng người về việc cho rằng anh ta giết mình. Thạch Hiển giết người là thật, đó là phạm pháp rồi, vậy mà dám nói cô ta ngầu, chỉ vì quá yêu nên mới vậy. Có độc giả còn nói cô ta đúng là tốt bụng, dễ dàng tha thứ cho anh ta."

Denis cảm thấy anh chàng ánh trăng sáng không biết tên đó mới là tội nghiệp nhất, người mình thích bỗng dưng bị giết chết, đã thế còn bị vu oan giá họa...

Nếu Denis và Spring mà biết vị ánh trăng sáng không tên kia là anh ở một thời không khác, không biết sẽ có phản ứng như thế nào đây...

__Hoàn chương 8__


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.